Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 349: Chương 349: Ngô Thiên Long phản đòn




Buổi tối về nhà.

Trong khu biệt thự rộng lớn, ngoại trừ vệ sĩ ra thì chỉ có quản gia và người giúp việc.

Ngô Thiên Long đứng một mình trên ban công, nhìn toàn bộ khu biệt thự.

Năm đó, ông ta từ một thằng trông bãi đậu xe, vất vả leo lên vị trí này, trở thành người đứng đầu Thánh Hoàng có vô số tài sản và khiến vô số người ghen tị.

Ông ta tổng cộng đã cưới mấy bà vợ, chưa kể còn làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa, nhưng đời này cũng coi như là một truyền thuyết.

Thử hỏi xem có bao nhiêu người có thể từ một con kiến nhỏ bé, leo lên đỉnh cao và trở thành một nhân vật oai hùng.

Ông ta đã đạt được rất nhiều thứ, nhưng đến ngày hôm nay, ông ta chỉ cảm thấy trống trải và cô đơn.

Trong ngôi nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình ông ta, không nhìn thấy bóng dáng của người vợ, cũng như những đứa con.

“Các người đều làm phản hết rồi sao?”

“Đều muốn đối phó với tôi như vậy ư...”

Ngô Thiên Long thở dài, đôi mắt ngấn lệ.

Nếu có ai nhìn thấy chắc chắn sẽ rất kinh ngạc vì chủ nhân của Thánh Hoàng đã rất nhiều năm chưa từng khóc.

“Lẽ ra chuyện này tôi phải dự liệu từ lâu rồi mới phải, ai cũng nói đế vương là người vô tình nhất, để ngồi lên được vị trí này, các người có thể làm bất cứ chuyện gì. Chỉ là, tại sao các người đều làm phản hết, ngay cả thằng con trai cả cũng nghĩ ra trăm ngàn cách để giết tôi...”

“Còn cả người phụ nữ của tôi nữa, ha ha...”

Ngô Thiên Long đứng trên ban công, lại rơi nước mắt, không ngừng cười chế nhạo, trong tiếng cười mang theo sự chán nản và buồn bã.

Mặc dù ông ta đã đoán ra trong số mấy thằng con trai của mình sẽ có người phản bội ông ta để ngồi lên vị trí thủ lĩnh. Nhưng Ngô Thiên Long không bao giờ nghĩ rằng ngày này lại đến nhanh và nhiều sóng gió như vậy.

Bảy thằng con trai cùng nhau làm phản, lại thêm cả vợ ông ta nữa. Ngay cả người cứng rắn như Ngô Thiên Long cũng chịu đả kích lớn khi nghe tin tức này.

“Nếu đã vậy, tôi sẽ đến gặp các người, xem thủ đoạn của đám con trai liệu có vượt qua ông đây hay không!”

Sau khi hít một hơi thật sâu, Ngô Thiên Long thu lại dáng vẻ thất vọng, khôi phục lại vẻ uy nghiêm và lãnh đạm, trong mắt hiện lên tia sáng bất định.

...

Đêm trước khi ra khơi đến Hải Môn.

Ngô Thiên Long bí mật gọi thuyền trưởng và người lái tàu chính của con tàu chở hàng lớn đến nhà mình.

“Tổng giám đốc Ngô, ngày mai ra khơi đến Hải Môn rồi, ông tìm hai người chúng tôi là có chuyện gì?”

Ngồi trên chiếc sofa trong ngôi biệt thự sang trọng, dù là thuyền trưởng hay là người lái tàu chính đều cảm thấy căng thẳng.

“Ông Trần, ông Thẩm, các ông theo tôi bao nhiêu năm rồi?”

Ngô Thiên Long ngồi đối diện bọn họ, chậm rãi nhả khói, bình tĩnh hỏi.

Hai người lập tức nhìn nhau, ông Trần thuyền trưởng nói:

“Thưa tổng giám đốc Ngô, chúng tôi theo ông năm sáu năm rồi. Từ sau khi ông mua lại đội tàu, tôi và Thẩm Thành đã chịu trách nhiệm quản lý đội tàu. Ông đối xử với hai người chúng tôi rất tốt, ông cho tôi làm thuyền trưởng, cho Thẩm Thành làm người lái chính”.

Ông Trần là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, đầu tóc hoa râm. Có lẽ quanh năm lênh đênh trên biển, trải qua mưa gió cho nên ông ta trông già hơn so với người cùng tuổi.

Lái chính Thẩm Thành cũng đã ngoài bốn mươi, nhưng trẻ hơn nhiều so với ông Trần.

“Đúng vậy, tổng giám đốc Ngô, đã năm sáu năm rồi, thời gian trôi nhanh quá”, Thẩm Thành cũng nói.

Ngô Thiên Long gật đầu nói:

“Năm, sáu năm rồi, tôi chưa từng đối xử tệ với hai người. Người ta đều nói chó nuôi ba ngày, nhớ người ba năm, người nuôi ba năm, không hề nhớ chút ân tình nào cả”.

“Nhưng tôi không nghĩ như vậy, tôi luôn cho rằng con người cũng có tình cảm. Tôi và các ông đã có mối quan hệ tốt đẹp năm sáu năm, tôi luôn coi hai người như anh em, tại sao... các ông muốn phản bội tôi?”

Giọng điệu của Ngô Thiên Long rất bình tĩnh, thậm chí còn không có vẻ gì như đang chất vấn hai người, mà chỉ là hỏi một câu hỏi bình thường mà thôi.

Nhưng giọng điệu bình tĩnh này khiến ông Trần và ông Thẩm run rẩy, trong lòng không thể bình tĩnh được.

“Chuyện này... chúng tôi...”

“Tổng giám đốc Ngô, sao ông lại nói như vậy, sao tôi và Thẩm Thành có thể phản bội ông chứ?”

Vẻ mặt của ông Trần và Thẩm Thành đều lập tức trở nên hoảng hốt.

Hai người họ đều biết rất rõ Ngô Thiên Long trừng trị nghiêm khắc kẻ phản bội, trước đây trong Thánh Hoàng cũng từng có kẻ phản bội, nhưng đó chỉ là trong những ngày đầu mới thành lập Thánh Hoàng, sau khi phát triển ổn định thì không có ai dám phản bội nữa.

Bởi vì cách trừng trị nghiêm khắc những kẻ phản bội của Ngô Thiên Long đã đủ để răn đe tất cả mọi người nên không có ai dám phản bội ông ta.

Những kẻ từng phản bội Ngô Thiên Long đều bị đánh gãy hoặc chặt đứt chân tay. Ngô Thiên Long không giết bọn họ, mà để họ sống trong đau khổ.

Thử hỏi một người khỏe mạnh, làm sao có thể chịu đựng được việc chân tay bị chặt đứt, nằm trên giường cả đời? Vì vậy có rất nhiều kẻ phản bội Thánh Hoàng, phản bội Ngô Thiên Long đều đã tự sát sau khi bị Ngô Thiên Long chặt đứt chân tay.

“Tổng giám đốc Ngô, có phải ông đã nghe những tin đồn vu khống chúng tôi ở đâu không? Chúng tôi luôn một lòng trung thành, không hề phản bội ông!”

Ông Trần vừa nói vừa suýt chút nữa đã quỳ xuống để chứng minh sự trong sạch của mình với Ngô Thiên Long.

Ngô Thiên Long thấy vậy, cũng không nóng vội, bình tĩnh nói:

“Vậy sao?”

“Tôi theo dõi tài khoản ngân hàng của hai người, trong hai ngày nay đột nhiên tăng lên hai triệu, hai người là bốn triệu, nhiều tiền như vậy, là ai đưa cho các ông?”

Hai người nghe vậy lại chết lặng ngay tại chỗ.

“Chúng tôi... chúng tôi thắng bạc...”, Thẩm Thành nói.

Nhưng trong lời nói của ông ta không hề chắc chắn, ai cũng có thể nhìn ra ông ta đang nói dối.

“Gần đây hai người bận theo dõi tiến độ bảo dưỡng đội tàu, ít nhất là nửa tháng này hai người không có thời gian đánh bạc, lẽ nào là nửa tháng trước?”

Ngô Thiên Long bình tĩnh hỏi lại.

“Vâng... là nửa tháng trước...”, Thẩm Thành vẫn cứng miệng.

Nhưng ông Trần đã chết lặng không nói nên lời.

Ở trước mặt Ngô Thiên Long, dù có cứng miệng thế nào thì cũng trở nên yếu ớt, huống chi là cái miệng nói không ra hơi của Thẩm Thành, chắc chắn là đang nói cho Ngô Thiên Long biết là ông ta đang nói dối.

“Có thật là nửa tháng trước không?”, Ngô Thiên Long cười nhếch mép: “Sòng bạc nào mà tiền thắng không trả luôn tại chỗ, mà hơn nửa tháng sau mới chuyển tiền cho các ông, lại còn nhiều tiền như vậy chứ?”.

“Ông nói cho tôi biết là sòng bạc nào để tôi đi hỏi”.

‘Bịch’ Ngô Thiên Long vừa dứt lời, Thẩm Thành quỳ phịch xuống sàn, hai đầu gối đập xuống đất.

“Xin tổng giám đốc Ngô tha mạng! Xin tổng giám đốc Ngô tha mạng!”

Sau đó ông Trần cũng khóc quỳ xuống bên cạnh Thẩm Thành, không ngừng cầu xin:

“Tổng giám đốc Ngô, tôi còn vợ và con nhỏ phải nuôi, ông đừng đánh tàn phế hai người chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi”.

“Hai người đang thừa nhận phản bội tôi sao?”, Ngô Thiên Long thu lại nụ cười, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn: “Các ông muốn tự nói ra hay là tôi tiếp tục hỏi?”

“Nói! Chúng tôi nói!”

Giờ phút này, ông Trần và Thẩm Thành không dám giấu giếm nữa mà nói ra toàn bộ.

“Là cậu cả đưa tiền cho chúng tôi, cậu ta muốn giết ông!”

“Hai người chúng tôi cũng từng khuyên cậu ta, nhưng cậu ta vẫn muốn làm vậy, còn cả mấy cậu chủ khác nữa, đây đều là chủ ý của bọn họ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.