Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 92: Chương 92: Nhạc Đức tạo phản




Không ngờ, lại một câu “không đồng ý” nữa vang lên.

Nhạc Long Thành thấy vậy, lạnh lùng nhìn Nhạc Đức.

“Chú ba, chú có ý gì?”

“Bỏ phiếu biểu quyết là chuyện mọi người đều ngầm ưng thuận, bây giờ chú lại nói chú không đồng ý, chú muốn làm gì hả?”

Nhạc Chính Sơn cũng nhìn Nhạc Đức với ánh mắt không hài lòng và mắng.

“Nhạc Đức, sao cậu không thành thật như vậy, cậu là ông hai nhà họ Nhạc, vẫn nên xử sự đúng mực, số phiếu quyết định tất cả, cậu còn phản đối gì nữa!”

Nhạc Đức tái mặt, trong lòng rất khó chịu, lúc trước ông cụ nhà họ Nhạc sắp qua đời, anh em họ vì vị trí gia chủ mà náo loạn không vui vẻ gì, ai lại không muốn là gia chủ được bao người ngưỡng mộ chứ?

Lần này, ông ta không thể lại bỏ lỡ.

“Dù sao thì cháu cũng không đồng ý!”, ông ta đập ghế, đột nhiên nổi giận.

Lúc này bất kể là người thuộc nhánh chính hay nhánh phụ đều không hiểu Nhạc Đức đang nghĩ gì, lẽ nào ông ta muốn cướp đoạt vị trí gia chủ? Phải nói rằng, Nhạc Đức này đúng là hơi hống hách, không theo quy củ.

“Cậu láo xược!”

Nhạc Chính Sơn lại gõ gậy xuống, râu dựng lên vì tức giận, mắng.

“Cậu ba, tốt nhất cậu tuân theo quy củ cho tôi, nếu không hôm nay đừng tham gia cuộc họp này nữa!”

Nhạc Đức nhìn Nhạc Chính Sơn với dáng vẻ vô cùng giang hồ, rồi cười chế nhạo.

“Chú à, cháu thấy ba vị đều đã già, có tuổi rồi ở đây nói nhăng nói cuội cái gì! Cháu biết các chú là bề trên, là người có vai vế cao nhất, ai biết được các chú có ngấm ngầm bỏ phiếu cho anh hai của cháu hay không”.

“Làm gì hả, Nhạc Đức cháu đâu dễ bị bắt nạt như vậy!”

Những lời này nói ra, sắc mặt ba ông chú cao tuổi bỗng thay đổi, tức giận đứng bật dậy.

Nhạc Long Thành cũng không nhịn nổi nữa, nổi giận với Nhạc Đức.

“Chú ba, chú là đồ khốn!”

“Chú dám nói chuyện với mấy ông chú như vậy à? Trong mắt chú còn chút gia quy nào hay không! Anh cả vừa mất, chú đã muốn tạo phản đấy hả?”

Lúc này hai người Nhạc Huy và Kỳ Vạn Sơn không hề lên tiếng, lạnh lùng nhìn đám chó đang cắn xe nhau.

Nhạc Đức bỗng nhiên không còn sợ Nhạc Long Thành, ông ta cười khẩy.

“Anh hai, anh thôi đi, gia quy cái gì, tạo phản gì chứ?”

“Là tôi tạo phản hay là anh tạo phản hả, bây giờ tôi đang nghi ngờ có phải anh là người hạ độc anh cả hay không! Anh ấy mất rồi anh có thể làm gia chủ mà! Đó là kế hoạch của anh nhỉ?”

Cuộc họp hôm nay có thể nói là vô cùng náo nhiệt, hệt như một cuộc tranh giành ngôi vua.

Nhạc Long Thành bị Nhạc Đức chọc giận, suýt chút nữa ra tay với ông ta, Nhạc Long Thành chỉ tay vào mũi Nhạc Đức mắng chửi.

“Nhạc Đức, chú… chú thật láo xược!”

“Nói chuyện không có bằng chứng, chú dám bôi nhọ Nhạc Long Thành tôi! Chú muốn có được vị trí gia chủ thì đường hoàng mà tranh, chú vu khống tôi như vậy, thật vô liêm sỉ!”

Ông hai và ông ba tranh giành, ông tư Nhạc Văn Long lúc này lại như trở thành không khí, đứng một bên vui vẻ xem trò hay.

“Quang minh chính đại đúng không? Bỏ phiếu chứ gì?”, Nhạc Đức dường như có chỗ dựa, từ đầu đến cuối rất kiêu ngạo, ông ta bước ra khỏi đám đông, bất ngờ hét lên.

“Con trai, giờ có thể xuất hiện rồi!”

Ngay khi ông ta nói câu này, sắc mặt người nhà họ Nhạc đều thay đổi.

Con trai Nhạc Đức là Nhạc Vô Lượng, hắn đang là quân nhân phục vụ trong quân ngũ, hơn nữa quân hàm không thấp, lẽ ra Nhạc Vô Lượng phải ở trong quân đội, sao lúc này lại trở về?

Nhạc Huy và Kỳ Vạn Sơn liếc mắt nhìn nhau, nét mặt đồng thời thay đổi.

Nhạc Vô Lượng trong bộ đồ quân trang mạnh mẽ, dẫn theo hơn ba mươi người được huấn luyện bài bản, không biết từ đâu xuất hiện.

Những người này vừa nhìn đã biết là cấp dưới của Nhạc Vô Lượng, hơn nữa dưới eo hơi phồng lên, ai có con mắt tinh tường là có thể nhìn ra họ mang theo súng.

Mọi người tái mặt, Nhạc Chính Sơn và Nhạc Long Thành cũng sững sờ.

“Xem ra bọn họ đã mai phục quanh đây từ lâu rồi”, Kỳ Vạn Sơn cau mày, nói nhỏ với Nhạc Huy.

Nhạc Huy cũng nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc.

“Trước nay chú ba chẳng tuân theo quy củ, không ngờ bây giờ lá gan ông ta lại lớn đến vậy”.

“Ông ta lại dám xúi giục Nhạc Vô Lượng đối xử với người nhà như vậy!”

Nhạc Chính Sơn là một người từng trải cũng bị sốc, lạnh lùng nói.

“Nhạc Đức, cậu định làm gì!”

“Đều là người một nhà, chú định dùng đao kiếm với chúng tôi đấy à?”

Nhạc Đức mỉa mai.

“Đừng vu oan cho tôi, mấy người muốn bỏ phiếu, tôi cũng sẽ tuân theo quy tắc của mấy người”.

“Ban nãy tôi có 75 phiếu đúng không, Vô Lượng, bây giờ là lúc con ủng hộ bố!”

Ông ta vừa nói vừa liếc nhìn Nhạc Vô Lượng đang đứng nghiêm trang.

Nhạc Vô Lượng nghe vậy, lập tức ra lệnh cho cấp dưới.

“Tất cả giơ tay lên cho tôi!”

“Rõ!”

Quả đúng là được huấn luyện chuyên nghiệp, ngay cả giơ tay cũng dứt khoát, mạnh mẽ.

Nhạc Vô Lượng cũng giơ tay lên và nói với Nhạc Đức.

“Mời bố kiểm duyệt!”

Nhạc Đức hài lòng gật đầu, đếm một lúc, rồi cười ha ha:

“Bây giờ tôi có thêm 37 phiếu, cộng với 75 phiếu lúc trước, tổng cộng là 112 phiếu!”

“Còn ai có số phiếu nhiều hơn tôi! Vị trí gia chủ này, nên thuộc về Nhạc Đức tôi đây rồi!”

Hành động vô liêm sỉ của Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng ngay lập tức dấy lên sự phẫn nộ của đám đông. Tuy nhiên, lúc này chẳng ai dám đứng ra chỉ trích họ. Ai dám làm chim đầu đàn, súng của Nhạc Vô Lượng có thể sẽ chĩa vào kẻ đó.

“Cậu đùa với tôi đấy à?”

Kỳ Vạn Sơn không nhẫn nhịn nổi, giận dữ nói.

“Trừ con trai Nhạc Vô Lượng của cậu, phiếu từ cấp dưới của cậu ta có thể tính à?”

“Bọn họ vẫn được tính, vậy đám vệ sĩ và đệ tử của tôi cũng tính là phiếu của Nhạc Huy được chứ?”

Lúc này, cũng chỉ có Kỳ Vạn Sơn dám tranh cãi với Nhạc Đức.

Nhạc Đức nghe xong lại cười khẩy:

“Được chứ, ông cứ việc tính, tôi xem thử vệ sĩ và đệ tử của ông có nổi một trăm người hay không?”

“Nếu không có đủ một trăm người, tôi khuyên ông nên bỏ ý định đó đi”.

Kỳ Vạn Sơn là người luyện võ, tính tình nóng nảy hơn bất cứ ai, ông siết chặt tay, cố gắng nhẫn nhịn không sử dụng bạo lực với Nhạc Đức.

Nhạc Vô Lượng tựa như không cảm nhận được sát khí của Kỳ Vạn Sơn, lập tức rút súng ra nhắm vào đầu ông ấy.

Thấy Nhạc Vô Lượng thật sự rút súng, Nhạc Long Thành và những người khác run lẩy bẩy, sắc mặt càng thêm khó coi. Mấy người nhánh phụ cũng hốt hoảng không kém.

“Ông Kỳ, đừng nhúc nhích, súng đạn không có mắt đâu”, Nhạc Vô Lượng lạnh lùng nói.

Nhạc Huy tức giận nhìn Nhạc Vô Lượng, nói.

“Vô Lượng, bây giờ cậu càng ngày càng giỏi nhỉ, dám chĩa súng vào sư phụ tôi”.

“Dám dẫn người đem theo súng đến nhà họ Nhạc gây sự, mấy người đúng là có bản lĩnh, còn dám làm những chuyện này”.

Nhạc Vô Lượng nhìn Nhạc Huy, chế nhạo.

“Anh Huy, anh có tư cách gì nói chúng tôi? Anh là một tên vô dụng kém cỏi, quanh năm suốt tháng lăn lộn bên ngoài, liệu có thể hiểu được hoài bão của những nhân vật trí dũng kiệt xuất chúng tôi sao? Anh tham dự tang lễ của bác cả xong lại ra ngoài lăn lộn là được, mỗi tháng nhà họ Nhạc sẽ tự động gửi tiền cho mỗi một người nhà anh, tôi thấy anh đừng ở đây lộn xộn nữa”.

Nhạc Huy nghe xong, lạnh lùng nói.

“Nhân vật trí dũng kiệt xuất? Mấy người cũng xứng sao?”

Thấy tình thế đã bị mình khống chế, Nhạc Đức cũng không muốn trì hoãn, hắn nói.

“Bây giờ số phiếu bầu của tôi cao nhất, đương nhiên tôi sẽ là gia chủ mới nhà họ Nhạc, còn ai có ý kiến gì không?”

“Có ý kiến cứ việc nói, nếu không ý kiến gì, vậy Nhạc Đức tôi đây sẽ không nhường nữa”.

Giọng điệu Nhạc Đức đầy ý đe dọa.

Lúc này ai dám phát biểu ý kiến chẳng phải là chán sống rồi sao?

Đừng nói tới bọn họ, ngay cả Nhạc Long Thành bây giờ cũng không dám tùy tiện lên tiếng, ba ông chú lớn tuổi thở dài, quay lại chỗ ngồi.

Thật đúng với câu, kẻ nào có súng kẻ đó là vua!

Thấy không ai dám bắt bẻ mình, Nhạc Đức vô cùng đắc ý, cười ha ha và nói:

“Được, xem ra không có ai phản đối việc tôi làm gia chủ, vậy tôi đành chịu vất vả, tiếp nhận sự nghiệp vĩ đại của anh cả tôi”.

“Từ hôm nay trở đi, Nhạc Đức tôi chính là gia chủ mới của nhà họ Nhạc!”

Khi đó ngoại trừ những người ủng hộ Nhạc Đức và đám người Nhạc Vô Lượng đều vui mừng cổ vũ ông ta, những người khác đều nhìn ông ta bằng ánh mắt tràn đầy giận dữ và khinh thường.

Nhạc Đức không hề quan tâm đến những ánh mắt này. Chỉ cần có súng trong tay và quyền lực thuộc về ông ta, thì ông ta không sợ sau này mấy người này sẽ không nghe lời mình.

Lúc này, Nhạc Đức đột nhiên nhìn Nhạc Huy, cười khẩy rồi nói:

“Vậy bây giờ tôi thực hiện chút quyền lực của gia chủ”.

“Nhạc Huy! Loại con cháu bất hiếu, kẻ vô công rồi nghề và vô dụng nhất nhà họ Nhạc! Ngay cả khi bố ruột qua đời, cũng không kịp quay về! Nhà họ Nhạc không có loại cặn bã như cậu!”

“Bây giờ tôi dùng danh nghĩa gia chủ, xóa bỏ thân phận của cậu, trục xuất cậu khỏi nhà họ Nhạc! Vĩnh viễn không được phép bước chân vào nhà họ Nhạc nửa bước!”

Ông ta vừa dứt lời, Lâm Phương Như, Nhạc Thiên Ngạo, An Nhã và Kỳ Vạn Sơn đều sững sờ tại chỗ.

Còn Nhạc Huy run rẩy và nhìn Nhạc Đức với ánh mắt không thể tin nổi.

“Nhạc Đức, ông là đồ tiểu nhân hèn hạ!”

Nhạc Huy không kiềm nổi cơn giận, lao đến chỗ Nhạc Đức, mặc kệ chuyện đám người Nhạc Vô Lượng có súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.