Sau khi giao nhiệm vụ, Nhạc Huy dẫn Sơn Lĩnh đi đến con đường gần nhất nơi nhà họ Hứa sống, hy vọng có thể đuổi kịp ông ta.
Nhưng lúc này Long Vũ đứng trước mặt ông cụ Hứa, đầu tóc đều dính bùn đất, đâu còn khí thế của ông Long ngày thường, trông rất nhếch nhác.
“Cơn gió nào đưa cậu Long đến đây vậy?”
Ông ta đã biết rõ chuyện bên ngoài kia nhưng lão cáo già này sao có thể để lộ nhanh như vậy, lúc này vẫn nói đôi ba lời khách sáo thường ngày.
“Ông cụ Hứa, chuyện bên ngoài còn có thể giấu được ông ư? Tại sao tôi lại đến đây, chẳng phải ông biết rất rõ sao?”
Long Vũ không vui, lão già chết tiệt này cứ bày ra bộ dạng nhàn nhã, nhà họ Long thất thủ thì nhà họ Hứa cũng không khá hơn là bao.
“Pha trà cho cậu Long”, ông cụ Hứa vẫn bình tĩnh không hề để ý đến thái độ của ông ta, thậm chí còn hơi khinh thường: “Ngồi đi”.
Dặn dò người làm xong mới bảo Long Vũ ngồi xuống, không hề che giấu vẻ coi thường trên mặt. Hổ rơi vào đường cùng thì ngay cả chó cũng khinh rẻ, thế lực đã mất, đã đến lúc ông ta phải đi cầu xin người khác rồi.
Đối phương chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này để làm khó ông ta, thậm chí còn khinh thường ông ta. Long Vũ không cam lòng nhưng lại không dám nổi giận.
Bây giờ còn cần đến lão già chết tiệt này giúp, đợi ông ta giải quyết xong vụ này, giết chết Nhạc Huy thì ông ta sẽ không để lão già này sống yên ổn.
Chẳng phải ông ta quan tâm đến đứa cháu út của mình sao? Ông ta sẽ khiến nhà họ Hứa họ không bao giờ có con cháu gì nữa.
Kiêu căng với ông ta mà cũng không xem lại năm đó nhà họ Hứa làm sao đi đến được vị trí này. Nếu không nhờ ông ta giúp đỡ thì bây giờ nhà họ Hứa vẫn chỉ là một tên nhà giàu mới nổi.
“Ông cụ Hứa, ông bình tĩnh như vậy là thấy nhà họ Long tôi không có quan hệ gì với nhà họ Hứa ông đúng không? Đừng quên lợi ích của hai nhà vẫn buộc chung với nhau đấy, Nhạc Huy đó chắc chắn sẽ không cho ông nhiều lợi ích giống tôi đâu”.
Long Vũ hít sâu một hơi ngồi xuống nhưng giọng điệu vẫn rất bất mãn.
“Cậu Long, ý của cậu là ép tôi ra tay à?”
Ông cụ Hứa không thèm ngước mắt lên mà cứ thế pha trà cho ông ta, giọng điệu rất bình tĩnh.
“Sao thế? Ông cụ định làm châu chấu sau mùa thu sao?”
“Một ông già như tôi làm châu chấu sau mùa thu thế nào được, chỉ là một tên Nhạc Huy không có tên tuổi gì lại khiến cậu ra nông nỗi này, cậu Long đã già rồi sao?”
Ông cụ Hứa rót cho ông ta một cốc trà Phổ Nhĩ, rồi lại rót cho mình một cốc, sau đó nhàn nhã ngửi rồi uống một ngụm.
Trà Phổ Nhĩ chính hãng rất thơm và ngọt.
“Nói thì đơn giản, cái tên nhóc đó không phải bình thường, làm việc rất tàn nhẫn, không để lại đường lui cho mình. Thế lực cũng rất mạnh, quen biết với nhiều người mà chúng ta không chọc vào nổi, ngay cả ông Quỷ của thế giới ngầm Giang Kiên cũng giúp cậu ta”.
Long Vũ một hơi uống cạn tách trà, còn có cảm thấy chưa thoải mái.
Thật ra ông ta chỉ là đang khát nên muốn uống nước, bây giờ ông ta không có tâm trạng thảnh thơi để thưởng thức trà.
“Ông Quỷ?”
Ông cụ Hứa không biết chuyện này, trước giờ ông Quỷ vẫn rất gian xảo, chưa từng nhúng tay vào mấy chuyện này, sao lại giúp một tên nhóc ranh nhỉ?
“Đúng vậy, hôm nay Sơn Lĩnh cũng gia nhập vào hành động của bọn chúng. Lần trước ông Quỷ cũng giúp cậu ta, không biết thích cậu ta ở điểm nào nữa?”
Long Vũ vô cùng phẫn nộ, rõ ràng đã giao ước nước sông không phạm nước giếng, thế giới ngầm không quản chuyện của giới kinh doanh, giới kinh doanh không nhúng tay vào chuyện của xã hội đen, thế mà ông Quỷ lại vì thằng ranh đó mà phá vỡ quy tắc.
“Thằng nhóc kia từ đâu đến vậy?”
Lúc này ông cụ Hứa mới nhíu mày, sắc mặt trở nên u ám.
Dù sao cũng là con cáo già, nghĩ cũng nghĩ xa hơn một chút. Ông ta quen ông Quỷ đã lâu, người này vẫn luôn coi trọng tiền bạc.
Chưa bao giờ gây thù kết oán với người khác, tất nhiên cũng không dễ làm bạn với người khác, ông ta luôn bảo vệ người mà mình công nhận.
Đáng tiếc tầm mắt của ông Quỷ quá cao, ngay cả ông ta cũng không thể nào trở thành bạn của ông Quỷ, chỉ có thể trở thành đối tác hợp tác vì lợi ích.
Cái tên Nhạc Huy này từ đâu đến mà lại thu phục được ông Quỷ, còn khiến Sơn Lĩnh mà ông ta tin tưởng nhất giúp đỡ.
“Đến từ thủ đô, lai lịch không lớn, chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ có lá gan khá lớn, đắc tội với ba gia tộc lớn ở thành phố kế bên, đánh nhau kịch liệt”.
Ông ta vẫn còn nhớ như in những chuyện xảy ra lần trước. Ngay cả Tần Lãnh mà ông Tần và ông ta luôn tự hào nhất cũng chết dưới tay anh, còn mất một số tiền lớn.
“Dám đắc tội với ba gia tộc lớn đó à? Xem ra là một tên liều lĩnh, cũng khó trách dám xông vào sào huyệt của cậu. Có thể khiến ông Quỷ kính trọng và đối xử như vậy xem ra không dễ đối phó”.
Sắc mặt ông cụ Hứa càng thêm khó coi, ông ta không phải là người dễ khinh địch. Lúc đầu xem thường Nhạc Huy chỉ là vì anh không có danh tiếng.
Nhưng ông Quỷ đã ra tay giúp đỡ thì chứng tỏ tên này không phải người bình thường, như vậy ông ta phải cảnh giác cao độ, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
“Ông cụ Hứa, ông phải tin tôi, cậu ta sẽ không cho ông nhiều lợi ích đâu, ông Quỷ cũng vậy”.
Long Vũ thành khẩn nói, chuyện này không phải là chuyện của riêng một mình ông ta. Nhạc Huy nhất định sẽ báo thù, chuyện của Hứa Diệu là một khúc nhạc dạo đầu.
“Tôi biết rồi, phải lên kế hoạch đàng hoàng, lần đầu tiên thất thủ, lần sau sẽ không dễ dàng vậy đâu”.
Long Vũ gật đầu tán đồng với ý này.
“Ông cụ Hứa, thật ra cậu ta rất xem trọng hai người anh em và một cô chị gái của mình. Nếu chúng ta xông vào bệnh viện bắt hai người anh em của cậu ta thì không sợ cậu ta không nghe lời”.
Ông ta nghĩ ra một đòn phản công nham hiểm, ông ta không thể ép buộc những bác sĩ ở đó, nhưng nếu người có tiền bên trong tự mở cửa để họ vào thì sao?
Đây lại là một vấn đề khác, bây giờ mấy người giàu từ chối mở cửa, chắc hẳn bọn họ đã thêm điều kiện gì đó.
Nếu điều kiện của họ hấp dẫn hơn, thêm vào danh tiếng của ông ta và ông cụ Hứa chắc chắn có thể hơn hẳn sự sắp xếp của Nhạc Huy.
Tốt xấu gì cũng là đầu sỏ của một thế hệ, cơ nghiệp tốt hơn Nhạc Huy nhiều.
“Nói thì dễ, người bên trong không xuất hiện chứng tỏ điều kiện bên kia rất tốt. Mà chúng ta lại không biết bất cứ điều gì, đâu biết điều kiện nào hấp dẫn nhất, liệu có bị chúng đánh tơi bời hay không chứ?”
Ông cụ Hứa không đồng ý với cách làm này, họ vẫn còn muốn lăn lộn ở đây thì không thể đắc tội với những người đó.
“Vậy… phải làm sao? Bây giờ chúng đang đuổi đến đây, không biết cậu ta có xông vào hay không”.
“Cậu ta dám!”
Ông cụ Hứa tức giận vì câu nói của Long Vũ, đã ở cái tuổi này rồi thì ai gặp ông ta cũng phải kính trọng, sao Nhạc Huy lại dám xông thẳng vào đây.
Trừ khi anh không muốn lăn lộn ở thành phố này nữa, ông Quỷ cũng phải nể mặt ông ta mấy phần.
“Chắc chắn cậu ta dám xông vào đây đấy, với cái khí thế đó của cậu ta thì chắc chắn muốn bắt được tôi hoặc giết chết tôi mới chịu dừng lại. Bên nhà của tôi gây ra động tĩnh lớn như vậy mà hoàn toàn không có ai quan tâm”.
Long Vũ nửa thật nửa giả nói, thật ra cũng là suy đoán, chỉ muốn khiến ông cụ quyết định giúp mình, sợ thời cơ tốt sẽ chạy mất.
“Đến thì đến, chẳng phải ở đây nhà họ Long cậu là gia tộc có lực phòng ngự lớn sao? Có mạng thì cứ xông vào đây”.