Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 337: Chương 337: Sao cậu lại biết Hồng Quyền




Nhìn thấy Ngô Chí Huân quỳ xuống, Nhạc Huy vẫn chưa cảm thấy hài lòng.

“Không tồi, nhưng mà tôi thấy dáng vẻ của anh hình như vẫn không phục. Anh lại đây, tát cho người đàn bà này một cái”.

“Ông đây ghét nhất là loại đàn bà lẳng lơ”.

Nhạc Huy nhìn Ngô Chí Huân, rồi liếc mắt nhìn vợ của Ngô Thiên Long lúc này đang nằm trên giường.

“Không, đừng mà…”

Vợ của Ngô Thiên Long thấy Ngô Chí Huân dữ tợn ngước mắt lên thì hoảng hốt lắc đầu.

Ngô Chí Huân không nói thêm lời nào, đi đến trước mặt vợ Ngô Thiên Long, tát một cái thật mạnh.

“Bốp!”

Cái tát này vang dội, rất dứt khoát, Ngô Chí Huân đột nhiên quay đầu lại nhìn Nhạc Huy:

“Đã hài lòng chưa?”

Nhạc Huy lắc đầu: “Đây là thái độ anh dùng để nói chuyện với tôi sao? Tôi không hài lòng lắm”.

Ngô Chí Huân hít sâu một hơi, hai mắt đã đỏ ngầu nhưng hắn vẫn nghiến chặt răng, cúi đầu thêm lần nữa, dùng chất giọng chân thành nhất nói:

“Anh… đã hài lòng chưa?”

“Rất tốt, tôi rất hài lòng. Đợi chỉ thị tiếp theo của tôi. Không được giở trò gì với tôi nếu không thì tôi sẽ không vui đâu”.

Nói xong, Nhạc Huy quay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã! Tôi đã đáp ứng hết mọi yêu cầu của anh rồi, đoạn video đâu? Anh không xóa đoạn video đi à?”, Ngô Chí Huân gọi anh lại.

Nhạc Huy lại quay đầu thêm lần nữa, lạnh lùng nhìn Ngô Chí Huân:

“Bây giờ anh chỉ là một con chó của tôi, anh phải tuyệt đối phục tùng sự sắp xếp của tôi, tôi cần anh phải dạy tôi làm như thế nào à?”

“Nếu đã là chó thì cũng phải có giác ngộ của việc làm chó. Nhưng anh yên tâm, trước nay tôi chưa từng nuôi loại chó nào không có giá trị, bởi vậy Ngô Thiên Long tạm thời sẽ không thấy được đoạn video này. Thế nhưng nếu một ngày nào đó anh làm ra chuyện gì khiến tôi không vui thì tôi cũng không chắc chắn đâu”.

Nhạc Huy cười khinh thường, sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự cùng Kỳ Phi.

“Thằng khốn! Khốn kiếp!”

Sau khi nhìn thấy Nhạc Huy rời đi, Ngô Chí Huân phẫn nộ gầm lên, nhìn thấy thứ gì là đập thứ đó. Sau một hồi đập đồ trút giận, hắn thở hổn hển gào lên:

“Tao không cần biết mày là ai! Ông đây muốn mày chết không có chỗ chôn thân!”

“Chí Huân, bây giờ chúng ta phải tính sao đây?”

Vợ Ngô Thiên Long lo lắng nhìn Ngô Chí Huân, hỏi:

“Nếu để bố anh xem được đoạn video mà hắn quay hai chúng ta thì chắc chắn chúng ta chỉ có đường chết!”

“Không cần em nói thì anh cũng biết!”, Ngô Chí Huân mạnh mẽ đập bàn, sau đó tàn ác nói: “Em yên tâm, tên này tuyệt đối không sống qua được tối nay, anh sẽ khiến hắn không thể rời khỏi thành phố Đông An!”

Lời vừa dứt, hắn lập tức đi đến chỗ quần áo, lôi ra một chiếc điện thoại rồi bấm gọi.

“Thiên Tàn, lát nữa sẽ có hai người rời khỏi khu biệt thự, hai người này…”

“Tôi muốn anh và Địa Khuyết tìm một nơi yên tĩnh, đánh gãy hai tay hai chân bọn chúng rồi dẫn đến gặp tôi”.

Cúp máy xong, Ngô Chí Huân lại bấm số gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.

Sau khi truyền lệnh đi, Ngô Chí Huân mới thở phào nhẹ nhõm.

Đối với hắn mà nói, tối nay rõ ràng là buổi tối nhục nhã và đáng quên nhất trong cả cuộc đời hắn.

Từ nhỏ ở Thánh Hoàng hắn luôn là đứa con trai mà Ngô Thiên Long cưng chiều nhất, là cậu cả mà tất cả mọi người đều tôn kính. Đã bị sỉ nhục như thế này đâu chứ?

“Chí Huân, anh chỉ phái hai người đi đối phó với bọn chúng? Chỗ này của chúng ta canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà hai người đó vẫn có thể ra vào như thường, hai người của anh liệu có đối phó được với bọn chúng không?”

Nghe thấy Ngô Chí Huân chỉ phái hai người đi đối phó với Nhạc Huy, vợ Ngô Thiên Long hơi lo lắng.

“Yên tâm đi! Thiên Tàn và Địa Khuyết là hai cao thủ hàng đầu của Thánh Hoàng, kể cả ông Cố và ông Hề cũng không đánh lại được bọn họ”.

“Nghe ông già nói hai người họ từng là con át chủ bài của bộ đội đặc chủng, đối phó với hai thằng nhãi đó thì quá là dư sức”.

Ngô Chí Huân nói chắc nịch.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.

Nghe thấy Ngô Chí Huân giải thích như vậy, vợ của Ngô Thiên Long cũng yên tâm hơn.

Dứt lời, cô ta trần như nhộng từ trên giường đứng lên, đi đến trước mặt Ngô Chí Huân, chủ động quỳ xuống.

“Đừng tức giận nữa, đợi lát nữa hai tên đó bị bắt đến đây, chúng ta nhất định sẽ băm xác chúng ra thành nghìn mảnh. Bây giờ để em giúp anh nguôi giận trước đã”.

“Ư!”

Một cảm giác ấm áp và ẩm ướt truyền tới, Ngô Chí Huân nhắm mắt dựa đầu, phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, sau đó thì thầm nói:

“Xin lỗi, vừa nãy anh ra tay đánh em, anh cũng là bất đắc dĩ thôi”.



Đêm đã về khuya.

Nhạc Huy và Kỳ Phi lẻn ra từ trong biệt thự, đang đi đến gần công viên thì thấy có hai bóng người rắn rỏi đứng ở phía trước khu phố tối tăm và vắng lặng.

Trong đêm tối, Nhạc Huy và Kỳ Phi cảm nhận được sự nguy hiểm và sát khí từ hai người đó nên đã dừng bước.

“Đêm hôm đừng ở đây giả thần giả quỷ, chó ngoan không chặn đường, không muốn chết thì cút mau”.

Kỳ Phi rất bá đạo, không coi hai người kia ra gì, hai tay đút trong túi, cười khẩy nói.

“Cậu cả có lệnh, bảo bọn tao đánh gãy hai tay hai chân của bọn mày rồi khiêng về”.

Trong đêm tối, một trong hai bóng người lên tiếng.

Vừa dứt lời, hai người đứng đối diện lập tức lao tới. Tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt có hai luồng ánh sáng sắc bén chém tới, nhắm thẳng vào Nhạc Huy và Kỳ Phi.

Hai người ngả về phía sau, trong chốc lát né được hai lưỡi dao đó.

Ánh mắt Nhạc Huy lộ rõ sự hung tợn, rút ra một con dao găm từ trong ống tay áo, chuẩn bị xông tới. Nhưng Kỳ Phi lại giơ tay ngăn anh và lạnh lùng nói:

“Anh đừng đi, mẹ nó, chúng coi lời ông đây là cái rắm hay sao?”

Nói xong, Kỳ Phi liền xông ra, trong tay không hề có bất kỳ vũ khí gì, bắt đầu đọ sức với hai người đó.

Nhạc Huy đứng tại chỗ yên lặng quan sát, anh không bao giờ lo lắng Kỳ Phi liệu có đối phó nổi với kẻ thù hay không. Anh chỉ lo lắng Kỳ Phi liệu có ra tay quá mạnh mà đánh chết luôn đối phương hay không.

Kỳ Phi không để anh phải thất vọng, mỗi cú đấm cú đá đều mạnh mẽ không gì lay chuyển nổi giống như núi Thái Sơn. Hai người kia xem ra cũng là cao thủ hiếm có nhưng ngay đến quần áo của Kỳ Phi cũng không chạm được vào chứ chưa nói đến chuyện làm anh ta bị thương.

Có điều, Nhạc Huy vẫn hơi kinh ngạc. Trước đây đối thủ của Kỳ Phi, đừng nói đến một phút, ngay cả nửa phút đối phương cũng không chống đỡ nổi. Mà hai người này, bị Kỳ Phi đánh liên tiếp lùi về phía sau nhưng chưa ngã xuống, vẫn còn có thể tiếp tục đọ sức cùng Kỳ Phi.

“Cao thủ đấy…”, Nhạc Huy lẩm bẩm.

“Là Hồng Quyền!”

Đột nhiên, hai người đó hét lên một tiếng đầy kỳ quái, vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc.

“Mày là ai, sao lại biết Hồng Quyền?”

Một trong hai người bị đánh lùi về phía sau, ôm ngực, cất tiếng hỏi với biểu cảm đau đớn.

“Tao là bố mày!”

Kỳ Phi mở miệng khiến người khác kinh ngạc, lại tung ra thêm một cú đấm, trong chớp mắt đánh cho một người lùi mạnh ra sau. Anh ta sải bước xông đến, đạp người vừa mới hỏi xuống đất, giơ một chân giẫm lên cổ hắn.

“Rắc!”

Một chân của Kỳ Phi, đừng nói là giẫm lên trên cổ, ngay cả giẫm lên đầu gối thì cũng khiến cho xương phải vỡ vụn. Người đó chết thẳng cẳng ngay tại chỗ.

Người còn lại kinh sợ nhìn Kỳ Phi, ngồi bệt trên đất liên tiếp lùi ra sau.

“Kỳ Phi, tha cho hắn một mạng!”

Nhạc Huy vội vã ngăn cản, bước lại gần.

“Hai người bọn mày sao lại biết Hồng Quyền, ai dạy bọn mày?”

Kỳ Phi sa sầm mặt, nhìn người đó và hỏi.

Người đó khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một gã đàn ông trung niên.

“Kỳ Phi, nhìn cách đánh đấm của bọn họ hình như là người trong quân đội. Hơn nữa còn biết Hồng Quyền, lẽ nào là học trò của sư phụ?”, Nhạc Huy cũng nhận ra, nói.

“Đúng! Đúng đúng, tôi xuất thân từ trong quân đội. Mấy người đừng giết tôi, tôi cũng chỉ biết vâng lệnh hành sự thôi!”

Gã đàn ông trung niên cuống quýt nói.

“Mày là người của đơn vị quân đội nào?”, Kỳ Phi cau mày hỏi.

“Đơn vị số năm!”, người đó không dám ngập ngừng, vội vàng nói.

Kỳ Phi và Nhạc Huy nghe vậy thì lập tức trố mắt nhìn nhau.

Đơn vị số năm là đơn vị quân đội chủ lực, người trong đó đều là lính đặc chủng của đặc chủng. Hơn nữa tổng sĩ quan huấn luyện của bọn họ chẳng phải ai khác mà chính là Kỳ Vạn Sơn.

“Tổng sĩ quan huấn luyện của mày tên là gì?”, Kỳ Phi lại hỏi hắn.

“Kỳ Vạn Sơn, ông ấy tên là Kỳ Vạn Sơn!”, người này vội vã nói: “Người anh em, ban nãy cậu sử dụng cũng là Hồng Quyền, đều là người một nhà, cậu bỏ qua cho tôi đi, tôi vẫn còn phải nuôi vợ và con!”

Kỳ Phi đột nhiên cười khẩy:

“Mày có biết Kỳ Vạn Sơn là ai không, mẹ kiếp, là ông nội của tao đấy”.

“Thằng khốn nạn, xuất ngũ lại bắt đầu làm chuyện ác. Quốc gia bồi dưỡng mày để mày đi làm chuyện xấu cho loại người như Ngô Thiên Long à?”

Kỳ Phi vừa dứt lời, người này lập tức hoảng hốt, run rẩy nói:

“Cậu là… cháu trai của tổng sĩ quan huấn luyện sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.