Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 313: Chương 313: Sao lại mạnh mẽ đến vậy




“Giết chết mấy người này cho tôi, phụ nữ cũng không tha!”

Thấy đàn em của mình đã đến, Triệu Vỹ lập tức đứng dậy hét lên.

Thanh niên đầu trọc là một tên đàn em dưới trướng ông ta, từng một mình mang theo hai con dao chém từ đầu đường đến cuối xóm, thay ông ta giải quyết không ít việc, hắn cũng là một tên rất hung hãn.

Lúc này hơn hai trăm người đều chạy vào từ cửa sau, vây lấy đám người Nhạc Huy. Dù mấy người Nhạc Huy có ba đầu sáu tay cũng không thể sống sót chạy khỏi vòng vây hơn hai trăm người này.

Sắc mặt Lữ Khuynh Tiêu đã trở nên trắng bệch, nhất là câu kể cả phụ nữ cũng không tha của Triệu Vỹ, giờ cô bỗng cảm thấy hối hận khi đi theo Nhạc Huy đến đây.

“Chém!”

Tên đầu trọc không nói nhiều lời vô nghĩa hét lên một tiếng.

Hơn hai trăm đàn em lập tức vung vũ khí trong tay lên xông về phía mấy người Nhạc Huy. Trong tình huống này, người bình thường đừng nói là tham gia vào, chỉ hóng chuyện thôi cũng đã khiếp sợ rồi.

Các cô gái ngồi trên sàn trong phòng VIP đều sợ chết khiếp khi nhìn thấy cảnh tượng này. Mặc dù họ biết người mình hầu hạ đều là ông lớn của Thánh Hoàng, ai cũng có năng lực rất lớn mạnh, đàn em nhiều vô số kể nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu mé này thì họ vẫn không khỏi chấn động.

Thời điểm đám đông chạy đến, anh Uy còn mặc “váy siêu ngắn” lập tức chuồn mất. Đùa sao, cảnh tượng nhắm mắt chém loạn này rất có thể bị chém nhầm lắm.

Đám người này ai cũng đánh như không cần mạng nữa, hễ bị đánh nhầm, nhẹ thì bị thương đến gân cốt, nặng thì chết ngay tại chỗ.

“Làm sao đây? Làm sao đây?”

Lữ Khuynh Tiêu đã sốt ruột lắm rồi, cô không ngờ sẽ gặp phải tình cảnh này.

“Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi, họ có thể đánh cũng không thể đánh lại mấy trăm người!”

Nhìn góc nghiêng của Nhạc Huy, Lữ Khuynh Tiêu nôn nóng như kiến trên chảo nóng.

“Ha ha! Mẹ kiếp, hôm nay bọn mày chết chắc rồi!”

Các lãnh đạo cấp cao của Thánh Hoàng vừa rồi còn sợ hãi ngồi trên sàn, lúc này đều đã đứng dậy cười khẩy nhìn chằm chằm vào mấy người Nhạc Huy.

“Còn dám đến trụ sở chính Thánh Hoàng gây chuyện! Đúng là ăn gan hùm mật gấu, chê mình sống lâu quá à?”

Sắc mặt Nhạc Huy không hề thay đổi, anh vẫn bình thản đứng tại chỗ, ánh mắt lướt nhìn lãnh đạo cấp cao Thánh Hoàng đang đắc ý kia.

Ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua khiến mấy ông lớn của Thánh Hoàng đều rùng mình. Nhưng nghĩ đến Nhạc Huy đã rơi vào thế cục phải chết thì họ lại có can đảm ưỡn thẳng ngực.

Vòng vây đã thu hẹp lại còn ba mét, trong vòng ba mét của mấy người Nhạc Huy, bốn phía đều là đầu người dày đặc chen chúc nhau đi trên hành lang.

Trong lúc nguy cấp, Kỳ Phi lập tức đặt ba lô màu đen sau lưng xuống, mở khóa rồi ném mạnh nó ra ngoài.

“Vút!”

Ba lô rơi trên nền đất, sau đó vài thứ đồ đen ngòm rơi ra ngoài, vương vãi trên mặt đất.

Thấy vậy, con ngươi của mấy tên xông đến kia bỗng co rút lại, hét lên rồi vội lùi về sau.

“Là thuốc nổ! Thuốc nổ!”

Ngay cả tên đầu trọc có vẻ mặt dữ tợn cũng cảm thấy ớn lạnh, vội dừng lại, nằm xuống đất sau đó lăn về sau.

Lúc này người trong phòng VIP đều ngây người, đám người Triệu Vỹ cứng đờ người đứng tại chỗ, không dám động đậy.

Họ không ngờ đám người Nhạc Huy lại mang theo một ba lô thuốc nổ như vậy.

Cũng trách họ thiếu hiểu biết, nhầm tưởng lựu đạn là thuốc nổ. Loại lựu đạn này là lựu đạn ở nước ngoài, không có ở trong nước.

“Đến đây đi, không phải muốn chém tôi à?”

Nhạc Huy nhấc súng lên chĩa vào cái ba lô đó, cười khẩy nói:

“Chẳng sao cả, tôi bắn hai phát vào bên trong ba lô, chúng ta cùng chết luôn thì thế nào?”

Anh vừa dứt lời, dù Lữ Khuynh Tiêu đứng phía sau anh cũng khiếp sợ không dám động đậy, cô sợ Nhạc Huy sẽ nổ súng.

Cả một ba lô lựu đạn chắc có thể làm nổ tung tòa nhà này.

“Mẹ nó, mày… mày điên rồi à?”

Các lãnh đạo cấp cao Thánh Hoàng đều sợ chết khiếp, Triệu Vỹ chỉ vào Nhạc Huy lớn tiếng mắng:

“Rốt cuộc mày muốn làm gì? Có phải mày muốn tiền không? Muốn tiền thì tao đưa cho mày, mày cần phải mang theo nhiều thuốc nổ để uy hiếp tao vậy sao?”

Nhạc Huy không trả lời hắn, ánh mắt nhìn về phía tên đầu trọc. Tên đầu trọc vừa nhìn đã biết là tên cầm đầu trong đám hung ác kia. Người xưa có câu muốn bắt giặc trước tiên phải bắt tướng, bắt được tên cầm đầu thì tinh thần chiến đấu của mấy người này sẽ không còn nữa.

Vẫn phải hù dọa!

“Kỳ Phi, chém đầu tên đầu trọc kia cho anh”, Nhạc Huy nói.

Vừa dứt lời, dao găm lóe sáng trong tay Ký Phi vút một tiếng phóng ra.

Tên đầu trọc cũng là cao thủ, phản ứng cực kỳ nhanh, ngay lập tức né đầu sang một bên. Nhưng lúc con dao găm chỉ còn cách hắn vài phân, hắn mới phát hiện Kỳ Phi không phải ném về phía hắn mà là ném về phía một đàn em bên cạnh hắn.

Tên đàn em đó sững người tại chỗ, trợn tròn mắt, không hiểu tại sao mình lại là người chết đầu tiên.

“Chết tiệt!”

Tên đầu trọc tức giận mắng, sau đó cầm dao xông về phía Kỳ Phi.

Kỳ Phi khẽ động đậy, cả người anh ta như lao ra ngoài như ảo ảnh. Anh ta lướt qua người tên đầu trọc, chạy thẳng đến trước mặt tên đàn em vừa bị trúng một dao của anh ta, sau đó lấy con dao dài trong tay hắn rồi xoay người nhào về phía tên đầu trọc.

“Keng!”

Hai con dao dài chạm vào nhau, lực dao của hai người tạo ra tia lửa.

Tên đầu trọc lập tức lùi về sau mấy bước, tay cầm dao run lên bần bật.

Hắn nhìn Kỳ Phi bằng ánh mắt không thể tin nổi, một dao vừa rồi khiến bàn tay của hắn bị tê buốt, đã hoàn toàn không thể giữ chắc được dao nữa.

“Rác rưởi!”

Kỳ Phi cười nhạt, chân chưa hề dịch chuyển lùi về sau một bước nào, lại vung dao về trước.

“Kiếm thuật Đông Dương?”

Thấy vậy, Kim Võ và Hắc Long đều vô cùng ngạc nhiên. Cái Kỳ Phi đang sử dụng là kiếm thuật Đông Dương, nếu không phải cái anh ta cầm là dao mà là kiếm thì có lẽ lúc nãy tên đầu trọc đã rơi đầu rồi.

Hai người không ngờ Kỳ Phi lại biết sử dụng nhiều thứ như vậy, võ công cao cường không nói làm gì, ngay cả kiếm thuật Đông Dương mà anh ta cũng biết. Hơn nữa nhìn đường kiếm mà Kỳ Phi thể hiện, có lẽ kiếm pháp của anh ta không hề yếu kém hơn bậc thầy kiếm đạo ở Đảo Quốc.

Suy cho cùng tên đầu trọc cũng chỉ là một tên côn đồ ở huyện Tứ Thủy, dù có trải qua nhiều trận đánh thế nào thì cũng chỉ biết chém loạn thôi. Không đến nửa phút sau, hắn đã bị Kỳ Phi đánh cho cả người đều là máu.

“Mày…”

Chém đến cuối cùng, tên đầu trọc đã nhìn Kỳ Phi với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Mặt Kỳ Phi không để lộ chút cảm xúc nào sải bước chạy đến, lấy hết sức vung dao chém vào cổ hắn.

“Xoẹt!”

Cảnh tượng máu me này khiến mấy cô gái và Lữ Khuynh Tiêu sợ hãi lập tức hét lên thất thanh.

Đám người Triệu Vỹ cũng liên tục thay đổi sắc mặt, chân đã mềm nhũn như bún.

Chỉ thấy Kỳ Phi nhặt đầu của tên đầu trọc lên, lạnh lùng đứng đó dường như vừa rồi chỉ tiện tay chém đầu một con vật nào đó mà thôi.

“Anh Tống!”

Mấy đàn em của tên đầu trọc căm uất hét lên, vung dao lao đến muốn báo thù cho hắn.

Một tay Kỳ Phi cầm cái đầu, một tay nhặt một quả lựu đạn, sau đó anh ta dùng răng cắn đứt ngòi rồi ném mạnh ra ngoài cửa.

“Bùm!”

Một tiếng vang cực lớn, khói từ bên ngoài tràn vào, đám côn đồ bị lật nhào xuống đất.

Cầu thang bị nổ tung, ngăn những người khác đang chạy đến cứu viện lại, mười mấy người cũng bị nổ chết ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.