Trên bãi biển!
Nhạc Huy nhìn Liễu Nhược Hà ngồi trên cát ôm
đầu gối khóc, trong lòng lại cảm thấy đau lòng khó
hiểu.
Anh thích Liễu Nhược Hà nhiều năm như vậy, dù là
trước, sau khi kết hôn hay sau khi ly hôn, anh cũng cố
gắng bảo vệ và đối xử tốt với Liễu Nhược Hà.
Dù sau này có ở bên Trần Ngọc Đình, anh cũng
không cảm thấy mình nợ gì Liễu Nhược Hà. Vì anh đã
dành tất cả yêu thương và tình cảm cho Liễu Nhược
Hà rồi.
Nhưng bây giờ thấy Liễu Nhược Hà như vậy, anh
cảm thấy không thoải mái. Thậm chí anh còn cảm
thấy áy náy, nếu lúc đầu anh vẫn chọn Liễu Nhược Hà
không chút do dự thì sao Liễu Nhược Hà có thể bị
người khác ức hiếp như vậy chứ.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, họ đã bỏ
lỡ nhau rồi.
“Xin lỗi, anh không biết nói với em những điều này
là đúng hay sai nhưng anh không mong em chịu bất
kỳ tổn thương nào mà thôi”.
Nhạc Huy ngồi xổm xuống, khẽ vỗ vai Liễu Nhược
Hà và nói:
“Mặc dù anh chọn Ngọc Đình nhưng anh cũng
mong em có thể sống tốt, anh sẽ không ghen tị với
việc em nắm tay một người đàn ông khác. Chỉ cần
người đàn ông đó đối xử tốt với em, yêu thương em
thì anh sẽ chúc phúc cho em. Nhưng Ninh Vũ Trạch
này lòng dạ hiểm ác, trong ngoài không đồng nhất.
Dựa vào hiều biết của anh về loại người này thì bên
cạnh anh ta không thiếu phụ nữ”.
“Nhược Hà, anh biết bây giờ em rất đau buồn
nhưng em hãy mạnh mẽ lên, mọi chuyện rồi sẽ ồn cả
thôi”.
“Anh bảo em phải mạnh mẽ thế nào đây?”, Liễu
Nhược Hà bỗng ngầng đầu lên, đầy mạnh Nhạc Huy
ra.
Nhạc Huy không hề phòng bị nên bị cô đẩy ngã
trên cát, sửng sốt nhìn cô.
“Tại sao anh lại nói với em những điều này?”
Liễu Nhược Hà khóc hét lên với Nhạc Huy:
“Khó khăn lắm em mới bắt đầu một cuộc sống
mới, là giả thì có làm sao. Sao không để em đắm
chìm vào đó thêm vài ngày, tại sao bây giờ lại phá vỡ
giấc mộng đẹp đẽ về tương lai của em?”
Nhạc Huy sửng sốt nhìn cô, anh khẽ nhíu mày:
“Nhưng giả vẫn là giả, một ngày nào đó em cũng phải
tỉnh lại thôi. Đến lúc đó em sẽ càng đau khổ hơn, sao
không tỉnh lại sớm hơn?”
“Đau khổ? Anh hiểu cái gì là đau khổ không?”
Liễu Nhược Hà rơi lệ, oán trách nhìn Nhạc Huy: “Còn
gì đau đớn hơn khi thấy người mình yêu nhất ở bên
người bạn thân nhất của mình chứ?”
“Hạnh phúc của Trần Ngọc Đình bây giờ nên là
của em! Đều là của eml”
“Cô ta cướp đi hết mọi thứ của em, ngay cả anh
cũng bị cướp mất! Anh nói thử xem, còn cái gì đau
đớn hơn chuyện này không? Đây có là gì? Đây chỉ là
chút niềm an ủi nhỏ của em, tại sao anh lại phá vỡ
niềm an ủi duy nhất của em?”
Liễu Nhược Hà trút hết mọi uất ức trong nửa năm
nay với Nhạc Huy.
Mắt Nhạc Huy cũng đỏ hoe, anh không ngờ đã
lâu như vậy rồi mà Liễu Nhược Hà vẫn chưa hết đau
khổ.
“Nhược Hà...” Nhạc Huy run rầy, anh rất muốn
chạy đến ôm chặt Liễu Nhược Hà đề trấn an cô.
Nhưng... anh đã có Trần Ngọc Đình rồi, không thể để
bi kịch lặp lại.
Lẽ nào lại giống trước kia, anh dao động giữa Trần
Ngọc Đình và Liễu Nhược Hà sao?