Buổi tối ở nhà.
Nhạc Huy ở một mình trong phòng đọc sách, trước mặt anh là toàn bộ thông tin liên quan đến năm 1971 mà Tô Tuyết Đại đã tìm cho anh.
Nếu anh đã trả tiền thì anh có thể mang những thứ này về.
Nhưng trước mặt bày nhiều thứ liên quan đến năm 1971 như vậy, Nhạc Huy không khỏi mơ hồ. Vốn dĩ anh chỉ muốn điều Nhạc Thiên Ngạo, nhưng vẫn không có gì đủ để chứng minh là đồ của Nhạc Thiên Ngạo.
Không có ảnh chụp, không có ảnh người thân của Nhạc Thiên Ngạo, chỉ có một quyển gia phả. Điều tra qua điều tra lại, hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh rốt cuộc Nhạc Thiên Ngạo có phải nội gián của nhà họ Nhạc hay không.
Nếu như nói Nhạc Thiên Ngạo muốn báo thù cho người dân của thôn Vương Gia nên mới cố ý nhắm vào nhà họ Nhạc. Vậy thì giả thiết này phải dựa trên sự kiện bệnh dịch năm đó là do Nhạc Chấn Đình gây nên.
Sau khi Nhạc Chấn Đình mang Nhạc Thiên Ngạo đi, vì giấu giếm chuyện gì đó, nên nhất định phải diệt khẩu, không tiếc rẻ gì mà tiêu diệt toàn bộ thôn Vương Gia.
“Đây chỉ là giả thiết của mình, ông nội không thể nào là người điên cuồng như thế...”
Nhạc Huy nhíu mày, cứ theo suy nghĩ này mà tiếp tục phân tích.
Giả thiết sự việc dịch bệnh đúng là do Nhạc Chấn Đình gây nên, nhưng lúc đó Nhạc Thiên Ngạo vẫn là một đứa trẻ sơ sinh, không biết gì cả. Chú ấy không thể biết chuyện năm đó thôn Vương Gia bùng nổ ôn dịch, nếu đã không biết thì đương nhiên sẽ không chủ động đi điều tra.
Vậy Nhạc Chấn Đình càng không thể chủ động đề cập chuyện của thôn Vương Gia trước mặt Nhạc Thiên Ngạo. Tại sao Nhạc Thiên Ngạo lại biết chuyện người thôn Vương Gia bị tiêu diệt?
Nên giả thiết này có lỗ hổng, không vững chắc. Chuyện dịch bệnh năm đó không thể do Nhạc Chấn Đình gây ra.
Nếu không phải Nhạc Chấn Đình làm, Nhạc Thiên Ngạo cũng không biết chuyện ôn dịch năm đó, vậy mấy chuyện xảy ra với nhà họ Nhạc mấy năm nay không thể do Nhạc Thiên Ngạo làm để trả thù.
Hiềm nghi về Nhạc Thiên Ngạo... được tẩy sạch rồi sao?
Nhạc Huy lắc đầu, vì vậy mà xóa bỏ hiềm nghi với Nhạc Thiên Ngạo thì vẫn không ổn lắm.
Dù sao báo thù chuyện ôn dịch năm đó, là ôn dịch thật hay là do đầu độc thì anh cũng chưa điều tra rõ ràng.
Nghĩ một lúc, anh mở máy tính ra, lên mạng tìm kiếm.
Hồi còn đi học, Nhạc Huy từng tự nghiên cứu về bệnh lý, anh có biết một chút kiến thức liên quan tới dịch bệnh. Anh biết, bệnh truyền nhiễm sẽ có thời gian ủ bệnh nhất định, đồng thời chỉ cần không phải bệnh truyền nhiễm có tỷ lệ tử vong cực cao thì bệnh nhân chắc chắn không thể chết nhanh đến vậy.
Nghe Tô Tuyết Đại nói, năm đó người của thôn Vương Gia, cả một nghìn người chưa đến một tuần đã chết sạch.
Bệnh truyền nhiễm như vậy, tỷ lệ tử vong phải cực cao.
Tìm kiếm cả nửa tiếng, Nhạc Huy tra ra được ba loại bệnh truyền nhiễm có tỷ lệ tử vong cực cao. Một là Black Death, hai là Ebola, ba là dịch hạch.
Black Death và Ebola đều bùng phát ở Châu Phi hoặc Châu Âu. Hai dịch bệnh nghiêm trọng này cướp đi sinh mạng của vô số người ở hai khu vực đó, gần như xóa sổ hơn một nửa Châu Âu.
Hơn nữa tỷ lệ tử vong rất cao, thời gian phát bệnh ngắn nhất không tới một ngày, rất phù hợp với đặc trưng tử vong của người dân thôn Vương Gia.
Nhưng hai bệnh dịch này chỉ bùng phát ở nước ngoài, chưa từng có ghi chép rằng đã xảy ra ở trong nước.
Nếu hai bệnh dịch nghiêm trọng này xuất hiện lần đầu tiên ở thôn Vương Gia thì không thể chỉ có người dân thôn Vương Gia mới bị nhiễm bệnh.
Cuối cùng là bệnh dịch hạch, dịch hạch từng bùng phát ở trong nước, hơn nữa cũng là bệnh dịch nghiêm trọng.
Nhưng dịch hạch có thời kỳ ủ bệnh, ngắn nhất cũng phải ba ngày, dài nhất có thể tới chín ngày, không hề phù hợp với đặc trưng tử vong của người dân thôn Vương Gia.
“Nếu không phải bệnh dịch vậy thì là đầu độc...”
Nhạc Huy tự lẩm bẩm một mình rồi lại bắt đầu tìm kiếm.
“Teo cơ, mắt lồi, xác cứng đơ như Zombie“.
Anh đánh dòng chữ này trên khung tìm kiếm.
Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ, Nhạc Huy phát hiện ba đặc điểm tử vong này càng ngày càng phù hợp với cái chết do trúng độc.
“Chẳng lẽ... một nghìn mạng người của thôn Vương Gia bị trúng độc thật sao...”
Nhạc Huy hơi kinh hãi, nếu như bị đầu độc, vậy người đó cũng quá tán tận lương tâm. Đó là người của cả một thôn, nam nữ già trẻ đều có, người đầu độc có âm mưu gì?
Nhạc Huy nghĩ không thông, cũng không nghĩ nữa.
Chuyện của ba mươi mấy năm trước, anh không thể điều tra ra chân tướng gì.
Huống hồ người đứng đầu của tổ chức Sói còn muốn gặp anh, có lẽ người này biết gì đó...
...
Rạng sáng ngày hôm sau, Nhạc Huy còn đang trong giấc mộng thì nhận được điện thoại của Ngô Tịnh Vũ.
“Anh Nhạc, xảy ra chuyện rồi, vài địa bàn ở thành phố Đông An đã bị đập phá, hiện giờ tổn thất nặng nề!”
Trong điện thoại, giọng điệu của Ngô Tịnh Vũ rất sốt ruột.
Nhạc Huy ngồi dậy khỏi giường, cau mày nói:
“Ai làm?”
“Không biết, giờ vẫn đang điều tra, câu lạc bộ Anh Hoàng cũng bị người khác đập phá. Giờ anh Kỳ và ông Kim Võ đang đến đó”, Ngô Tịnh Vũ nói.
Nhạc Huy nghe xong, bình tĩnh đáp: “Cậu qua trước đi, tôi sẽ tới ngay“.
Sau khi rời giường, Nhạc Huy không kịp rửa mặt mà đã ra cửa lái xe tới câu lạc bộ Anh Hoàng.
Câu lạc bộ này là một trong những câu lạc bộ lớn nhất dưới trướng Thánh Hoàng, cũng là một trong những nguồn thu nhập lớn. Tình hình an ninh của câu lạc bộ Anh Hoàng cũng là nơi an toàn nhất trong số các tụ điểm dưới trướng Thánh Hoàng, vệ sĩ ở đó đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Ngay cả câu lạc bộ này cũng bị tập kích, xem ra có không ít người muốn thừa dịp đục nước béo cò.
Khi Nhạc Huy tới cổng câu lạc bộ thì Ngô Tịnh Vũ đã tới rồi, chỉ thấy vài xe cứu thương đỗ ở cổng. Còn bên trong câu lạc bộ, những người bị thương đang được dìu ra liên tục.
“Chuyện gì vậy, sao lại có nhiều người bị thương thế?”
Nhạc Huy vội vàng qua đó, kéo Ngô Tịnh Vũ hỏi.
“Anh Nhạc, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Ngô Tịnh Vũ vừa thấy Nhạc Huy bèn an tâm không ít, tức giận nói:
“Nhiều địa bàn của chúng ta bị tập kích đồng loạt, ngay cả câu lạc bộ này cũng không may mắn tránh được. Tất cả mọi người đều bị thương, nghe anh em ở đây nói, người tới phá rất lợi hại, ai cũng có võ thuật cao cường”.
“Nhưng những người đó không nói lai lịch của chúng, tới là đập, gặp người là đánh. Đập xong liền rút lui ngay, tôi hỏi vài người phụ trách ở mấy địa bàn đều kể như vậy“.
Nghe xong, Nhạc Huy nhíu chặt mày.
“Nếu là những thế lực khác thì không thể có lực phá hoại lớn đến vậy. Mấy năm nay, sự hùng mạnh của Thánh Hoàng chắc cũng để lại ấn tượng rất sâu sắc cho họ. Dù muốn thừa lúc vắng người mà xông vào thì bọn họ cũng không dám ác đến vậy“.
“Hơn nữa mấy khu của chúng ta đều bị tập kích, có lẽ không chỉ một thế lực làm“.
Ngô Tịnh Vũ nghe vậy, cau mày nói:
“Anh Nhạc, ý của anh là có người muốn liên thủ tiêu diệt Thánh Hoàng chúng ta?”
Nhạc Huy gật đầu nói:
“Hiện tại Thánh Hoàng đang ở giai đoạn đổi chủ, cộng thêm việc chúng ta tẩy trắng rất nhiều mối làm ăn, dù là tài lực hay thế lực thì đều đang nằm ở giai đoạn yếu kém. Những thế lực khác muốn thừa cơ tiêu diệt Thánh Hoàng, cũng không kỳ lạ“.
“Nhưng tôi nghĩ những thế lực khác có lẽ không có sức phá hoại lớn. Không thể phá hoại chúng ta một cách có tổ chức có kỷ luật đến vậy, sau lưng bọn chúng chắc là có thế lực lớn hơn đang thao túng, gom bọn chúng lại vào một chỗ“.
“Đồng thời những thế lực này cũng cam tâm tình nguyện thuần phục thế lực đứng phía sau“.
Ngô Tịnh Vũ nghe vậy thì hơi hoảng sợ, vô thức nói:
“Rốt cuộc thế lực phía sau là ai?”