“Bùm!”
Chỉ một phút sau khi bọn họ rời khỏi xe, chiếc xe lập tức phát nổ, những mảnh vỡ khiến vài người của Long Vũ bị thương, lưng của Kỳ Phi cũng bị thương mấy chỗ.
“Không sao chứ?”
Nhạc Huy đỡ Kỳ Phi ngồi xuống đất, nhìn máu chảy ròng ròng sau lưng, vô cùng tức giận.
“Anh à, em không sao”.
Kỳ Phi cố nặn ra nụ cười cứng nhắc, mảnh vỡ hình như vẫn còn ở bên trong, vô cùng đau đớn.
“Nhạc Huy, thứ đó vẫn bị kẹt bên trong, phải nhanh chóng đến bệnh viện thôi”.
Giọng của An Nhã rất lo lắng, máu không ngừng chảy, còn Kim Võ cũng cảm thấy xương sau lưng đau đớn, khiến ông ta không đứng thẳng được.
“Chết tiệt, nên mang vũ khí theo mới phải”.
Nhạc Huy tức giận đập mạnh tay xuống đất, nếu hôm nay anh sống sót, nhất định sẽ khiến Long Vũ chết không có chỗ chôn!
“Đại ca, tôi đi cướp xe!”
Kim Võ cố nhịn đau, đứng lên chuẩn bị đi cướp xe, nhưng đối diện với người đông thế mạnh lại còn có vũ khí này, ông ta không biết có làm được hay không.
“Muốn chạy à, nằm mơ đi, không khiến các người chết trong biển lửa đã là nhân từ lắm rồi”.
Kẻ cầm đầu cũng chính là kẻ cầm bật lửa kia nở nụ cười gian xảo, rất đắc ý.
“Anh, anh còn không định giúp sao?”
Thực ra có một chiếc xe đã đi theo nhóm người Nhạc Huy suốt cả chặng đường, ẩn nấp rất kỹ, người này cũng quan sát mấy người Nhạc Huy từ lúc ở bữa tiệc.
Rốt cuộc họ có mục đích gì? Đi theo Nhạc Huy là muốn làm gì?
Người vừa nói là Lăng Tuyết, cô lo lắng nắm lấy áo của anh trai mình nhìn cảnh tượng người ta sắp bị đánh chết trước mặt.
“Cậu chủ, chúng ta cần tham gia vào trận này không?”
Tài xế quay đầu lại hỏi ý kiến Lăng Nguyên. Bọn họ đem theo súng, chỉ cần bất ngờ xuất hiện thì đám người đó đều sẽ chết hết.
“Tham gia, chỉ cần nhắm vào đám người của Long Vũ là được. Người này hẳn là rất quan trọng, nhất định có thể giúp chúng ta lật đổ nhà họ Long”.
Lăng Nguyên quyết định, người tài xế lái xe đạp ga, lao thẳng lên rồi dừng lại giữa Kim Võ và đám người kia.
Lăng Nguyên xuống xe, kéo Kỳ Phi và An Nhã vào trong xe của anh ta, động tác rất nhanh, không ngừng lại giây nào.
“Bằng bằng bằng!”
Tài xế và Lăng Tuyết nhanh chóng giải quyết vài tên, tiếng súng sẽ thu hút người của các thế lực khác, vì vậy họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Anh là ai?”
Nhạc Huy cảnh giác nhìn người đàn ông đang đỡ mình, anh ta trông rất thanh tú, cả người mặc âu phục, đi giày da, trông có vẻ anh ta không phải dân thường.
“Người cứu anh, đương nhiên cũng là vì muốn hợp tác với anh, chúng ta có chung kẻ thù”.
Lăng Nguyên đỡ anh vào trong xe đàn em của Long Vũ, cửa xe của đám người đó không đóng, khóa cũng không rút, xem ra hôm nay chúng muốn sống chết đến cùng.
Đáng tiếc giữa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến mọi chuyện đổ bể.
Bọn họ xuất hiện không quá ba phút là mọi chuyện đã được giải quyết, sau khi Kim Võ lên xe, đoàn người nhanh chóng rời đi.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Lăng Nguyên, người nắm quyền đương nhiệm của nhà họ Lăng ở thành phố Đông An. Tôi có mối thù không đội trời chung với nhà họ Long, mấy ngày trước tôi nhận được tin báo, nghe nói ông ta quỳ trên mặt đất cầu xin anh tha mạng, bữa tiệc này tôi biết anh sẽ đến nên tôi luôn đi theo anh”.
Lăng Nguyên vừa lái xe, vừa giải thích ngắn gọn mục đích của mình, sự hợp tác lớn nhất giữa mọi người chính là sự tin tưởng, sự nghi ngờ sẽ phá hỏng tất cả.
“Xem ra cậu chủ Lăng không vừa lòng với tôi nên mới do dự không ra tay”.
Nhạc Huy lạnh lùng nói, vào thời điểm mấu chốt Lăng Nguyên mới ra tay, khiến bọn họ đều bị thương.
Nhưng thái độ thẳng thắn này khiến người ta không thể trách cứ được, chỉ là trong lòng Nhạc Huy vẫn thấy không thoải mái, dù sao anh em bọn họ cũng bị thương hết rồi.
“Thật xin lỗi, tôi có suy nghĩ và cân nhắc riêng của tôi. Đây là địa bàn của Long Vũ, chúng tôi phải xem xét đến hậu quả, nếu các anh không giúp ích gì cho tôi thì việc tôi cứu các anh sẽ hủy loại nhà họ Lăng”.
Lăng Nguyên hiểu rõ suy nghĩ của Nhạc Huy, nhưng mỗi người đều có lập trường riêng, không ai là người tốt cả, tất cả đều vì lợi ích của bản thân.
Trước hết phải xem xét đến mọi mặt của bản thân rồi mới dám ra tay cứu giúp người khác.
Nhà họ Lăng bọn họ đã sụp đổ rồi.
“Sự thẳng thắn của anh thật khiến người khác không thể trách cứ được, nhưng sao anh biết rõ đó là người của Long Vũ mà cuối cùng vẫn quyết định cứu chúng tôi?”
Nhạc Huy nhìn thẳng vào mắt Lăng Nguyên, để đảm bảo có thể phát hiện ra dấu vết dối trá trong lời nói.
“Tôi hiểu rất rõ người của Long Vũ, bởi vì bọn chúng ra tay với các anh rất tàn nhẫn, nhưng lại không dùng súng. Mặc dù quang minh chính đại nhưng đến nơi xa xôi hẻo lánh này thì chứng tỏ các anh cũng không có ý gì tốt. Ánh mắt của anh khiến tôi cảm thấy tôi nên đặt cược vào trận này, Biểu hiện của anh ở bữa tiệc khiến tôi cảm thấy sự hợp tác có lẽ có thể giúp tôi lật ngược thế cục”.
Lăng Nguyên không hề nói dối, bây giờ anh ta đã đi đến bước đường cùng, cho nên mới đặt hi vọng lên người một kẻ vô danh.
Khí chất của người này khiến mọi người cảm nhận được sự lợi hại, tin tình báo kia cũng không phải là giả, người đàn ông đánh bại ông Tần, khiến Long Vũ quỳ dưới đất cầu xin tha mạng, rất đáng để anh ta đánh cược.
“Nói thử xem anh có ân oán gì với Long Vũ”.
Nhạc Huy thích người thẳng thắn như vậy, dù sao người này cũng cứu anh em của anh, bất luận xuất phát từ phương diện nào thì anh cũng muốn giúp đỡ.
Nhiều nhất cũng chỉ là thuận tay giải quyết giúp anh ta mà thôi, mạng của Long Vũ anh đã đặt trước rồi.
“Ba đời nhà họ Lăng tôi đều là những nhân vật lớn ở Giang Bắc, cho dù sau này có suy bại thì nền móng ở thành phố Đông An này cũng vẫn tốt. Nhưng từ khi nhà họ Long nổi lên, bọn họ liền đuổi cùng giết tận những gia tộc lâu đời như chúng tôi, bố tôi không phục nên dẫn người đến giết người”.
Lăng Nguyên nói đến đây, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận và đau thương. Năm đó anh ta vừa thành niên đã phải chứng khiến bố ngã xuống ngay trước mặt, cảm giác vô cùng bất lực.
Bọn họ đã nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm, nhưng Long Vũ càng ngày càng mạnh, bọn họ đơn độc yếu thế, căn bản là không có cách nào chống lại được.
“Mối thù giết bố không đội trời chung, cho dù anh cứu chúng tôi vì nguyên nhân gì thì ân tình này tôi đều sẽ đền đáp”.
Nhạc Huy đưa tay vỗ lên vai Lăng Nguyên, hiểu được nỗi khổ của anh ta. Anh cũng không phải là cậu chủ giàu có ăn chơi lêu lổng nên anh hiểu cảm giác bị người ta bắt nạt là như thế nào.
Mà mối thù giết bố này lại càng không thể tha thứ, không thể không báo thù.
“Cảm ơn”.
Hai mắt Lăng Nguyên sáng lên, lời này chính là đồng ý hợp tác, thấy Nhạc Huy tự tin như vậy, chuyện này xem ra là có hi vọng rồi.
“Không cần khách khí. Lúc trước còn định giữ lại mạng cho ông ta để kiếm ít tiền, nhưng xem ra không nên giữ lại cái mạng chó của ông ta”.
Nhạc Huy hung hăng nhìn về phía trước, này lần là do anh bất cẩn, không ngờ Long Vũ này vẫn chưa biết sợ, cứ tưởng trong địa bàn của ông ta thì có thể làm ra chuyện ác sao?”
Kim Võ ngồi phía sau chịu đựng cơn đau, biết Nhạc Huy đang nói chuyện với người này nhưng cảm thấy xương khớp sau lưng không ổn nữa rồi.
“Đại ca, hình như tôi bị gãy xương rồi”.