Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 360: Chương 360: Tống Lập Nhân




Trước cổng công ty tập đoàn Thánh Hoàng, vài bảo vệ đã bị đánh gục, trên mặt đất toàn là vết máu.

Cả tòa nhà đều bị người của bang Trúc Liên bao vây.

Bang Trúc Liên là bang phái lâu đời hơn Thánh Hoàng, đã thành lập vào những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ trước. Nhưng nói về thủ đoạn, tài cán, độ gan dạ thì thủ lĩnh kế nhiệm cuối cùng của bang Trúc Liên lại không bằng Ngô Thiên Long.

Cuối cùng, Ngô Thiên Long lên nắm quyền, không ngừng phát triển giúp Thánh Hoàng vươn lên vượt qua bang Trúc Liên và chèn ép bang đó. Mấy năm nay, hai bang phải không ít lần xảy ra tranh đấu, không ai chịu nhường ai.

Hôm nay, thủ lĩnh của bang Trúc Liên đích thân ra trận, còn dẫn theo người của bang Trúc Liên đến trụ sở chính của Thánh Hoàng.

“Lôi vào”.

Trước cổng, một người đàn ông trung niên đứng chắp hai tay sau lưng, xung quanh đều là người dưới trướng và đàn em của ông ta.

Phong thái của người đàn ông này hơn người, một ánh mắt, vẻ mặt đều lộ ra sát khí.

Ông ta là Tống Lập Nhân – thủ lĩnh của bang Trúc Liên, đời ông nội của ông ta còn từng làm người đứng đầu dưới trướng Đỗ Nguyệt Sênh - ông trùm xã hội đen trên cả nước.

“Vâng, đại ca Tống!”

Nghe vậy, các đàn em lôi mấy bảo vệ đã ngất trước cổng kia vào trong.

Trên lầu lại có mấy bảo vệ của cả trụ sở chính xông đến, nhưng số người có nhiều hơn cũng không nhiều bằng bang Trúc Liên dốc toàn lực ra tay.

Chỉ hai ba phút sau, toàn bộ lực lượng bảo vệ Thánh Hoàng đều bị diệt gọn.

“Cố gắng đừng giết người, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, tao chỉ muốn người của Thánh Hoàng đầu hàng nhường công ty này lại rồi Thánh Hoàng sẽ giải tán từ đây thôi. Sau này thế giới ngầm thành phố Đông An và Giang Bắc đều do bang Trúc Liên làm chủ!”

Tống Lập Nhân chỉ huy đàn em, từng nhóm người chạy lên từng tầng lầu một.

Ông ta dẫn theo vào tên thân cận vào thang máy đi lên phòng họp.

Trong thang máy, có người hả hê nói:

“Đại ca Tống, đúng là trời muốn giúp chúng ta, giúp bang Trúc Liên!”

“Ai mà ngờ được Ngô Thiên Long không chết trong tay người bang Trúc Liên mà là bị người ta giết trên biển. Ngô Thiên Long vừa chết, Thánh Hoàng ắt sẽ loạn. Bây giờ chúng ta nhân lúc chúng yếu thế mà tấn công làm chúng không kịp trở tay!”

“Không biết Ngô Thiên Long chết thật hay giả, nhưng có thể khẳng định bây giờ ông ta không ở trụ sở chính”.

Tống Lập Nhân đứng ở phía trước trong thang máy, không quay đầu lại nói:

“Tao mua tin tức từ tổ chức Sói, sẽ không giả đâu. Sở dĩ một tổ chức lớn như tổ chức Sói có thể làm được lớn như vậy, ai cũng đều mua tin tức tình báo ở đó đều là vì uy tín”.

“Tao chắc chắn họ sẽ không tự đập bảng hiệu, hơn nữa tao đã nhận được tin tức từ sớm, hôm nay Ngô Thiên Long sẽ ra khơi”.



Lúc này tình hình trong phòng họp đã vô cùng hỗn loạn.

“Đám người bang Trúc Liên này sao dám đánh đến trụ sở chính của chúng ta”.

“Có phải là bọn mày không?”

Đám người Lý Hải chỉ về phía Ngô Tịnh Vũ và Nhạc Huy.

“Được lắm, Tịnh Vũ mày là tên khốn!”

“Chúng ta có gì thì đóng cửa bảo nhau, bọn mày thế mà lại cấu kết với người của bang Trúc Liên để đánh nhà mình, mày muốn diệt tổ diệt tông sao?”

Ngô Tịnh Vũ lạnh lùng nói:

“Tôi không ngu mà dâng Thánh Hoàng cho người bang Trúc Liên!”

“Nếu Thánh Hoàng bị chúng chiếm được, người làm thủ lĩnh tôi đây còn có ý nghĩa gì nữa? Lý Hải, đừng chó cùng rứt giậu mà cắn bậy!”

Thật ra người của bang Trúc Liên nhận được thông báo của họ là do Nhạc Huy bảo Lữ Khuynh Tiêu bán tin tức Ngô Thiên Long chết trên biển cho Tống Lập Nhân – thủ lĩnh của bang Trúc Liên.

Nếu không sao Tống Lập Nhân có thể dẫn người đến trụ sở chính Thánh Hoàng, chuẩn bị nhân lúc Thánh Hoàng yếu thế mà tấn công nhanh như vậy.

Lúc này Lý Hải cũng không có tâm trạng cãi tiếp với Ngô Tịnh Vũ, bây giờ địch đã đánh đến nơi rồi, quan trọng nhất là phải đồng tâm hiệp lực đánh đuổi bang Trúc Liên, bảo vệ được trụ sở chính Thánh Hoàng trước.

Nếu không hang ổ sẽ bị người ta cướp mất, Thánh Hoàng thật sự xong đời!

“Mẹ nó, mau gọi điện thoại đi, các cậu còn ngây ra đó làm gì?”

“Gọi người đi! Gọi hết người trong Thánh Hoàng đến, người bang Trúc Liên dám xông vào tòa nhà Thánh Hoàng, hôm nay ông sẽ khiến chúng không thể về được!”

Lý Hải tức giận mắng mấy người đầu sỏ kia.

Thánh Hoàng có mấy nghìn đàn em, chỉ cần một cú điện thoại, các đàn em sẽ đến ngay, như vậy là có thể giải quyết nguy cơ ở đây!

Thế lực của Thánh Hoàng không phải để cho vui, trong mỗi huyện nhỏ đều có người của Thánh Hoàng. Càng không cần nói thành phố Đông An rộng lớn này, gần hai phần ba quán bar và câu lạc bộ đều là của Thánh Hoàng.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của những lãnh đạo cao cấp Thánh Hoàng, Nhạc Huy cười khẩy quay nói với Đoàn Thiên Hành bên cạnh:

“Thiên Hành, bật thiết bị gây nhiễu sóng”.

Đoàn Thiên Hành gật đầu, đưa tay phải vào trong túi quần.

“Mẹ kiếp! Sao không gọi được?”

“Của tôi cũng vậy, tự dưng không có tín hiệu nữa!”

Mấy người này đều sốt ruột đến mức sắp ném điện thoại, nhưng lại không có cái nào gọi được.

“Mẹ kiếp! Chuyện gì vậy? Sao lại không có tín hiệu vào lúc này?”

Lý Hải nhíu mày, điện thoại ông ta cũng không gọi được.

“Khỉ thật! Có lẽ lần này bang Trúc Liên muốn cướp sào huyệt của chúng ta, chúng đã chặn hết tín hiệu của cả tòa nhà rồi!”

Có người đứng lên nói.

Đám người Ngô Thắng không lên tiếng, đứng đó cười nhạt.

Bang Trúc Liên không thông minh đến vậy, chỉ có anh Nhạc mới tỉ mỉ và cẩn thận, ngay cả thiết bị nhiễu sóng cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

“Vậy phải làm sao? Chắc chắn bên ngoài đã bị bao vây rồi, dù chúng ta muốn chạy ra ngoài gọi người cũng không có cơ hội!”

“Lẽ nào chúng ta phải đợi chết ở đây à?”

“Hay là đầu hàng?”

Mọi người trở nên lo lắng bất an.

Trước kia, Thánh Hoàng có Ngô Thiên Long vẫn luôn chèn ép bang Trúc Liên, càn quét không ít địa bàn của bang Trúc Liên.

Bây giờ thủ lĩnh Thánh Hoàng đã chết, bang Trúc Liên lại nhân lúc này tấn công, như vậy chắc chắn chúng phải báo thù.

Tống Nhân Lập có thể buông tha cho họ sao?

“Đầu hàng? Mẹ nó, ai dám đầu hàng tao đánh chết người đó!”

Lý Hải rống lên:

“Thánh Hoàng là nơi chúng ta đánh đổi bằng mạng sống, lẽ nào không có mấy đàn em đó thì chúng ta không thể đánh sao?”

“Những người hôm nay ngồi đây, có một người thì thêm một người, có bán mạng cũng phải giữ được Thánh Hoàng!”

Không thể không nói, Lý Hải cũng là một kẻ cứng rắn. Dù trong tình huống này, ông ta cũng không đầu hàng, càng không cho phép người khác đầu hàng.

Ngay lúc này, ngoài phòng họp vang lên tiếng bước chân.

Sau đó vang lên một tràng vỗ tay, một lúc sau, mọi người thấy Tống Lập Nhân – thủ lĩnh của bang Trúc Liên bước vào.

Ông ta vỗ tay cười khẩy nói:

“Không hổ là nhân vật lão làng của Thánh Hoàng, trung thành tuyệt đối với Thánh Hoàng, tôi đây bái phục!”

Thấy người đến, mọi người đều kinh ngạc, quả nhiên thủ lĩnh bang Trúc Liên đích thân đến đây.

“Tống Lập Nhân, ông thật to gan!”

Lý Hải giơ tay lên tức giận chỉ vào ông ta, dữ dằn nói:

“Lẽ nào ông vẫn không bị Thánh Hoàng của tôi đánh cho sợ à? Thế mà còn dám xông vào tòa nhà Thánh Hoàng, ông muốn chết sao?”

Tống Lập Nhân chắp tay sau lưng cười nhạt:

“Muốn chết hay không cũng không phải do bọn tôi quyết định, ông thật giống Ngô Thiên Long”.

“Ông ta cũng không muốn chết nhưng không ngờ lại chết trên biển”.

“Một đời anh hùng đã ngã xuống. Các vị đừng lo, tôi đến là muốn bày tỏ lòng thương tiếc cho thủ lĩnh Thánh Hoàng của các vị thôi”.

Dứt lời, ông ta vẫy tay ra hiệu với đàn em của mình.

Một lát sau, bên ngoài có hai người mang theo hai vòng hoa lớn bước vào.

Thấy hai vòng hoa lớn này, đám người Lý Hải đều bị chọc tức, nổi giận đùng đùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.