Bộc Quát dẫn một mình Nhạc Huy vào biệt thự, vừa đi vừa hô lớn, làm vậy là muốn nói với mọi người bên trong rằng anh đã đồng ý.
Chỉ là ông ta rất khâm phục Nhạc Huy dám một mình đi vào theo mà không dẫn theo ai cả, quả là một người gan dạ.
Cũng không sợ rằng sẽ không thể ra khỏi cánh cửa này.
“Vậy sao, tôi muốn ăn móng giò hầm, nhà họ Hứa cũng có thể làm cho tôi ăn ngay à?”
Nhạc Huy quan sát hàng phòng thủ xung quanh, quả nhiên rất lợi hại, anh đã chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu, nếu liều mình xông lên thì không biết đám người này có thể sống sót trở về hay không.
Kẻ cầm đầu thì chính là kẻ cầm đầu, lão hồ ly có tính cảnh giác đúng là không dễ đối phó chút nào, trận chiến sống còn này không thể trốn tránh được.
“Bây giờ e rằng nấu không được rồi, nhưng có thể mua cho cậu loại chính hiệu, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị của cậu”.
Bộc Quát vừa cười vừa dẫn Nhạc Huy đến phòng đọc sách của ông cụ Hứa, ngồi vào vị trí của Long Vũ lúc nãy, ông cụ Hứa vẫn bình tĩnh pha trà như mọi khi, không ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Huy.
Nhạc Huy cũng không vội, ngồi yên lặng một bên quan sát, không hề tỏ ra vẻ nôn nóng.
Điều này khiến ông cụ Hứa vô cùng khâm phục, thời gian từng chút một trôi qua, bầu không khí im lặng trong phòng khiến ông ta hơi căng thẳng và lo lắng.
Chàng thanh niên này thật sự không hề đơn giản, còn trẻ mà đã có thể bình tĩnh như vậy, quả nhiên là người có thể đánh bại Long Vũ và ông Tần.
Điều này càng chứng minh nếu người này không thể trở thành bạn thì nhất định phải diệt trừ ngay, bằng không hậu họa thật khó lường!
“Khụ khụ, mời dùng trà”.
Nhạc Huy nhận lấy chén trà của ông cụ Hứa, tỉ mỉ nếm thử, kỹ thuật giống như người uống trà quanh năm, chẳng phải thanh niên đều thích uống thứ đồ uống khác sao?
Quả nhiên không hề tầm thường.
“Trà ngon, thơm ngon vừa miệng, có mùi thơm dịu thuần khiết, đây hẳn là trà Phổ Nhĩ quý báu”.
Nhạc Huy uống xong chén trà nhỏ, tỏ vẻ vẫn chưa thưởng thức đủ, trong lòng vẫn rất bình tĩnh, cũng không vội nói chuyện với ông ta.
Mọi người đều kéo dài thời gian, xem ai có thể kiên nhẫn hơn, kế hoạch của ai hoàn hảo hơn.
“Ông chủ Nhạc được đấy! Tuổi còn trẻ mà đã có thể thưởng trà. Mấy thằng nhóc nhà tôi cả ngày chỉ gây chuyện, không bằng một phần mười của ông chủ Nhạc đây”.
Nghe câu cảm thán này, Nhạc Huy cười mỉa mai.
“Con cái nhà nghèo nên phải gánh vác gia đình từ sớm. Cuộc sống vô ưu vô lo của ông Hứa thật khiến người khác ngưỡng mộ. Riêng về trà thì ông nội tôi rất thích uống, cho nên tôi cũng được hun đúc từ nhỏ”.
Bắt đầu bằng những câu chuyện tán gẫu cuộc sống thường ngày, xem ra ông ta thực sự muốn câu giờ.
“Thì ra là vậy, xem ra ông nội cậu là một chuyên gia thưởng trà, có cơ hội cũng mong được học hỏi một chút”.
“Không cần đâu, nếu thực sự muốn học hỏi, thì ông Hứa cần trút bớt hồng trần mới được”.
Nhạc Huy nói năng rất khéo léo, thực ra anh rất muốn nói thẳng, lão già ông nên chết sớm đầu thai sớm thì hơn.
“Ha ha, ông chủ Nhạc thật hài hước, xem ra không thể cùng ông nội cậu thảo luận học hỏi rồi. Nhưng thảo luận cùng cậu cũng không tệ, không biết ông chủ Nhạc có biết chơi cờ không?”
Mặt ông cụ Hứa cứng đờ trong chốc lát, sau đó lập tức khôi phục lại nụ cười, không ngờ Nhạc Huy này lại dám châm chọc ông ta.
Qua đời rồi còn muốn chế giễu ông ta, xem ra người này có thành kiến rất lớn với ông ta.
“Ông Hứa mời tôi tới là muốn cùng tôi chơi cờ thưởng trà sao? Nếu như vậy thì tôi không tiếp nữa, tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết”.
Nhạc Huy lạnh lùng đáp, chuẩn bị đứng dậy rời đi, anh không hề a dua nịnh nọt, hoặc có thể nói anh không cần lấy lòng đối phương, anh bước vào đây chẳng qua chỉ là không muốn người của mình chết vô ích.
Đương nhiên cũng không có thời gian để nghe những điều vô nghĩa từ ông ta, mặc dù không cần đi thẳng vào chủ đề chính, nhưng dù sao cũng phải nói điều gì đó có ích một chút.
“Ông chủ Nhạc sốt ruột rồi sao?”
Ông cụ Hứa rất vui mừng vì chàng thanh niên này vẫn chưa “tu luyện” đến nơi đến chốn, nhanh như vậy đã sốt ruột rồi, còn tưởng Nhạc Huy là người bình tĩnh lắm.
“Sốt ruột? Tôi sốt ruột gì chứ, tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian ở đây, nói những điều vô dụng với ông, đánh cờ cùng ông, ông thật sự không đủ tư cách, cũng không xứng”.
Lời nói của Nhạc Huy không hề nể nang gì, trên mặt cũng không hề hoảng sợ hay tức giận, nói ra những lời này một cách bình tĩnh.
Như thể anh đang nói ra sự thật, nhìn ông già tự cao tự đại này với vẻ khinh thường, ông ta cho rằng anh vào hang cọp thì phải khom lưng uốn gối sao?
“Khụ khụ!”
Ông cụ Hứa tức giận đến mức ho sặc sụa muốn nôn ra máu, bị ép phải thể hiện đúng bản chất. Bao nhiêu năm qua chưa từng có người nào dám nói những lời vô lễ với ông ta như vậy.
Không ai mà không tôn kính gọi ông ta một tiếng ông cụ, còn hòa nhã tiếp đãi ông ta, ngay cả lúc Long Vũ còn ở thời kỳ đỉnh cao cũng phải tôn kính ông ta.
Thật không ngờ thằng oắt con mới tới không có chút danh tiếng nào mà lại dám đối xử với ông ta như vậy, còn dám nói với ông ta những lời này. Đây chính là địa bàn của ông ta, một khi ông tức giận thì lúc nào cũng có thể giết chết Nhạc Huy.
Đúng thật là nghé con mới sinh không sợ hổ, ông ta quyết định không bỏ qua chuyện này, nhất định phải giết chết Nhạc Huy.
Loại người này lòng dạ khó đoán,
Đâu có điểm nào là đang có lễ độ cung kính với ông ta chứ.
Nếu không làm việc cho ông ta, vậy thì ông ta sẽ khiến anh biến mất.
“Ông chủ Nhạc mạnh miệng thật, đây là đang ỷ vào mình có ông Quỷ làm chỗ dựa hậu thuẫn nên có thể bất kính với tôi vậy sao? Đừng quên đây là địa bàn của ai, cũng đừng quên ông Quỷ chỉ tồn tại ở thế giới ngầm thôi, còn chuyện ở đây thì ông ta không có cánh tay dài vậy đâu”.
“Ông Hứa là đang uy hiếp tôi sao? Mời tôi vào đây không phải là vì muốn kéo dài thời gian, để Long Vũ tìm người giết tôi à? Cần gì phải giả vờ chơi cờ cùng tôi. Ông có thời gian rảnh rỗi nhưng tôi thì không”.
Nhạc Huy mỉm cười không hề tức giận, nói thẳng toan tính trong lòng đối phương, không nể mặt chút nào, cũng không có gì để che giấu.
“Nếu cậu đã biết rồi thì còn vào đây làm gì? Tặng đầu cho người ta hay là cho rằng tôi sợ ông Quỷ nên không dám động vào cậu?”
Ông cụ Hứa nghẹn lời, không ngờ suy nghĩ của mình lại bị Nhạc Huy đoán trúng, hơn nữa anh còn thản nhiên vào đây, thật mất mặt.
“Đương nhiên là để gặp mặt ông cụ Hứa lợi hại trong lời đồn, nhưng xem ra cũng chẳng ra làm sao, chỉ là một ông già mà thôi, không có gì đáng xem cả”.
Thái độ khinh thường này thật khiến người ta tức chết. Ông cụ Hứa lập tức phun ra máu, ông ta bằng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ bị thế hệ con cháu đối xử như vậy.
“Ông chủ!”
Quản gia Bộc Quát bên cạnh đưa khăn tay ra, nhìn Nhạc Huy đầy ẩn ý, sao Nhạc Huy vẫn có thể bình tĩnh ngồi uống trà chứ?
Người mà ông Quỷ coi trọng quả nhiên không tầm thường, năm đó cũng chỉ có ông Quỷ mới có thể khiến ông cụ Hứa tức giận, những người khác đều không có năng lực này.
“Thằng ranh con, mày thật sự coi mình là người thừa kế của ông Quỷ đấy à, mày coi nhà họ Hứa là nơi nào hả? Trong địa bàn của tao mà dám kiêu căng như vậy”.
“Cũng vậy thôi!”