Sự Trả Thù Quyến Rũ Của Một Nhà Triệu Phú

Chương 10: Chương 10




Nhưng mà dù sao cô cũng đã trao nó.

Và Julia sẽ sớm được tự do. Brant và Royce sẽ chiến đấu vì cô ấy nhiều hơn nữa, nhưng cuối cùng Brant sẽ giành chiến thắng, tất nhiên. Sau đó anh và Julia sẽ ăn mừng với sâm banh và trứng cá muối và họ sẽ làm tình với thật nhiều xúc động mà sẽ làm cho Julia rơi lệ.

Kia nuốt vào một tiếng nức nở. Nỗi đau đớn này cứa vào quá sâu để than khóc. Cô chỉ hy vọng Julia không bao giờ phát hiện ra loại đàn ông mà Bant thực sự đã trở thành. Một người đàn ông yêu một người đàn bà nhưng nghĩ là chuyện bình thường khi ngủ với người khác để thỏa mãn tình dục của mình.

Nằm ở đỉnh phía Bắc của Úc, Darwin không phải là một nơi dễ dàng để bỏ đi do tình thế bắt buộc, không phải với hàng ngàn cây số sa mạc giữa nó và các thành phố lớn ở miền Nam.

Vì vậy, trong hai giờ Kia ngồi trên bãi biển Casuarina và cố gắng nghĩ ra nơi cô có thể đến để gặm nhấm vết thương lòng. Cuối cùng một cơn bão nhiệt đới sắp đến làm cho cô ngước lên, và cô nhìn thấy một biển quảng cáo của một trong số các khách sạn lớn gần đó. Thế là cô đã quyết định ở lại đó vài ngày.

Cô đã sống qua những ngày ngồi trên ban công hoặc đi bộ dọc theo bãi biển, gió ngoài biển cung cấp sự khuây khỏa làm khỏe khoắn từ độ ẩm cao gây ra bởi những cơn mưa gió mùa. Vào buổi tối, cô buộc mình ăn trong nhà hàng và thậm chí xoay xở để cười với mọi người như thể tim cô không tan nát và thực phẩm mà cô đã ăn không có mùi vị gì giống như chất dẽo. Tất cả đều có nghĩa là không có gì mà không Brant.

Nhưng cuối cùng cô đã phải tự mình lấy lại bình tĩnh và quay về cuộc sống của cô. Ngày mai cô sẽ về nhà và thu nhặt các mảnh vỡ. Cô có thể làm điều đó. Cô phải làm.

Nhưng trước tiên, cô đã phải thực hiện cú gọi điện thoại hàng tuần cho mẹ cô, giả vờ cô đang ở nhà và không có gì khác thường đã xảy ra. Cô đã quá hạn cuộc gọi rồi.

"Con yêu, con đang ở đâu vậy?" Mẹ cô lên tiếng ngay khi Kia nói. "Con có khỏe không?"

Những ngón tay Kia siết chặt quanh chiếc điện thoại. "Con khoẻ mà mẹ. Sao mẹ hỏi thế? "

"Cả nhà rất lo lắng. Brant đang tìm con và —"

Cô lún xuống giường. "B-Brant?"

"Ông chủ của con đó con yêu. Nhớ không? "

Ồ, cô hoàn toàn nhớ rõ mà. Đấy chỉ có thế thôi anh đã viếng thăm cô trong hoàn cảnh ấy. Một trong những ông chủ của cô. Chẳng bao lâu nữa sẽ là ông chủ cũ.

"Ông ấy nói con muốn đi xa một vài ngày nhưng không biết ở đâu." Mẹ cô ngừng lại. "Cả nhà thực sự lo lắng cho con, con yêu. Con chưa bao giờ nói đến chuyện sẽ đi xa. "

"Đó là do tình thế bắt buộc mà mẹ ," Kia nói, cảm thấy có lỗi vì đã không gọi sớm hơn. Sau đó, cô nghĩ đến Brant và tim cô bắt đầu đập mạnh khó khăn hơn. "Mẹ có biết ông ấy muốn gì không?"

"Ông ấy không nói. Mẹ đoán là có thêm một vấn đề gì nữa ở chỗ làm, ông ấy cần sự giúp đỡ của con. Ông ta có vẻ khá lo lắng về điều đó, dù thế nào nó cũng có thực."

Brant đã lo lắng ư? Hiện tại chắc có lẽ anh đang ngây ngất vì đã trở lại với người đàn bà mà anh yêu thương. Cô châu mày. Hay có lẽ thực sự có vấn đề ở chỗ làm? Vâng, việc đó chắc có lẽ đúng hơn.

"Dù sao đi nữa con yêu, ông chủ con yêu cầu mẹ gọi ông ấy ngay khi mẹ được tin con. Con đang ở đâu vậy? Nếu con cho mẹ số điện thoại, mẹ sẽ bảo ông ta gọi lại cho con. "

"Mẹ, con không muốn nói," Kia nói lặng lẽ. Brant sẽ dụ mẹ cô để lấy thông tin nếu cô nói với bà. "Con đang có một kỳ nghỉ và-"

"Con yêu, chuyện này không giống như con vừa mới chạy trốn. Mẹ biết con đã là một người phụ nữ trưởng thành và mọi thứ khác, và có một số việc mà các bà mẹ có lẽ không nên biết, nhưng mẹ luôn luôn ở bên con nếu con muốn nói chuyện. "

Kia chớp mắt lại rơi nước mắt. "Cám ơn, Mẹ. Con biết mà. Con chỉ cần một ít thời gian cho bản thân mình, chỉ có thế thôi. "

Một khoảng khắc im lặng trôi qua. Sau đó, mẹ cô nói. "Chuyện này không liên quan tới công việc, phải không? Liên quan tới Brant à. "

"Vâng ạ," Kia nói khẽ. Cô hít một hơi run rẩy. "Nhưng xin đừng nói gì với anh ấy. Con sẽ gọi cho anh ngay để xem thực sự có vấn đề gì ở chỗ làm không. Và ngày mai con sẽ về nhà dù sao chăng nữa. Con sẽ gọi cho mẹ sau đó. Con thậm chí có thể về Adelaide một tuần sau đó." Đột nhiên cô cần phải về nhà. Việc đó sẽ là tốt nhất. Mẹ cô, hơn bất cứ ai, sẽ thấu hiểu nỗi đau của cô.

“Con yêu, con luôn được chào đón ở đây. Con biết điều đó phải không. Vui lòng gọi cho mẹ ngày mai nhé con. Nếu không thì mẹ sẽ lo lắng đấy."

"Con hứa."

"Và bây giờ gọi cho Brant đi. Chắc có thể là việc quan trọng. "

"Con sẽ gọi." Kia gác điện thoại và nhìn chằm chằm vào bức tường. Vậy là anh đã lo lắng, phải không? Có phải anh đã nghĩ cô sẽ làm một cái gì đó điên rồ chỉ vì anh yêu một phụ nữ khác không? Cô đâu có ngu ngốc. Cô đã rất đau buồn, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Hít một hơi thật sâu, cô cầm điện thoại lên lần nữa và quay số văn phòng anh. Anh trả lời ngay tiếng chuông đầu tiên.

Chỉ cần nghe giọng nói của anh cũng làm tim cô thắt lại. Ồ, Chúa ơi. Làm sao mà cô có thể quên anh được nhỉ?

"Kia?" Anh nói khi cô không tự giới thiệu ngay lập tức.

" Vâng ạ." Cô nuốt vào khó khăn sau đó hắng giọng. "Vâng, là em."

"Cảm ơn Chúa!" Anh dừng lại. "Em ở cái chỗ quái quỷ nào vậy?"

"Đang kỳ nghỉ."

Anh chửi thề nhỏ. "Tất cả mọi người đều lo lắng cho em."

Tức giận làm giọng cô cứng rắn. "Họ sẽ không có lo lắng nếu như anh không gọi cho mẹ em."

"Anh phải bảo đảm xem liệu em có ở đó không."

"Vì sao hả Brant? Chuyện đã kết thúc rồi. "

"Đừng có buồn cười. Còn lâu mới kết thúc. Không khi nào. "

Cô thở hổn hển. "Nếu anh nghĩ rằng em sẽ tiếp tục ngoại tình với anh phía sau-"

"Nghe nè, chúng ta không thể nói chuyện này qua điện thoại. Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh sẽ đến em ngay."

"Không," cô nói bằng một giọng tắt nghẹn. Bằng thú nhục dục, anh dụ dỗ cô dễ hơn lời nói.

"Kia, anh bắt đầu mất kiên nhẫn đấy." Anh hít một hơi thật sâu. "Làm ơn nghe đi. Chuyện này rất quan trọng. Anh cần phải gặp em. Anh muốn cảm thấy đôi tay anh ôm lấy em và-"

"Chúa ơi. Không phải một người phụ nữ đã đủ cho anh sao? Đi đến Julia đi, Brant. Cô ấy có lẽ đang chờ anh đó."

"Mẹ kiếp, không có-"

"Ngày mai em sẽ đến văn phòng. Cho đến lúc đó, chỉ cần chấp nhận rằng em là người đã chạy trốn. Tạm biệt, Brant. "

"Kia, đừng gác máy. Anh sẽ-"

Cô cẩn thận đặt điện thoại vào trong cái giá để ống nghe. Bất cứ cái gì anh làm cho cô sẽ phải đợi đến ngày mai. Nó vẫn sẽ không thay đổi tâm trí cô.

Đúng trưa Kia bước ra khỏi thang máy và rảo bước về phía văn phòng của Brant. Cô đi thẳng từ nhà trọ, mặc một chiếc áo đan len màu hoa cà, quần gin màu trắng và mang dép. Ở văn phòng cô chưa bao giờ ăn mặc không trang trọng trước đây. Thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến. Nó gần giống như tự do.

Cũng như lá thư xin nghỉ việc trên tay cô.

Tất nhiên, tự nói với mình, cô có lẽ đang cảm thấy tự do khác rõ rệt với cảm giác tự do thực sự. Chuyện đó sẽ qua đi cùng với thời gian. Lạy Chúa, cô hy vọng như vậy.

Để bây giờ, cô phải giáp mặt với Brant và bất chấp vượt qua nó. Sau đó cô phải đặt một chân trước người kia và bước đi ra khỏi cánh cửa đó, ra khỏi cuộc đời anh.

Cô so vai ngay trước khi cô bước vào khung cửa mở toang, nhưng nó không ngăn chặn tác động khi nhìn thấy anh ngồi ở bàn làm việc nghiên cứu một vài giấy tờ trước mặt. Anh trông rất đẹp trai. Vì vậy, ... Brant.

Trong một khoảnh khắc quý giá cô không nghĩ rằng cô có sức mạnh để làm điều này. Nhưng cô phải làm. Vì Chúa, vì lợi ích của mình-cô đã phải ở lại kiên quyết.

Anh nhìn lên và ánh mắt của họ gặp nhau. Trong giây phút ấy trái tim cô gào thét lên vì anh và tất cả mọi thứ mà cô đã bị mất. Cô đã trở nên quá thân mật để tìm thấy hạnh phúc, đã đáp ứng hoàn toàn, cuối cùng để mất tất cả các cơ hội cho cả hai. Nỗi đau khổ qua sự mất mát đó đã cắt thẳng đến các dây thần kinh, đến tim cô. Cô sẽ không bao giờ được giống như vậy, thậm chí không thể thân mật.

"Kia," anh nói bằng giọng khàn khàn, như thể có cảm giác đau đớn như nhau. Nhưng điều đó là không thể. Anh chắc hẳn phải yêu cô mới chịu đựng cùng một cảm giác đau khổ mà cô cảm thấy. Tuy nhiên, cô biết anh không thể. Anh yêu Julia.

Không biết làm sao, từ một nơi nào đó sâu thẳm trong lòng, cô tìm thấy sức mạnh để bước vào phòng. "Em sẽ không ở lại," cô nói với anh bằng giọng mạnh mẽ.

Vai anh căng thẳng. Gương mặt kín bưng của anh suy sụp. "Tại sao không ở lại?"

"Em chỉ đến đây vì một việc." Cô nhìn thấy ánh mắt anh lung linh thoáng qua cô, và miệng cô mím chặt. "Không, không phải là điều mà anh đang nghĩ."

Cơ bắp ở má anh bắt đầu giật. "Vậy anh đang nghĩ gì hả?"

"Tình dục. Đấy chỉ có thế thôi, nó mãi mãi sống với anh, Brant. "

Ánh mắt xanh biếc như khoan xoáy vào mắt cô khi anh đứng dậy và đi vòng quanh bàn làm việc. "Không. Không có gì phải nói thêm nữa, em có bao giờ để cho mình tin nó chưa. "

Cô sững người. "Vậy ra nó là sai lầm của em phải không?"

Anh dừng lại ngay trước mặt cô. "Người nào nói ai sai?" anh hỏi nhẹ nhàng.

Cô há hốc miệng ra mà nhìn anh hoài nghi. "Chắc chắn anh không nghĩ đây là một mối quan hệ nên có như thế nào sao?"

Anh bước đến, nâng cằm cô, nhìn sâu vào mắt cô. "Chỉ vì hai người yêu nhau không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều trở nên êm xuôi, em yêu. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ nên kết thúc điều mà họ có. "

Cô hít mạnh vào một hơi đau đớn, và giật cằm ra. Lạy Chúa, có phải anh đang thích thú với những vết thương mà anh gây ra bởi chuyện tình của anh với Julia không? "Nói cách khác, em chỉ nên để cho sự việc trôi về phía trước khi chúng xảy ra phải không? Anh bạn, anh thực sự chiếm giải nhất đấy. "

Anh dường như chết điếng ngập ngừng một lúc lâu. Sau đó anh lên tiếng, "Kia, em có nghe điều mà anh nói không?"

"Không! Em không muốn nghe nữa. Em đến để đưa cho anh cái này." Cô đẩy phong bì vào anh.

Những khoảnh khắc lẻn trôi qua khi anh nhìn chòng chọc nghiêm khắc vào cô, còn cô xoay xở không dễ dàng. Sau đó anh nhìn chằm chằm xuống bàn tay cô. "Cái gì thế?"

"Em xin nghỉ việc."

"Em sẽ không nghỉ việc," anh nói nhẹ nhàng, lấy phong bì và xé nó làm hai, cũng giống như anh đã làm với tấm séc mà cô đã ghi trả tiền hệ thống báo động an ninh cho anh qua.

Cô lấy ra một phong bì khác từ túi quần. "Em đoán anh có thể làm việc này. Anh cũng có thể xé nát tờ này nữa, nhưng không sao. Em đã gửi một tờ đến Phillip bằng mail sáng nay. "

"Em sẽ không nghỉ việc," anh lặp lại.

Cô phát ra một tiếng cười gọn lỏn. "Trừ khi anh xích em vào bàn làm việc của em, em sẽ không quay lại đâu."

"Xích em vào bàn làm việc của em nghe có vẻ như là một ý tưởng cực kỳ hay lúc này đấy," anh nhỏ giọng, nắm lấy vai cô và lắc nhẹ. "Kia, em nói em nghe, nhưng em thực sự không nghe những gì anh nói. Anh yêu em, Kia Benton. Anh sẽ không để cho em bước ra khỏi cuộc sống của anh. Anh không thể ."

Trái tim cô chao đảo trong lồng ngực. "Xin đừng làm như thế với em, Brant," cô nói khẽ. "Em không thể là người tình của anh."

Tay anh siết chặt trên vai cô. "Anh không muốn em là tình nhân của anh. Anh muốn em làm vợ anh. "

Đầu óc cô quay cuồng quá sững sờ. Vợ anh? Chỉ trong phút chốc niềm hy vọng đã đơm hoa kết trái. Ồ, vâng, cô rất muốn được kết hôn với anh vô cùng, cô đã đau đớn vì nó. Nhưng mà anh có yêu cô không, thực lòng yêu cô không?

Sau đó, cô nhớ tới Julia, và niềm hy vọng đó héo tàn. Chỉ có một người phụ nữ mà anh yêu thương. Một người đàn bà mà đã thuộc về người đàn ông khác vào lúc này. Tim của Kia rơi thẳng xuống thậm chí còn xa hơn nữa. Có phải đó là lý do tại sao anh đã hỏi cưới cô bây giờ không? Có một cái gì đó lầm đường lạc lối giữa anh và Julia?

Sự hối tiếc và đau đớn theo những thứ mà có thể chảy qua cô, làm đau buốt vô cùng. “Em rất tiếc, Brant. Em không thể."

Đầu anh quay cuồng lại. "Tại sao?" Anh rít lên bằng một giọng nhỏ và sống sượng với một điều gì đó nghe như đòi hỏi.

Cô chớp mắt lại rơi nước mắt. "Anh muốn em, nhưng chưa đủ. Nó sẽ không bao giờ đủ cho em. "

"Đó là quá đủ cho cả hai chúng ta. "

"Anh nhầm rồi. Em sẽ không thay thế cho Julia. Em không thể," cô khóc, quay ngoắt đi. Cô phải đi ra khỏi chỗ đó trước khi cô bị rơi xuống thành từng mảnh. Trước khi cô cho phép mình được thi hành bất kỳ điều kiện nào.

"Ở lại đi."

Lời yêu cầu khẩn thiết làm cô lặng đi. Cô từ từ quay lại. Ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào nhau rất lâu tưởng chừng như thời gian kéo dài vô tận. Cô nhìn như để thăm dò vào chỗ sâu kín tận trong tâm hồn anh qua đôi mắt kín đáo đó, muốn tin rằng anh đã yêu cô nhưng sợ phải thừa nhận nổi đau khổ, niềm khát khao mãnh liệt trong mắt anh, là có thực và không phải là sự tưởng tượng của cô. Cô lắc đầu. Không, cô quá dễ xúc cảm để tin vào sự phán đoán của cô ngay bây giờ.

Cô gần như quay đi một lần nữa, lần này thực sự đi, nhưng thình lình cô nhìn thấy nỗi đau đớn trong mắt anh và hai chân cô từ chối di chuyển. Brant không phải là một người đàn ông dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình và càng chắc chắn không phải là cảm xúc có thể dễ bị tổn thương của anh. Tuy nhiên, ở đây anh đã cho thấy chính điều đó. Niềm hy vọng và sự ngạc nhiên sôi sùng sục trong lòng cô. Cô có dám tin không? Cô có thể tin vào anh được không? Vào chính mình? Vào sự phán đoán của cô?

Cô cần ở lại dựa vào lý trí. Cô cần tìm hiểu thêm về mối quan hệ của anh với người đàn bà kia trước khi quyết định. "Còn Julia thì sao?"

Sức mạnh của cái nhìn của anh vẫn mạnh mẽ trên mặt cô. "Cô ấy đã là một người vợ rồi. Của Royce. "

"Nhưng ... anh yêu cô ấy. Em luôn luôn nói những điều trở nên không trơn tru đối với những người đang yêu."

Anh bước về phía cô và vòng cánh tay quanh eo cô. "Anh muốn nói về chúng ta. Anh yêu em."

Tuy nhiên, một cái gì đó giữ cô lại, giữ cô không tin vào anh. Một nỗi sợ hãi ở trong lòng, cô vẫn sẽ là người bị lép vế, người thứ nhì so với Julia. Anh có thể nghĩ rằng anh yêu cô trong một thời điểm điên rồ, nhưng trong bao lâu? Hôm nay? Ngày mai? Liệu anh sẽ yêu cô trong bao nhiêu ngày mai nữa? Liệu anh có bí mật ao ước Julia, ao ước để có cô ấy trong vòng tay, ngay cả khi anh ôm cô không?

Cô hoàn toàn không biết. Cô hít vào một hơi thở đứt quảng, cố gắng suy nghĩ hợp lý, để có được một mục tiêu rõ ràng nào đó. Cách duy nhất để cô có được sự cân nhắc thận trọng nào đó là phải có một khoảng thời gian để nghiền ngẫm suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô phải suy nghĩ về những lời nói yêu đương của Brant. Quá nhiều phụ thuộc vào việc cô ra quyết định đúng.

"Em cần phải suy nghĩ, Brant." Cô bắt đầu quay đi, nổi đau đớn làm cô nghẹn lời với cú sốc sững sờ trên gương mặt đẹp trai mà cô quá đỗi yêu thương.

Anh cản cô lại, ánh mắt anh nhìn say đắm nồng nàng trên mặt cô. "Em phải tin anh, Kia. Tin vào tình yêu của anh dành cho em."

Một cái gì đó trong lời nói của anh lần này thấu qua cô. Cô không di chuyển, nhưng đột nhiên cô lắng nghe. Thực sự lắng nghe.

Một nụ cười nhếch lên âu yếm ở khóe miệng anh. "Lắng nghe trái tim của anh, em yêu. Lắng nghe và sẽ biết." Anh đặt tay cô lên ngực anh. Cô có thể cảm thấy trái tim anh đập thình thịch dữ dội bên dưới. Và cô thực sự có thể nghe thấy nó khi cô nhìn sâu vào mắt anh.

"Anh thực lòng yêu em sao, Brant?" Cô thì thầm, một chút xíu xuất phát từ lòng tin.

"Em chứ không phải ai khác," anh nói, giọng anh không rõ và không đều. "Anh bắt đầu có một ý niệm mơ hồ khi em đang bị bệnh. Em đang ăn ở gần như nhìn trong tình trạng nhếch nhác bẩn thỉu, và anh chợt nhận ra lúc đó anh sẽ không bao giờ chán nhìn em. Mà anh luôn luôn thấy em đẹp từ bên trong lẫn bên ngoài. Không có vấn đề gì hết. "

Hai đầu gối của cô loạng choạng. Cô cảm thấy yếu ớt và choáng váng khắp cả người. Cuối cùng cô đã tin.

Sụ nhẹ nhõm ngập tràn trong cô đó là cô không còn phải chiến đấu với tình yêu của cô dành cho anh. "Lạy Chúa tôi, em đang muốn anh rất nhiều. Em ..." Cô ngập ngừng, vẫn còn hơi sợ để nói lớn những lời này, như thể tất cả điều này sẽ hoàn toàn biến mất nếu cô nói.

Ánh mắt anh chan chứa quá nhiều yêu thương khiến cho cô tự hỏi làm sao mà cô đã từng nghi ngờ nó được. "Anh đang chờ đây."

Cô nhìn lên vẻ mặt đầy nghị lực, mạnh mẽ của anh, cái miệng rắn chắc đó, đôi mắt màu xanh hấp dẫn đó, mái tóc đen nhánh đó. "Ồ, Brant, em cũng yêu anh."

Anh từ từ thở ra một hơi run rẩy làm ấm lòng cô. "Anh biết."

Một tiếng thở hổn hển nhẹ khẽ thoát ra từ cô. "Cái gì?"

"Khi mà anh không nghĩ đến khái niệm em là một kẻ đào mỏ..." Đôi mắt anh như xin lỗi vì đã từng nghĩ đến điều đó. "Anh rốt cuộc cũng nhận ra em không phải là loại phụ nữ chịu để hết tâm trí vào một người đàn ông trừ khi trái tim của em cũng để hết tâm trí vào đó. Em thấy đấy, anh cũng không lắng nghe trái tim của mình nữa. "

Cô tiến tới gần hơn, thích cảm giác cơ thể rắn chắc của anh áp sáp vào người cô. Cô sẽ không bao giờ có đủ anh. "Hôn em đi, anh yêu."

Đôi mắt anh thẫm lại và anh giúp đỡ cô bằng cách thực hiện chính xác điều mà cô cầu xin. Và còn nhiều hơn thế nữa. Những nụ hôn của họ quá từ tốn và mê mãi đã nói lên nhiều hơn bất cứ lời nói nào có thể.

Khi mỗi người họ lùi lại, cô như muốn chìm đắm trong niềm hân hoan vui sướng của mình. "Ồ, Brant, Em không biết là em đã yêu anh. Không phải ở lần đầu tiên. Em chỉ nghĩ rằng nó là sự hấp dẫn tình dục. Không phải cho đến khi chúng ta làm tình nó đánh mạnh vào em."

Miệng anh cong lên thành một nụ cười. "Lẽ ra em nên nói điều này."

Cô trợn tròn mắt. "Ồ, Phải đấy. Anh sẽ biến mất tiêu khỏi mặt đất nếu như anh biết em nói thật."

Anh cười toe toét và tình yêu của anh dành cô tỏa sáng hoàn toàn. "Yêu anh không phải là chuyện xấu."

"Có lẽ em sẽ phải nhắc nhở anh điều này trong suốt năm mươi năm?" cô trêu chọc, vuốt nhẹ ngón tay dọc theo xương hàm anh.

"Chắc chắn." Anh hôn cô bằng một nụ hôn mạnh mẽ ngắn gọn mà vẫn đạt kết quả làm xúc động đến tận tâm can cô. "Anh có một vài tin tức khác. Phil đã quyết định ở lại Queensland với Lynette và trở thành một "Quý Ngài nông dân'. Anh sẽ trả tiền mua lại cổ phần của anh ấy. "

Cô gật đầu, biết đó là một ý tưởng hay cho tất cả mọi thứ có liên quan. "Tốt nhất là theo cách này. Em cũng thích Phillip nhiều, nhưng anh ấy không phải là một nhà kinh doanh giỏi. "

"Em nói đúng." Cái nhìn chằm chằm của anh thu hút ánh mắt cô. "Bây giờ còn chuyện này nữa. Về Julia ... "

"Anh không cần phải nói với em. Em hoàn toàn tin anh. "

"Cảm ơn em yêu, nhưng bằng mọi giá anh cũng phải nói với em ngay bây giờ. Trước đây anh không thể nói được bởi vì đó là bí mật của Julia, không phải của anh." Anh vuốt một sợi tóc ra khỏi má Kia. "Cô ấy có một đứa con, với một người bạn trai trước đó. Cô có đứa bé ấy khi cô mười sáu tuổi, và cha mẹ cô ấy ép buộc cô chấp nhận cho cậu bé ấy làm con nuôi. "

Tim cô quặng thắt. Để không bao giờ gặp lại đứa con của ai đó ... Nỗi đau vì nó. "Ồ, Julia thật đáng thương."

"Anh tuyệt nhiên không hay biết và Royce cũng vậy. Chỉ mới gần đây khi cha mẹ nuôi của đứa bé qua đời trong một tai nạn chèo thuyền thì Julia phát hiện ra chỗ ở của con trai mình. Cô đến với anh bởi vì Royce bắt đầu uống rượu và cô ấy không biết phải làm sao. "

"Cô ấy đã nói với Royce chưa?"

"Rồi, và chú ấy muốn cậu bé. Chú ấy tuyên bố sẽ không uống rượu. Anh biết chú ấy cũng sẽ làm điều đó. Bước đầu tiên là thú nhận chú ấy có tật ghiền rượu. Điều đó đúng mà chú của anh chưa bao giờ làm. "

Em trai của anh bằng lòng kiềm chế tật uống rượu là một việc làm tốt, ít nhất là vậy. "Cảm tưởng của Royce về anh và Julia bây giờ như thế nào? Các anh sẽ luôn luôn có chung một quá khứ. "

"Chỉ nói rằng anh đã thuyết phục được chú ấy anh đã có một mối quan tâm khác," anh nói, kéo hông cô gần hơn để cô có thể cảm nhận sự kích thích của anh.

Hơi thở cô nghẹn đi trong cổ họng. "Uh ... mối quan tâm khác hả?"

Ánh mắt anh nhìn đắm đuối xuống chiếc áo đan len màu hoa cà cô đang mặc. Bằng một chuyển động rất nhanh anh lùi lại, nắm lấy vạt áo kéo nó lên qua khỏi đầu cô, để cô chỉ còn mặc áo ngực màu đen và quần gin màu trắng.

"Anh đang cám dỗ em phải không, Ngài Matthews?" Cô nói khàn khàn.

Anh lướt một ngón tay tiến lên nụ hoa cô. "Thế em có muốn bị cám dỗ không, cô Benton?"

"Hmm ... không, em không nghĩ như vậy." Nhanh chóng, cô vội vã đi ra khóa cửa. Sau đó, bỏ chìa khóa vào túi quần và quay sang đối mặt với anh bằng một nụ cười tinh quái. "Lần này em muốn được là người cám dỗ."

Mắt anh lấp lánh một tia khao khát nhục dục từ tốn mà luôn luôn có thể khuấy động đến các giác quan của cô. Và trái tim cô. "Em nhận rõ đây là một văn phòng làm việc phải không cô bé."

"Ồ, Vậy thì cái bàn gỗ thật lớn đó dùng để làm gì. Còn cái ghế da đó." Cô nhàn tản đi về phía anh và trượt tay cô vào anh. "Hãy đi đến đây và ngồi xuống, ông Matthews, và để cho em ghi dấu."./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.