Sự Trả Thù

Chương 4: Chương 4: Chạm mặt 2




Cười sao? Tên này bị điên hả? Trong suốt quá trình ăn, tôi không thể nào nuốt nổi những đũa tiếp theo, vì hắn cứ ngồi đó và nhìn tôi suốt rồi cười như tên hâm, chỉ khi nào tôi nhìn hắn thì hắn mới gắp vài đũa để ăn. Tên điên, vì không thể nào ăn được nữa nên tôi đành dẹp tô phở và bước ra khỏi phòng ăn, haizz. Tôi đang trên đường đi thì bỗng nhiên tôi dừng lại và chợt nhận ra là mình đứng trước một cách của. Nhìn sơ thì cánh cửa này khá cũ kỹ và biết được là cánh cửa dẫn đến đâu. Không nghĩ ngợi nhiều tôi giang tay vặn tay cằm cửa và mở ra. Đúng như tôi nghĩ đó là sân thượng, sao mình lại đi lên đây được nhỉ? Tự hỏi chính bản thân vì sao lại lên đây, thì tôi nhận ra lý do tôi lên đây là vì đang trên đường đi tôi mãi nghĩ về hắn nên không nhận ra là mình đã đi qua bao nhiêu cầu thang và bang qua bao nhiêu dãy hành lang. Chắc các bạn đang thắc mắc tôi suy nghĩ gì phải không? Tôi nghĩ là theo tôi thấy trai Hà Nội nói riêng và trai miền Bắc nói chung họ rất lạnh lùng mà, mà sao tôi thất tên này cứ dỡ dỡ ương ương thế nào ấy! Có ai thấy giống tôi không? Mà dẹp chuyên đó qua một bên đi dù sao hắn cũng chẳng phải là nhân vật chính khiến tôi đến ngôi trường này! Và tôi cảm thấy sân thượng rất sạch và khá là lý tưởng để ngủ lại. Nghĩ là làm liền, tôi kiếm một chỗ mà mặt trời ít chiếu sáng tới được nhất và nằm ngủ. Nhưng nói gì thì nói đứng khác với nằm, đứng thì ánh sáng không chiếu tới nhưng tới khi nằm xuống thì không phải như vậy? Thôi kệ đi, cứ coi như là đang tắm nắng tốt cho xương vậy, lấy tay che mắt lại và ngủ. Ngủ được một được lúc thì tôi nghe có tiếng mở cửa và tiếng bước chân. Tôi cứ nghĩ là bọn nào chốn tiết ấy mà, mặc kệ không quan tâm ngủ tiếp. Được một lúc thì tôi cảm thấy là chỗ tôi ngủ không còn nắng nữa cho nên tôi đã hạ tay xuống, ‘tốt thật’ tôi đã nghĩ vậy. Nhưng có gì đó là lạ, cứ cho là không có nắng là chuyện tốt đi nhưng mà sao tôi lại cảm nhận đươc hơi thở chứ. Hơi thở này rất mạnh mẽ biết chắc là của đàn ông tôi liền mở mắt dậy. Và đập vào mắt tôi là khuôn mắt đẹp trai của hắn, nói sao nhỉ là vì nhờ có ánh nắng nên càng nhìn thấy hắn đẹp hơn nhỉ, nhìn hắn cứ ngỡ là thiến sứ vậy. Với khuôn mặt đẹp không góc chết, cằm V-line mắt 2 mí dài. Long mày rậm, song mũi cao ngất cộng với đôi môi mỏng và đỏ tươi, thật sự không thể thôi nhìn hắn. Nhưng tôi là ai chứ, rất nhanh lấy lại sự tự nhiên cộng với sự tự tin tôi gạt tay hắn ra và ngủ tiếp. Hắn cũng không che cho tôi nữa mà thay vào đó hắn đã hỏi tôi như thế này:

_ “Cậu có biết sân thương này là địa phận của một mình tôi không hả? Từ trước giờ chưa ai dám vào đây không?”

Tôi nghe thấy vậy hơi nhếch môi và mở mắt ngồi dậy, hỏi ngược lại hắn:

_ “Cậu chắc chứ”

Hắn gật đầu khẳng định, tôi chỉ chờ có vậy để nói tiếp vế còn lại:

_ “Vậy cho hỏi những người xây sận thượng này làm sao để hoàn thiện được nó vậy, nếu chỉ có mình có cậu được phép lên đây?”

Hăn hơi nghệch ra một chút và bỏ luôn câu hỏi của tôi thay bằng câu nói khác:

_ “Sao cậu lại ở đây”

Thấy hắn không muốn nói vấn đề kia nữa, thì thôi tôi cũng đâu nhỏ mọn đến mức để tâm chuyện đó nữa. Tôi rất muốn trả lời hắn là, “Tôi không biết nữa” nhưng sợ hắn hỏi tiếp nên đã trả lời hắn rằng:

_ “Tôi lên đây để ngủ!”

Hắn đang ngồi khoanh chân và nghe xong câu trả lời của tôi thì hắn lấy tay chống một bên má hắn và khẽ cười. Thiệt tình chứ lại cười nữa, nụ cười gì mà đẹp dữ vậy, GATO thật:(((((( Không muốn đắm chìm trong nụ cười của hắn thì tôi đã nhìn đi chỗ khác rồi hắn lại hỏi tiếp:

_ “Sao hồi nãy cậu lại xưng chị-em với tôi”

Tôi rất muốn trả lời hằn là, “cậu đoán xem”, nhưng không hiểu sao tôi lại không nói vậy mà trả lời hắn là:

_ “Tại vì tôi lớn tuổi hơn cậu nên tôi xưng hô như vậy thôi”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn và trả lời một cách nghiêm túc. Hắn hơi ngạc nhiên và cãi lại:

_ “Gì chứ! Cậu mà đòi lớn tuổi hơn tôi à. Không thể nào cậu đó một là nhỏ hơn tôi, hai là bằng tuổi tôi chứ không đời nào mà lớn hơn tôi được”

Gì chứ ‘đòi, không thể, nhỏ hơn hoặc bằng chứ không lớn hơn được’ sao? Hứ, nghe tới đó mà tôi muốn lộn ngước tiết lên, chợn mắt nhìn hắn thì nhận lại là con mắt hiển nhiên đúng của hắn. Làm biếng phải thanh minh nên tôi bỏ qua không nói với hắn nữa. Được một lúc yên lặng thì hắn lại hỏi tôi nữa. Tổ sư nhà hắn hỏi gì mà hỏi lắm thế!

_ “Cậu tên gì?”

Tôi cảm thấy câu hỏi đó được đấy chứ, nhưng còn lâu tôi mới tên thật của mình cho hắn biết, nên tôi đã bịa đại ra một cái tên nào đó cho hắn:

_ “ Tôi tên là Thanh Vy”

Trả lời hắn xong tôi thấy hắn cười nữa miệng, xong sau đó tự nhiên hắn tiến lại gần tôi lấy hai tay chống lên tường khóa tôi lại, mũi hắn chỉ còn một chút nữa là đụng đến gần mũi tôi mở to hai mắt rá nhìn hắn đang tiến đến gần tôi. Tôi sẽ không bị mất nụ hôn đầu chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.