Hắn đang đứng yên ở đó và mặc cho cô ôm hắn, còn tay thì sờ soạng hắn. Tôi nuốt nước miếng ực cái, để lấy hơi thở. Tôi tính xông vào để nói cho ra lẽ thì chợt nhận ra khung cảnh đang diễn ra trước mắt mình có thể có lợi cho mình, nên tôi đã lấy điện thoại ra quay lại ‘bộ drama’ đó...
Mãi một lúc sau đó cô mới buông hắn ra, nhưng không buông ra hẳn. Nói đúng hơn là đưa người xích ra một chút và tay vẫn còn đang ôm cổ hắn. Gương mặt thoáng đỏ thẹn thùng nhìn hắn nói.
_ “Cậu không đẩy tôi ra...có nghĩa là cậu vẫn còn yêu tôi phải không?” – Cô nhìn hắn với ánh mắt triều mến cộng với giọng nói ngọt sớt.
Tôi cười khinh bỉ trước câu nói của cô.
_ “Không phải...là không có cảm giác nên không quan tâm. Không phải còn YÊU mà là chưa bao giờ YÊU.” – Hắn nói và cởi tay cô đang ôm cổ hắn ra.
Sau khi cởi xong thì hắn giả vờ phủi bụi trên người xuống, nhìn cô lạnh lùng nói. Rồi quay lưng bước đi.
_ “Khoan đã...!” – Cô níu tay hắn.
_ “Có chuyện gì vậy cô giáo?” – Hắn nói và gạt tay cô.
_ “ĐỪNG GỌI TÔI LÀ CÔ.” – Cô hét lên.
_ “Mối quan hệ giữa chúng là ‘cô-trò’, không gọi cô là ‘cô’ thì gọi là gì?” – Hắn nhướng mày hỏi cô.
_ “... Chúng ta quay lại đi.” – Im lặng một lúc rồi cô lên tiếng đề nghị.
_ “Tôi nghĩ là lúc đó đã nói rõ với cô rồi chứ. Cô không hiểu hay cố tình không hiểu.” – Hắn nhướng mày lạnh lùng hỏi cô.
_ “Lần này cậu tính vui chơi bao lâu?” – Cô hỏi.
_ “Lần này thì là nghiêm túc.” – Hắn trả lời.
_ “Con nhỏ đó thì có gì khiến cậu thích thú như vậy?” – Cô.
Gì chứ! Dám gọi tôi là ‘con nhỏ đó’ sao? Bất lịch sự thật.
_ “Đề nghị cô coi lại ngôn từ. Người phụ nữ của tôi, không phải là người bình thường để cô gọi là ‘con nhỏ này hay con nhỏ kia đâu.” – Hắn thoáng nhíu mày trước câu nói của cô.
Tôi cười tự hào trước câu nói đó của hắn.
Con mắt của cô không còn sự dịu dàng nữa mà thay và đó sự căm ghét.
_ “Tôi đang giữ một bí mật của bạn gái cậu. Bí mật lý do tại bạn gái cậu lại đến đây ‘học’....Không biết cậu có hứng thú để biết không?” – Cô khoanh tay lại hỏi hắn.
‘Bí mật’ của tôi sao? Chẳng lẽ cô ấy muốn nói ra chuyện bản hợp đồng đó sao?
_ “Cô lại điều tra nữa sao?” – Hắn hỏi.
_ “Tất nhiên rồi, đó là việc cần thiết mà.” – Cô cười nói với hắn.
_ “Nhưng xui cho cô rồi, cô ấy không phải dạng dễ bị ức hiếp giống như những cô gái trước đây đâu. Và tôi cũng sẽ không để yên cho cô như những lần trước đây đâu.” – Hắn nói mặt càng ngày càng ‘lạnh’.
Thì ra là cô sao? Cô chính là người giúp hắn ‘xử lý’ những người theo đuổi hắn sao?
_ “Nếu cậu muốn biết thì...” – Cô bỏ qua lời nói đó của hắn và nói rồi tiến lại gần hắn.
_ “Thì...hôn tôi đi. Tôi sẽ nói cho biết bí mật đó là gì.” – Cô nói đồng thời lại ôm cổ hắn thêm lần nữa và đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình lại gần khuôn mặt đẹp không góc chết của hắn.
_ “Aaaaaaaaaaa...” – Cô hét lên.
Vì bị hắn đẩy ra, và vì lực đẩy mạnh quá nên cô bị té xuống đất, đầu gối bị đập xuống đất rất mạnh, nên mới la lớn như vậy.
_ “Cô hãy nghe cho kỹ đây, đừng động vào cô ấy. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì...thì tôi sẽ không tha cho cô đâu. Cũng đừng lấy ba mẹ cô ra mà hù tôi. Tôi chẳng sợ họ đâu.”
Hắn đi lại chỗ cô bị té xuống, khụy một chân xuống hơi khom người để nói với cô. Lúc hắn đi đến cô cứ nghĩ là hắn đến để đỡ đứng dậy. Nên cô đã đưa tay ra trước. Nhưng sự thật thì không, hắn chỉ đến nói vài lời và bỏ đi. Để lại cô ở đó với đôi mắt đẫm lệ, và cô hét lên.
_ “Yêu con nhỏ đó chẳng được gì đâu, nó chỉ làm cậu thêm tổn thương mà thôi. Chỉ có mình tôi là yêu cậu thôi. Ngay cả Ngọc cũng bỏ đi đó thôi.”
Hắn không quan tâm tới cô mà bỏ đi. Còn tôi, xem hết vở bi kịch đầy drama, thì cũng nhấn nút ngừng quay và bỏ đi. Trước khi bỏ đi tôi còn ném cho cô nụ cười mỉa mai nữa.
‘Cô dám chơi phá luật sao? Mà cũng tốt thôi, cô có nói hắn cũng chẳng tin vì cả hai bản hợp đồng tôi đều giữ mà. Có khi việc cô nói ra lại là giúp cho tôi trong việc hủy hợp đồng.
Thì ra là một mình tự biên tự diễn, mà còn diễn vai ‘người bị hại’ nữa chứ. Làm tốn lòng thương hại của tôi... Vậy bây giờ chỉ còn một việc cần làm nữa là có thể kết thúc hợp đồng với cô rồi. Còn về lý do hủy hợp đồng thì tôi đã có video clip đó rồi...’
Nhưng tôi vẫn không thể nào bỏ qua chuyện hắn để cho người khác tùy tiện đụng vào người mình như vậy được, hắn phải biết là hắn đã là ‘chậu đã có hoa rồi chứ.’
Không đi về lại nhà ăn, mà tôi đi lên sân thượng, và đợi hắn vì tôi biết không thấy tôi hắn sẽ biết tự đi tìm tôi. Không gọi điện cũng không không nhắn tin. Càng không nhận cuộc gọi đến của hắn.
15 phút sau... ‘Cạch’ – tiếng cửa sân thượng mở ra.
Tôi đang đứng hướng mắt ra ngoài bầu trời, tựa người vào lan can và quay lưng lại với cách cửa. Nghe tiếng mở cửa đó tôi thừa biết là ai, nhếch môi cười một cái rồi từ từ quay lưng lại tựa người vào thành lang can, tay phải cầm điện thoại đưa lên không trung, lắc nhẹ chiếc điện thoại làm màn hình điện thoại sáng lên và trong màn hình điện thoại hiện lên nội dung ‘Bạn có 15 cuộc gọi nhỡ’.
_ “Cậu đến lâu hơn tôi nghĩ đó. Cứ tưởng cậu sẽ đến nhanh hơn chứ.” – Tôi trách móc hắn với vẻ nghiêm túc.
_ “Điện thoại trên tay cậu, sao cậu lại không bắt máy?” – Hắn nói, một tay đút vào túi quần và bắt đầu đi lại phía tôi.
_ “Cậu đoán xem?” – Tôi nhướng mày hỏi hắn.
_ “...Tôi làm gì cho cậu giận sao?” – Hắn im lặng được một lúc thì tay không đút trong túi quần nữa mà ôm lấy tôi, giọng nhẹ nhàng hỏi.
_ “...” – Tôi không nói gì cả mà. Đẩy hắn ra và đưa cho hắn xem tấm hình cô đang ôm hắn.
_ “Cậu...” – Hắn.