‘Cạch’ – tiếng cửa được mở ra.
Tôi đang đứng quay lưng về phía cái cửa, nhưng không cần quay lưng lại tôi cũng biết là ai...
_ “Đi ra đi, đây là chỗ không được phép vào.” – Tôi nói với người vừa mở cửa.
_ “Nơi này từ lúc nào chỗ thành địa phận của cậu vậy. Tôi cứ tưởng phải là khu phía Tây mới là của cậu chứ...” – Hắn nói đi lại gần tôi và ôm tôi từ phía sau.
_ “Đó là của cậu chứ không phải của tôi.” – Tôi nói đồng thời đẩy hắn ra và đứng sang một bên mắt hướng ra ngoài.
_ “Cậu giận tôi sao?” – Hắn dựa lưng vào tường hai tay gác lên thành lang can hỏi tôi.
_ “Ừ.” – Tôi vốn thẳng tính có sao nói vậy.
_ “Cậu thành thật thật.” – Hắn phì cười trước câu trả lời của tôi, khiến tôi càng điên hơn.
_ “Chứ sao? Tôi đâu phải cô bạn gái cũ của cậu, cứ để trong lòng rồi đợi cậu tới mà nhõng nhẽo rồi giận hờn này nọ.” – Tôi nói cộng với tặng cho hắn cái nhìn sắc lẻm.
_ “Ghen rồi.” – Hắn nói. Và vẫn lì lợm ôm tôi vào lòng và xoa xoa đầu tôi.
_ “Đừng có đụng vào tôi đi mà nhìn và ôm cô ta ấy.” – Tôi vừa nói vừa cố đẩy hắn ra, nhưng đẩy không được...
_ “Xin lỗi...Sau này tôi sẽ không nhìn cậu ấy nữa? Được chứ?” – Hắn hỏi và hôn vào má tôi.
_ “Vậy...những cô gái khác thì sao?” – Tôi hỏi.
_ “Ngoài cậu ra những cô gái khác chưa bao giờ lọt vào tầm nhìn của tôi. Cái đó thì tôi dám chắc.” – Hắn nói và xoay tôi lại đứng đối diện, mắt đối mắt với hắn và vẫn ôm chặt lấy tôi.
_ “...” – Tôi im lặng đánh mắt nhìn sang hướng khác thể hiện sự không tin tưởng lắm.
_ “Đừng giận tôi nữa mà.” – Vừa nói hắn vừa hôn vào má tôi. Cứ hết một câu hắn lại hôn vào má tôi một cái đến khi nào tôi hết giận hắn thì hắn mới dừng lại.
_ “Nè! Dừng lại đi...” – Vừa nói tôi vừa né cái hôn của hắn. Nhưng vì bộ dạng của hắn quá mắc cười nên tôi không thể né được, nên đành tha cho hắn vậy.
Sau khi cười quá nhiều thì tôi hơi mệt nên đã ngồi xuống đất, hắn thấy vậy cũng ngồi theo.
_ “Sao cậu lại biết tôi ở đây?” – Tôi hỏi hắn khi không còn cười nữa.
_ “Vì tôi hiểu cậu sẽ không lên lớp, và càng không đến sân thượng phía Tây, nên suy ra cậu ở đây thôi. Dễ đoán mà.” – Hắn khá khiêm tốn nói.
_ “...” – Tôi gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.
_ “Cậu hết yêu cô ấy chưa? Nếu chưa có thể quay lại, tôi không giận cậu đâu.” – Tôi hỏi hắn nhưng không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm vào đầu gối mình.
_ “Cậu nói gì vậy?” – Hắn hỏi, giọng điệu có vẻ khó chịu.
_ “Dù gì...cậu cũng yêu cậu ấy lâu như vậy. Nếu cậu chưa quên được cô ấy thì tôi cũng sẽ hiểu cho cậu.” – Tôi không quan tâm giọng điệu của hắn mà nói tiếp.
_ “Cậu...” – Tôi.
_ “Tôi yêu cậu, một mình cậu. Sau này vẫn sẽ là cậu, mãi mãi là cậu. Nên đừng có mấy chuyện nhảm đó nữa. Tôi cũng đã quên sạch tình cảm trước đây tôi dành cho Ngọc rồi. Bây giờ, trong tôi...chỉ có câu thôi...” – Hắn cắt ngang lời nói của tôi.
_ “Tôi cho cậu một cơ hội. Ngay bây giờ nếu như cậu bước ra khỏi cánh cửa đó và đi tìm Ngọc thì tôi sẽ không oán trách cậu gì cả. Nhưng nếu tôi đếm tới 10 mà cậu vẫn không đi và đứng đây với tôi, thì cậu sẽ không bao giờ có cơ hội được tự do đâu. Cậu chọn đi.” – Tôi nói đồng thời đứng dậy và bắt đầu đếm.
_ “1...2...3...” – Tôi bắt đầu đếm và hắn vẫn đứng im tại đó và nhìn tôi.
_ “4...5...”
Tôi đang đếm thì bỗng nhiên hắn bước đến ôm chầm lấy tôi và hôn vào môi tôi. Một nụ hôn Pháp, lưỡi hắn bắt đầu tách môi tôi ra và khuấy đảo trong khoang miệng tôi.
Chỉ cần hắn ôm tôi, là tôi biết sự lựa chọn của hắn là gì rồi. Và rồi tôi ôm lấy cổ hắn và cũng đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Chúng tôi hôn rất lâu, đến khi hắn cảm thấy tôi không thở được nữa mới buông ra. Tôi và nhìn nhau cùng mỉm cười hạnh phúc.
_ “Cậu chọn tôi, cũng như đứng về phía tôi. Vậy thì sau này nếu tôi có làm gì quá đáng với người yêu cũ của cậu, thì cậu vẫn phải luôn đứng về phía tôi đó.” – Tôi lên giọng ra lệnh với hắn.
_ “Chỉ cần là cậu, tất cả mọi chuyện đều đúng.” – Hắn nói.
_ “Sau này cũng đừng bắt tôi lựa chọn. Cậu chính là sự lựa chọn của tôi.” – Hắn nói và ôm lấy tôi.
_ “...” – Tôi gật gật đầu, đồng ý và ôm lấy hắn.
Sau đó tôi với hắn ở trên sân thượng trò chuyện, đến giờ ra chơi tôi với hắn mới đi xuống nhà ăn. Nhưng bỗng nhiên có vụ ẩu đả nào đó xảy ra nên hắn cũng với cậu và nhóc và đám đàn em đi giải quyết. Nên thành ra chỉ có tôi và nhỏ và mấy người bạn gái của đám đàn em ngồi ăn chung với nhau. Nhưng nói rất hợp rơ với nhau, đúng là con gái có khác, nói chuyện với nhau vẫn là tốt nhất.
Tôi cùng tụi nhỏ đang nói chuyện rất hăng say thì không biết từ đâu ra Ngọc xuất hiện cùng với vài người khác nữa và trong đó có cả Ý Phương, rồi rất tự nhiên đặt khay đồ ăn xuống cái bàn tôi đang ngồi và hỏi tôi.
_ “Cho tớ ngồi chung với các cậu được không?” – Ngọc cười nói nhìn mọi người đang ngồi trong bàn.
_ “Không được.” – Nhỏ đã nhanh miệng giúp tôi trả lời.
_ “Đây là bàn dành riêng cho đàn em của Thế Phong, người ngoài không được ngồi. Đi chỗ khác đi.” – Hồng lên tiếng. (Hồng là bạn gái của Tuấn cũng là đàn em của hắn)
_ “Nếu tôi nhớ không lầm thì Phong không nhận con gái vào băng của Phong mà...Vậy các cậu lấy tư cách gì ngồi ở đây?” – Ngọc cười nữa miệng hỏi lại.
Và câu hỏi của Ngọc đã làm mọi người trong bàn này đều im vì điều đó là đúng. Nhưng còn có tôi đây mà, sao có thể để cho họ chịu thiệt được.
_ “Vậy là cậu không biết rồi. Luật đó đã được thay đổi rồi, bây giờ trong băng của Phong có cả con gái nữa. Những người ngồi ở đây đều là người trong băng của Phong. Cậu nên cẩn thận đó, chắc cậu cũng biết là nếu đụng vào người trong băng của Phong thì sẽ có kết quả ra sao mà đúng chứ. Im miệng cầm khay cơm đi đi, trước khi tôi cảm thấy khó chịu với cậu hơn nữa.” – Tôi lạnh giọng nói với Ngọc