Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 9: Chương 9: Châu Chính Vĩ




“Đại ca, bây giờ phải làm sao đây? Lẽ nào chúng ta chỉ đứng nhìn bọn chúng đưa cậu chủ đi như vậy sao?” Một tên

đàn em bên cạnh Châu Thái Duy nói với giọng điệu bất lực.

Châu Thái Duy không thèm để ý tới gã, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ kinh hãi, ông ta chỉ có một cái mạng, mà khoảnh khảc lúc đó Thiên Thất kề con dao găm vào cổ ông ta, ông ta đã thực sự cảm nhận được hơi thở của thần chết. Ông ta thậm chí còn chắc chản rằng nếu không có lệnh của Tiêu Hạo Thiên,

Thiên Thất kia thực sự sẽ giết chết ông ta.

Cao thủ! Khẳng định là một cao thủ! Hơn nữa chắc chắn là cao thủ bước ra từ chiến cục, Châu Thái Duy nuốt nước bọt một cách khó khăn, hiện tại hai chân vẫn còn đang run rẩy, đó

hoàn toàn là vì sợ hãi.

Hơn nữa vừa nấy ông ta nghe thấy Tiêu Hạo Thiên có ý răng anh muốn tìm Châu Chính Vĩ Lúc này, trong đầu Châu Thái Duy nảy ra một ý nghĩ kinh khủng, nếu như vừa rồi là anh

trai Châu Chính Vĩ của ông ta ở đây, vậy thì e là đêm nay ở đây,

không biết sẽ xảy ra chuyện động trời gì nữa.

“Xây ra chuyện lớn rồi đây… Thăng Nghĩa cũng quả là hồ

đồ, dựa vào thân phận của nó, loại phụ nữ nào mà không tìm

được? Đừng nói chỉ là thành phố Huế, cho dù có đến thành phố Sài Gòn, những người phụ nữ hàng đầu ở đó cũng có thể nắm gọn trong vòng tay! Sao cứ nhất quyết lại động vào người nhà của bộ quốc phòng! Đúng là tìm cái chết mài Thật là… ” Trong lòng Châu Thái Duy sợ hãi, biết chuyện đến nước này mình không đủ khả năng phụ trách nữa, đành phải mau chóng trở về:

tìm anh cả của ông ta để bàn biện pháp đối phó.

“Đi! Về nhà họ Châu! Mau lên!” Sau khi trong lòng Châu Thái Duy có quyết định, liền vội vã dẫn người đến nhà họ Châu, dủ sao ông ta cũng chỉ là một tên xã hội đen, Châu Chính Vĩ mới là người giàu nhất thành phố Huế, tiếp xúc với rất nhiều người, có rất nhiều mối quan hệ, đồng thời ông ta cũng không tin lẽ nào anh trai của mình xuất chiêu mà không thế giết được tên Tiêu Hạo Thiên kia sao! Cho dù là người từ bộ quốc phòng bước ra thì đã sao? Bao năm nay không phái là anh cả của ông

ta chưa từng giết ai!

Mà ngay khi Châu Thái Duy và những người khác chuẩn bị rời đi, Thẩm Xuân Linh vừa tiễn Cao Ánh Vy đi thì chạy về, cô ấy cũng lo lãng cho Tiêu Hạo Thiên, nhưng khi cô ấy vội vã quay trở lại thì chỉ thấy Châu Thái Duy đang đưa người rút lui. Mà Tiêu Hạo Thiên không hề có ở đây, ngay cả Châu Đình Nghĩa cũng không thấy tăm hơi… Trong chốc lát Thẩm Xuân Linh có chút bổi rối

“Châu Thái Duy, Tiêu Hạo Thiên đâu? Ông bắt anh ta đưa đi đâu rồi?” Thẩm Xuân Linh thấy Châu Thái Duy lên xe chuẩn bị

rời đi thì vội vàng tới hỏi.

Châu Thái Duy dừng lại quay đầu lại nhìn Thẩm Xuân Linh và nói: ‘Ha… Mấy tên bước ra từ bộ quốc phòng như nó thì lợi hai biết bao? Sao tôi có thế là đối thủ của bọn họ được chứ? Ha ha… Bọn họ đã rời đi rồi, đồng thời đem Châu Đình Nghĩa theo luôn. Còn bắt tôi gửi lời đến anh cả của tôi, kêu anh cả của tôi ba ngày sau đến biệt thự ven sông dẫn người đi, ha ha… Người của bộ quốc phòng đúng là lợi hại, nhà họ Châu nhỏ bé của chúng tôi căn bản là chơi không lại… Cô còn định nhờ ba cô ra mặt có phải không? Ha ha, vậy thì nhà họ Châu nhỏ bé của

chúng tôi lại càng không đắc tội nổi ha

Giọng điệu của Châu Thái Duy kỳ quái, tuy miệng thì nói không dám đắc tội, nhưng ý tứ trong lời nói đó chắc chân không phải như vậy. Ông ta có lòng tin tuyệt đối ở người anh cả của mình. Anh trai của ông ta mà ra tay thì cho dù là Tiêu Hạo Thiên hay là Thẩm Nhật Nam cũng đều sẽ không có kết cục tốt

đẹp gì.

Sau khi Châu Thái Duy nói xong, không đợi Thấm Xuân Linh phản ứng lại thì đã lên xe rời đi. Ngược lại là Thẩm Xuân Linh

ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt

Cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng Tiêu Hạo Thiên có thể

bình an rời đi, hơn nữa còn đem theo Châu Đình Nghĩa! Nghe lời nói của Châu Thái Duy có nghĩa là bên cạnh Tiêu Hạo Thiên còn có thêm người khác nữa, là những người đến từ bộ quốc phòng. Ngày nay thế giới khói đạn không ngừng, từ xưa đến nay người ở bộ quốc phòng phải là người hùng mạnh, điểm này Thẩm Xuân Linh cũng biết rất rõ. Hơn nữa nếu Tiêu Hạo Thiên không xảy ra chuyện gì, nếu người đàn ông mà Cao Ánh Vy khổ sở chờ đợi suốt năm năm là người từ bộ quốc phòng trở về, vậy

thì cô ấy chắc chẩn sẽ vui mừng thay cho chị em tốt của mình.

Nhưng bây giờ trong lòng cô vấn nghĩ Tiêu Hạo Thiên trăm. ngàn lần không nên đánh Châu Đình Nghĩa tàn phế, hơn nữa còn mang gã đi! Vấn đề ngày càng to hơn, bởi vì ở thành phố Huế này không ai biết Châu Chính Vĩ là người đáng sợ thế nào

hơn nhà họ Thẩm của cô đâu.

Ví dụ như ba của cô Linh Nhật Nam, nhiều năm về trước.

cũng là một kì tài trong giới thương nghiệp ở thành phố Huế, hơn nữa dòng họ Thấm cảm rễ sâu vào thành phố Huế qua nhiều thế hệ, thế lực phải hùng mạnh đến nhường nào? Nhưng như thế thì đã sao, hơn hai mươi năm trước, Châu Chính Vĩ đơn thân độc mã đến thành phố Huế, vỏn vẹn mấy năm ngắn ngủi đã hoàn toàn đảo lộn cục diện ở thành phố Huế, hơn nữa còn trực tiếp nhảy vọt lên nắm quyên! Trở thành dòng họ có quyền

lực mạnh nhất ở thành phố Huế.

Châu Chính Vĩ là một kẻ nham hiểm, thủ đoạn vô cùng tàn.

nhắn, bây giờ tuy đã già hơn một chút, không còn xông pha mặt trận nữa, nhưng đây cũng là một chuyện đáng để xem xét lại, răng Châu Đình Nghĩa là con trai duy nhất của ông ta cũng là người thừa kế duy nhất của đế chế kinh doanh nhà họ Châu! Tiêu Hạo Thiên đã đánh phế Châu Đình Nghĩa hơn nữa còn đưa gã đi, chuyên này chắc chản đã chạm vào vảy rồng của Châu Chính Vĩ Mà một khi Châu Chính Vĩ nổi giận, ngay cả ba cô là

‘Thấm Nhật Nam cũng không đám nhe nanh múa vuốt gì

Thẩm Xuân Linh đang ngồi trên mặt đất đột nhiên nghĩ tới Tiêu Hạo Thiên sẽ giam giữ Châu Đình Nghĩa trong ba ngày, liệu. trong ba ngày này anh ta có dùng nhiều cách đế tra tấn Châu Đình Nghĩa hay không? Nghĩ đến đây, sắc mặt của Thẩm Xuân Linh lại thay đổi rõ rệt, nếu ba ngày sau Châu Đình Nghĩa có thể nguyên vẹn trở về nhà họ Châu, vậy chuyện này vẫn còn chỗ đế xoay chuyển, cùng lắm thì cô sẽ nhờ ba cô hạ mình một chút, Nhưng nếu như trong ba ngày này Châu Đình Nghĩa bị Tiêu Hạo. Thiên hành cho sống dở chết dở thì sao đây? Nghĩ đến đây Thẩm Xuân Linh rùng mình một cái, không dám nghĩ xa hơn nữa, cô đứng dậy, vội vàng lái xe rời khỏi biệt thự đi tới chỗ Tiêu

Hạo Thiên…..

Còn phía Tiêu Hạo Thiên lúc này, anh đã đưa Châu Đình Nghĩa

trở lại biệt thự nơi anh đã ở trước đó. Khi đi qua chân núi, anh nhìn thấy Bùi Quang Tuấn dẫn theo một vài người canh

giữ ở đó, anh liền liếc nhìn về phía Bùi Quang Tuấn một cái. Kết

quả là cả người Bùi Quang Tuấn run lên, không còn dám nhìn

chäm chằm Tiêu Hạo Thiên nữa, nhanh chóng lui vào trong xe.

Tiêu Hạo Thiên bật cười, không quá coi trọng Bùi Quang Tuấn. Một Bùi Quang Tuấn không là cái thá gì cả, thứ mà anh xem xét chính là thái độ của bộ quốc phòng Việt Nam. Nếu lần này bọn họ muốn can thiệp để ngăn cản, vậy thì đừng hòng

nghĩ anh sẽ nhượng bột

Tiêu Hạo Thiên vừa trở về biệt thự, Thiên Thất đã cho. người đánh thức Châu Đình Nghĩa đang hôn mê bất tỉnh kia dậy, Châu Đình Nghĩa vừa mở mắt ra nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh thì sắc mặt lập tức thay đối, bởi vì Tiêu Hạo Thiên vẫn đang ngồi trước mặt của gã, cũng chính là nói, Châu Thái Duy

không hề cứu được gã

“Tỉnh rồi à?” Tiêu Hạo Thiên nheo mắt liếc nhìn khuôn mặt

tái mét của Châu Đình Nghĩa.

Mày mày..” Châu Đình Nghĩa nhìn thấy Tiêu Hạo.

Thiên như gặp phải ma, vẻ mặt không thể tin nổi, chú của gã là Châu Thái Duy dẫn theo hàng trăm người mà vẫn không cứu

được gã sao?

“Chính là mày đã nhốt con gái tao ở trong cường heo ba ngày phải không?” Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng hỏi Châu Đình Nghĩa.

“Không… Không phải tôi, là đàn em của tôi tự ra quyết định,

không phải tôi đâu, tha cho tôi, cầu xin anh thả tôi ra, anh muốn

bao nhiêu tiền tôi đều đáp ứng hết, sẽ cho anh tất cả mà. ‘Châu Đình Nghĩa sợ hãi, liên tục cầu xin Tiêu Hạo Thiên.

Ánh mắt của Tiêu Hạo Thiên càng lúc càng trở nên sắc bén, nói với Thiên Thất: “Nó bị thương rất năng, đừng đế nó chết dễ dàng như thế này, hãy lấy cồn khử trùng chơ nó đi…

Thiên Thất cười lạnh lùng nói: “Được, nhưng em lo là thẳng

rác tưởi này không cầm cự được thôi

Tiêu Hạo Thiên xua xua tay: “Không thành vấn đề, cho nó

dùng thuốc mật trị liệu tốt nhất của chúng ta, nó muốn chết e là

không thế thoải mái như thế này được đâu.

“Ha ha, em hiểu rồi, cứ giao cho em..” Thiên Thất cười lạnh, ngay sau đó liền gọi đàn em tới, hai binh sĩ của Thiên Thần lập tức từ trong biệt thự đem đến một thùng lớn chứa cồn công nghiệp có độ nguyên chất cao, cồn đương nhiên là dùng để khử trùng, nhưng trong lúc khử trùng, nỗi đau rát ăn sâu vào.

trong linh hồn không phải ai cũng có thế chịu đựng được.

Hơn nữa lúc này Thiên Thất đang chuẩn bị ném Châu Đình

Nghĩa vào trong một cái chuồng lợn vô cùng hồi hám được xây dựng tạm bợ bên cạnh biệt thự, bên trong chứa đầy bùn đất và

phân thối đã được chuẩn bị từ sáng sớm.

“Không…. Không muốn, đừng mà, đừng mà….” Châu Đình Nghĩa gào rú thảm thiết, không muốn bị ném vào trong, nhưng căn bản là gầ phản kháng vô ích, trực tiếp bị Thiên Thất đá thắng vào trong. Và khi gã nắm bò trong chưồng lợn, nhìn thấy: Thiên Thất chuẩn bị tâm cho gã bằng cồn công nghiệp, trái tim

gã như muốn nổ tung vì sợ hãi, tiếp tục cầu xin trong vô vọng,

“Tiêu Hạo Thiên dừng lại! Đừng tra tấn Châu Đình Nghĩa nữa, dừng tay…” Ngay khi Thiên Thất chuẩn bị đổ cồn công nghiệp lên người Châu Đình Nghĩa, Thẩm Xuân Linh vội vã kịp

đến hét lên với Tiêu Hạo Thiên đang ngồi trong sân vườn.

Còn lúc này khi Châu Đình Nghĩa nhìn thấy Thẩm Xuân Linh, một tia hy vọng chợt hiện lên trong mắt anh ta, anh 1a vội vàng nói với Thẩm Xuân Linh: “Thẩm Xuân Linh, cứu tôi, cứu tôi đi tôi hứa sẽ không kêu ba tôi trả thù, sau này tôi cũng sẽ: không làm phiên nhà họ Thẩm các cô nữa, tôi xin thề, tôi thề

đó, cứu tôi, cứu tôi với.

Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Thẩm Xuân Linh rồi nói: “Cô

đang cầu xin dùm cho loại rác rưởi này sao?”

Sau đó không đợi Thẩm Nguyệt nói lại, anh vung tay ra hiệu

cho Thiên Thất, lập tức toàn bộ mấy chục ký cồn công nghiệp

năng đổ ào xuống người Châu Đình Nghĩa, ngay những giây đầu tiên nước cồn chảy vào vết thương trên người Châu Đình Nghĩa.

“Aaaa aa…. Châu Đình Nghĩa nằm trong chưồng lợn gào khóc một cách tuyệt vọng. Tiếng gào rú không còn giống như. tiếng người nữa, đau đớn đến độ ngất lịm đi, nhưng giây tiếp theo lại bị cơn đau làm bừng tỉnh trở lại, nhưng cho dù Châu Đình Nghĩa kêu cứu van xin thế nào đi nữa, ánh mắt của Tiêu

Hạo Thiên vẫn không mảy may có chút dao động,

“Tiêu Hạo Thiên, ba anh ta chính là Châu Chính Vĩ, là người giàu nhất thành phố Huế này, có thế lực mạnh võ cùng. Anh làm Châu Đình Nghĩa ra nông nỗi này, ba anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu..” Thẩm Xuân Linh tuyệt vọng nhìn thấy Châu Đình Nghĩa đang gào khóc trong chường lợn, nên vội vàng nói

với Tiêu Hạo Thiên.

Chỉ là Tiêu Hạo Thiên vẫn không có bất kì động tĩnh nào, chỉ lạnh lùng nhìn Châu Đình Nghĩa đang đau khổ gào thét, trong mắt anh hiện lên một tỉa lạnh lếo rồi chế nhạo: “Châu

Chính Vĩ? Ông ta đến đây càng tốt…”

“Hơn nữa, cho dù ông ta không tới, tôi… Cũng sẽ đi tìm ông

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.