**********
Vì vậy quốc vận Để triều của ngũ bộ Hoàng Triều chắc chắn có thể làm nên một vị cường giả đạt được cảnh giới Nhân Vương hậu kỳ, thậm chí còn có thể làm nên mấy vị cường giả Nhân Vương đỉnh phong nữa. Tất cả mọi người đều không hề nghi ngờ điều này chút nào.
Nhưng mà! Vấn đề là ai đạt được? Trong năm người họ, ai sẽ là người trở thành cường giả Nhân Vương hậu kỳ đây, cho dù là ai thì sau này người đó chính là người nắm quyền điều hành toàn bộ ngũ bộ Hoàng Triều.
Dù sao thì ngũ bộ Hoàng Triều cũng là tổ hợp chiến đội thế giới có thể lực tối cao ở năm phương, ở mức độ nào đó, bọn họ rất khó để đoàn kết đồng lòng với nhau được. Hơn nữa, trước đó chiến đội Thiết Ưng, chiến đội Ngân Xà và chiến đội Hắc Hổ, chiến đội Đại Hùng có thù với nhau nữa.
Chẳng lẽ để William I làm người nắm quyền điều hành? Trong lòng Hill và Bạch Tùng không muốn thế. Nhưng để Bạch Tùng làm ư? Xin lỗi nhé, chiến đội Thiết Ưng và chiến đội Ngân Xà không đồng ý. Còn Hill thì sao? Anh ta là người từ bên ngoài đến, càng không được, Hill mà làm người nắm quyền điều hành thì cả bốn phương còn lại đều phản đối. Vì lẽ đó, Hill cũng rất biết điều, không nói gì cả.
Cũng vì thế, trong lúc nhất thời, mọi người cứ giằng co mãi.
Mà mọi người cứ giằng co thể, thời gian lại càng trôi qua nhanh chóng, cũng cách thời khắc bọn họ thăng cấp Đế Triều ngày càng gần. Dù thế nào cũng phải đưa ra một quyết định.
Trong lúc năm vị có máu mặt của ngũ bộ Hoàng Triều vẫn đang giằng co trong im lặng thì Khổng Thương của Thiên Hạ đứng dậy, trên người ông ta tràn ngập khí tức của Nhân Vương tối cao, uy thế khuếch tán ra khắp toàn trường. Đường Ngọc Hiền đứng cạnh Khổng Thương cũng lặng lẽ đi theo mà không nói câu gì.
“Ngũ bộ Hoàng Triều muốn tạo ra một vị Nhân Vương hậu kỳ, đó là một quyết định sáng suốt của các người, cũng là xu hướng phát triển tất yếu. Nếu các người cứ tranh chấp mãi không thôi như vậy thì tôi đề nghị thế này nhé, để Hill làm đi...”
Khổng Thương mỉm cười mở miệng nói, nếu năm vị cường giả của ngũ bộ Hoàng Triều cứ giằng co mãi, vậy ông ta cho một kiến nghị là được. Nụ cười trên mặt Khổng Thương vô cùng thờ ơ.
“Bạch Tùng cũng được, Bạch Tùng là tổng chỉ huy kế tiếp của ngũ bộ Hoàng Triều, chúng sẽ ra sức giúp đỡ..." Đường Ngọc Hiền không mặn không nhạt mở miệng nói.
Vù... sau khi Khổng Thương và Đường Ngọc Hiền nói xong thì sắc mặt của năm vị cường giả của ngũ bộ Hoàng Triều đều trở lên rất quái dị.
Mặc dù bây giờ Khổng Thương và Đường Ngọc Hiền đã rút xuống vị trí thứ hai ở Thiên Hạ nhưng bọn họ vẫn mà người có máu mặt tối cao của Thiên Hạ. Có thể nói, Thiên Hạ có thể phát triển đến bây giờ, không thể thiếu sự tính toán và lên chiến lược của hai người họ.
Mà giờ khắc này, bất kể là Khổng Thương hay Đường Ngọc Hiền, ý hai người họ đều thể hiện một quan điểm rất rõ ràng. Chính là Hill hoặc Bạch Tùng, một trong hai người họ, ai làm người nắm quyền điều hành ngũ bộ Hoàng Triều cũng được.
Nhưng ba người còn lại – đã từng là kẻ thù của Thiên Hạ thì không được!
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của ba người William I, Louis II và Bát Kỳ đều không nén nổi u sầu.
Thế này là sao? Ngũ bộ Hoàng Triều của bọn họ sắp thăng cấp lên Đế Triều đến nơi rồi mà bây giờ còn phải nghe theo lời Thiên Hạ! Hơn nữa, bọn họ... dám không nghe sao?
Khổng Thương không nói gì nữa, tỏ vẻ vô cùng thần bí, ông ta là lão quái vật sống lâu rất ở vực Thiên Hạ, ai biết ông ta có chiêu gì phía sau nữa không?
Hơn nữa, chỉ với Đường Ngọc Hiền thôi, chọ ngũ bộ Hoàng Triều bọn họ trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám làm gì Đường Ngọc Hiền. Mấy ngày trước, không thấy con trai người ta làm thịt sáu vị Đế chủ Hắc Ám sao?
Cho dù bọn họ lên cấp Đế Triều rồi, trong vực có thêm một cường giả cảnh giới Nhân Vương thì sao chứ?
Hill và Bạch Tùng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người cũng sầu muốn chết. Bây giờ, trong lòng hai người họ chỉ thấy vui mừng khi trước kia không đối đầu với Thiên Hạ
“Bạch tôn giả, không nói những thứ khác, đánh một trận đi, ai thắng thì người đó chỉ huy ngũ bộ Hoàng Triều!” Hill cười nói với Bạch Tùng.
Bạch Tùng gật đầu.