**********
Hoàng hôn, khi mặt trời lặn, Tiêu Hạo Thiên chỉ có một mình, ngồi trên ban công của khách sạn trong thị trấn nhỏ, lặng lẽ uống cà phê và ngắm hoàng hôn xuống trên đỉnh núi xa xa.
Thị trấn nhỏ mà anh đang ở vô cùng yên tĩnh, cộng với việc không phải mùa du lịch, và trong tình trạng những trận chiến liên miên của chiến đội thế giới hơn nửa năm qua, nhiều người không có chút tâm tư nào để ra ngoài chơi.
Hồ ở thành phố núi này rất lớn, nhưng bây giờ trên mặt hồ không có lấy một chiếc thuyền, mặt trời lặn còn sót lại chút ánh sáng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt hồ gợn lên từng gợn sóng ánh sáng lăn tăn trên mặt hồ.
Thỉnh thoảng có từng làn gió mát từ hồ thổi qua, trong gió còn mang theo chút hơi nước từ hồ tươi mát, bên dưới phòng của Tiêu Hạo Thiên có trồng mấy cây liễu bên hồ, từng cành liễu đung đưa trong gió.
Và còn nghe thấy tiếng sóng đập vào bờ, ngoài ra không có âm thanh nào khác. Mà toàn bộ khách sạn này cùng chỉ có một vị khách của là Tiêu Hạo Thiên.
Cảnh vật như vậy kiến Tiêu Hạo Thiên trong bất giác mà yêu thích. Trong lòng anh nghĩ rằng đây chính là cuộc sống mà anh mong muốn. Không cần quá bận rộn, cũng không cần phải mệt mỏi như vậy...
Khoảnh khắc tiếp theo, trái tim của Tiêu Hạo Thiên rung động, một giọng nói nhẹ truyền ra từ vết thương trên mặt, Tiêu Hạo Thiên vươn tay gỡ miếng gạc trên mặt ra, sau khi miếng gạc được gỡ ra, gương mặt anh tuấn hoàn hảo của anh lộ ra. Không hề nhận ra, vài giờ trước anh đã bị thương.
Hơn nữa, Tiêu Hạo Thiên còn cảm thấy rằng sau khi mấy giờ đồng hồ trôi qua, tất cả vết thương trên cơ thể anh cơ bản đã được chữa lành. Chỉ là lúc trước hao tổn nhiều khí huyết, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Ngoài ra, cơ thể của Tiêu Hạo Thiên không còn vấn đề nghiêm trọng nữa...
Sau đó, Tiêu Hạo Thiên nhắm mắt lại trên ghế tựa ngoài ban công, yên lặng tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi thuộc về riêng anh. Sức mạnh Bá Hoàng trong cơ thể anh và năng lượng mà sự tồn tại bí ẩn ban tặng cho anh vẫn đang không ngừng hoàn thiện cơ thể và nâng cao sức mạnh của anh...
Không biết đã qua bao lâu, vừa lúc hoàng hôn bên kia hồ chỉ còn sót lại một chút ánh cam, tất cả đều rơi xuống núi. Có một tiếng bước chân nhẹ phát ra ở phía sau Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Hạo Thiên cũng mở mắt.
Người đến là một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, người đã sắp xếp chỗ ăn ở cho anh trước đó. Cô gái mặc quần áo của Miêu Cương, trên đầu và trên người cô ấy đeo đồ trang sức bằng bạc rất đẹp. Khi đi lại, sẽ phát ra âm thanh va chạm leng keng êm tai.
"Thưa anh, chúng tôi tặng cho anh một bình trà miễn phí..." Cô gái ngọt ngào cầm bình trà trong khay trên tay, mỉm cười đi đến bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, nhẹ nhàng rót một tách trà cho Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên mỉm cười gật đầu nói: "Ừm, cảm ơn..."
Khi cô gái đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Hạo Thiên, cũng bị giật mình, một vết ửng hồng hiện lên trên má cô. Cô ấy không ngờ rằng người đàn ông trước mặt, khi anh bỏ khăn trùm trên mặt xuống lại đẹp trai như vậy.
Trong chốc lát, nhịp tim của cô gái bất giác đập nhanh hơn.
Sau đó, cô gái dường như đang cố gắng che giấu sự bối rối của mình nên vội vàng chuyển chủ đề và hỏi Tiêu Hạo Thiên: "Thưa anh, chúng tôi ở đây... anh có hài lòng với phòng nghỉ của mình không?"
Tiêu Hạo Thiên gật đầu cười nói: "Ừm, rất tốt, môi trường rất tốt, phong cảnh rất đẹp, và dịch vụ của khách sạn cô cũng rất tốt."
Cô gái mỉm cười gật đầu, thật ra trong lòng cũng muốn nói gì đó với Tiêu Hạo Thiên, nhưng nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Bởi vì cô cảm nhận được khí chất từ người đàn ông trước mặt khiến cô không nói nên lời. Người đàn ông trước mặt từng cử động hành động dường như đều mang theo khí chất không rõ