Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 204: Chương 204: Khói báo động ba mươi nghìn dặm (1)




“Trời phù hộ cho Việt Nam chúng ta. Một tài năng kiêu ngạo hùng vĩ và uy nghiêm như vậy lại xuất hiện ở Việt Nam chúng ta. Thế hệ sau của chúng ta có người kế vị rồi, có người rồi. Tốt. Ha ha ha, tốt. Tốt. Tốt lắm.” Lúc này Yến Phương Bắc ngồi trên chiến trường bao nhiêu năm, đột nhiên ngẩng đầu lên cười to, ông ta thật sự rất vui, thật sự rất kích động.

So với các nước khác ngoài biên giới, thời gian thành lập của Việt Nam ngăn hơn nhiều. Lai lịch không đủ, đỉnh cấp vương giả không đủ, thế hệ sau không đủ. Trước đây trong nước mỗi khí có người đột phá đến cấp chiến thần, bọn họ sẽ lập tức ra chiến trường ngoài biên giới để bảo vệ cho biên giới Việt Nam. Nhưng không có ai biết được rằng, mười mấy năm nay, có bao nhiêu người mãi mãi chôn thân ở nơi này rồi.

Thử nghĩ một chút, những cường giả có thể đột phá đến cấp chiến thần trong nước, ai không phải là người tài giỏi chứ? Nhưng lúc đó đất nước đang gặp nạn, bọn họ từ bỏ quyền lực trong nước, từ bỏ hết tất cả, trực tiếp lao ra chiến trường ngoài biên giới, giao chiến với vô số các cường giả nước khác, mà kết quả lại vô cùng thê thảm. Mười người chỉ giữ lại được một.

Nhưng những chiến sĩ đó vẫn không oán không hận. Thậm chí tên của bọn họ, còn không được nhiều người ghi nhớ. Có lẽ thi thể của bọn họ được chôn trong khu mộ liệt sĩ ở Hà Nội của Việt Nam cũng không được hoàn chỉnh, có nhiều người chỉ có một chiến bào đẫm máu.

Nhưng bây giờ, đám bốn ông cụ Yến Phương Bắc này đều đã nhìn thấy được hy vọng rồi, nhìn thấy hy vọng vào tương lai của Việt Nam. Trên vùng đất cường giả của chiến trường ngoài biên giới này, chủ điện Thiên Thần có thể trấn áp một thế, lại chính là tổng chỉ huy sau này của Bộ quốc phòng bọn họ.

Lúc này viền mắt Yến Phương Bắc không khỏi đỏ lên, trong lòng vô cùng cảm động.

Lục Bảo Đại trầm giọng nói với Yến Phương Bắc: "Ông Bắc. Đứa trẻ đó rất tốt, so với những gì ông tượng tưởng còn tốt hơn, bây giờ chúng ta sắp phải xuất trận rồi, hay là uống xong rồi giết? Cũng không vội một chút này.”

Yến Phương Bắc phất tay, trên thân dày đặc khí tức thiết huyết, trầm giọng nói: “Không vội. Giết xong rồi uống. Việt Nam chúng ta có một thế hệ sau ưu tú như vậy, cho dù bây giờ đang ở xa nghìn dặm, nhưng vẫn lo lắng về chúng ta. Vậy thì mấy ông già chúng ta cũng không thể để thế hệ sau coi thường được. Chúng ta phải bảo vệ bọn họ, mà không phải để bọn họ đến bảo vệ những ông già như chúng ta. Cho dù mấy ông già như chúng ta đều chết hết ở đây, thì có vấn đề gì chứ.”

Sau khi Yến Phương Bắc dừng một chút, lại tiếp tục hào khí ngất trời nói: “Đứa trẻ đó là tổng chỉ huy Bộ quốc phòng sau này của Việt Nam chúng ta. Cái ông già Long Chiến Thiên kia nghĩ kiểu gì vậy? Để Thiên Thanh tiếp quản Bộ quốc phòng mà không để cho đứa bé đó tiếp quản? Không phải tôi nói Thiên Thanh không đủ ưu tú, nhưng so với đứa trẻ đó thì vẫn còn kém xa” Yến Phương Bắc cau mày nói.

Lúc này Trần Công Thắng cũng trầm giọng nói: "Chuyện này không thể trách Chiến Thiên. Tôi nghe Chiến Thiên nói, ông ấy đã mời Hạo Thiên đến Bộ quốc phòng mấy lần rồi, nhưng Hạo Thiên đều từ chối. Cậu ấy nói với Chiến Thiên là cậu ấy ẩn trong bóng tối chỉ huy sẽ có tác dụng lớn hơn, hơn nữa cậu ấy cũng không quan tâm đến nhưng danh hão đó."

Yến Phương Bắc nghe vậy thì thân thể run lên dữ dội, một lúc sau ông mới hít một hơi thật sau, chấn động mở miệng, nói: “Đứa trẻ này. Tôi sẽ bảo vệ nó. Bắt đầu từ hôm nay ở trong ngoài Việt Nam ai dám động vào cậu ấy, và cả bạn bè người thân của cậu ấy, thì sẽ là kẻ thù truyền kiếp của Yến Phương Bắc tôi. Ý của các ông thế nào?”

Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại, lúc này cũng vô cùng đồng ý gật đầu.

Đúng vậy, mặc dù sức chiến đấu của Tiêu Hạo Thiên là không ai sánh bằng, nhưng vẫn không có bất kỳ chức vụ nào trong Việt Nam, ở một khía cạnh nào đó, thế giới này cũng là nhân tình thế sự. Không thể trách được những chuyện rắc rối.

Bây giờ Tiêu Hạo Thiên đang ở cách xa đây mấy chục nghìn dặm không hề biết anh đã chinh phục được trái tim của bốn ông cụ này rồi. Trái tim của những người có quyền lực và địa vị mạnh nhất Việt Nam chỉ đừng sau bốn vị trưởng lão.

Vào lúc này, hàng trăm xe tăng của Bộ quốc phòng Việt Nam đang ầm ầm lao tới chiến trường ngoài biên giới, hàng nghìn trực thăng vũ trang bay lượn trên không trung để hộ tống.

Trên mảnh đất chiến tranh này có một quy định, không thể sử dụng trực thăng chiến đấu độ cao, các vũ khí nhiệt độ cực cao cũng không được phép sử dụng, đây là quy tắc của chiến trường. Bởi vì các vũ khí nhiệt độ cực cao quá kinh khủng rồi, một chiến tranh vũ khí nhiệt độ cực cao nổ ra, cả thế giới có thể bị hủy diệt. Hơn nữa độ cao của chiến trường này còn có nhiều điện từ rất mạnh, cũng không biết là lo phát ra từ đâu, dường như đã tồn tại từ rất sớm rồi, cho nên các trực thăng chiến đấu không thể bay qua được.

Rất nhanh, hai tiếng sau, bốn đỉnh cấp hoàng cấp Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thẳng, Lục Bảo Đại, dẫn theo hàng nhìn binh sĩ đỉnh cấp đến tiền tuyến.

Bọn họ vừa đến nơi này, quả nhiên nhìn thấy ở phía trước, người của điện Thiên Thần đang dẫn đầu một đội tuần tra bên cạnh Bộ quốc phòng Việt Nam.

Yến Phương Bắc đã biết thân phận của chủ điện điện Thiên Thần, không hề do dự, trực tiếp đi đến cho những binh sĩ của điện Thiên Thần. Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại và Tôn Thiên Hữu cũng đi theo.

Khi Yến Phương Bắc và bốn vị tướng quân xông tới trước mặt mười mấy chiến thần, mười mấy cường giả cấp chiến thàn của điện Thiên Thần cũng phải sửng sốt,

Bọn họ được coi là tầng cao cấp ở điện Thiên Thần, lúc này Thiên Nhất đến Thiên hai mươi đều không ở đây, người có quyền lực cao nhất ở đây là Thiên hai mươi chín. Lúc này Thiên hai mươi chín là một cường giả bậc chiến thần mặt chữ điền, trên người tràn ngập khí tức thiết huyết, cầm đại đao trong tay, nhìn thấy bốn ông cụ đi đến, nhất thời anh ta cũng không biết phải làm thế nào,

“A... Tôi, tôi nên làm sao đây?” Thiên hai mươi chín, người chỉ biết chiến đấu của điện Thiên Thần lúc này hoang mang.

Sau đó sắc mặt Yến Phương Bắc nghiêm trang nhìn anh ta một cái, sau đó Yến Phương Bắc trực tiếp chào Thiên hai mươi chín theo kiểu quân đội, trầm giọng nói: "Tổng chỉ huy Yến Phương Bắc của chiến trường ngoài biên giới của Bộ quốc phòng Việt Nam, đại biểu cho Bộ quốc phòng Việt Nam, đại biểu cho mười mấy nghìn chiến sĩ của chiến trường ngoài biên giới cảm ơn các người. Cảm ơn, cảm ơn vì sự hỗ trợ, vì tất cả những gì mà các người đã làm cho Việt Nam. Mặc dù các người không phải là người của Bộ quốc phòng Việt Nam, nhưng cũng là người Việt Nam chúng tôi, tất cả những gì mà mọi người đã làm, Yến Phương Bắc và binh sĩ Việt Nam sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”

Lúc này Thiên hai mươi chín nhìn thấy tổng chỉ huy Yến Phương Bắc hành lễ với anh ta, trong lòng anh ta chấn động. Sau đó một dòng nhiệt huyết bùng lên trong tim.

"Hành lễ. Thiên hai mươi chín đến Thiên bốn mươi bốn của điện Thiên Thần, chào tướng quân Bắc.” Sau đó Thiên hai mươi chín không hề do dự, lúc này đứng trước mặt anh ta là bốn ông cụ, tất cả đều là nhân vật tôn kính của Việt Nam.

Anh ta có thể gặp được nhóm người Yến Phương Bắc, trong lòng anh ta đã vô cùng kích động rồi.

Ngay sau đó, Thiên hai mươi chín đến Thiên bốn mươi bốn, mười năm binh sĩ của điện Thiên Thần, toàn bộ đều làm một đường thẳng chào kiểu quân đội với Yến Phương Bắc.

Lúc này, điện Thiên Thần ở phía xa, bốn cường giả hoàng cấp của điện Thiên Thần, Lục, Ám, Chiến, Diệt, cũng nhanh chóng chạy đến, nơi này vốn là chiến tuyến đầu tiên giữa Việt Nam và các liên mình nước ngoài, nơi này là tiền tuyết thứ nhất.

"Tứ Thiên Vương điện Thiên Thần, chào tướng quân Bắc” Lục cũng chào Yến Phương Bắc theo kiểu quân đội, anh ta không hề xưng là Tứ Hoàng mà vẫn tiếp tục dùng danh xưng là Tứ Thiên Vương của điện Thiên Thần. Hơn nữa danh hiệu Thiên Vương không phải chỉ thực lực là Thiên Vương, mà phong hiệu Thiên Vương.

"Điện Thiên Thần, Ám Thiên Vương, chào bốn vị tiền bối.”

"Điện Thiên Thần, Chiến Thiên Vương, chào bốn vị tiền bối."

"Điện Thiên Thần, Diệt Thiên Vương, chào bốn vị tiền bối.”

Lúc này, trong ánh mắt bốn Thiên Vương điện Thiên Thần tràn đầy kính nể nhìn bốn ông cụ trước mặt.

Lai lịch của Việt Nam quá nông, cường giả đỉnh cấp quá ít, cho nên khi nạn quốc gia ập đến, bốn ông cụ này lại đứng lên, không chút do dự nào mà đứng lên.

Lúc này Tứ Thiên Vương đều nhìn thấy tia quyết tuyệt trong mắt bốn ông cụ này. Ý tứ trong mắt bốn ông cụ này quá rõ ràng, không có dự định sống sót trở về. Chỉ có chiến đấu đến chết. Tràn đầy ý chí chiến đấu. Ánh mắt vô cùng kiên quyết.

Vào lúc này, Tứ Thiên Vương của điện Thiên Thần bị ánh mắt của bốn ông cụ trước mặt khiến cho kịch liệt run rẩy. Vào lúc này cuối cùng bọn họ cũng hiểu chọn lựa của Tiêu Hạo Thiên. Tuyệt đối không thể để bốn ông cụ trước mắt này, khiến cả đời tận trung với nước của bọn họ, chôn thân nơi đây được. Tuyệt đối không được.

Lúc này, trong lòng Tứ Thiên Vương của điện Thiên Thần đều có quyết đoán.

Mà tương tự, đối diện với Tứ Thiên Vương lúc này là bốn vị tướng quân của Việt Nam, bọn họ nhìn vào gương mặt của bốn người thanh niên của thế hệ sau Việt Nam này, trong lòng cũng vô cùng chấn động. Trước có người tài giỏi tuyệt thế Tiêu Hạo Thiên, mà bây giờ lại có bốn thiên kiều hàng đầu này. Đúng vậy, lúc này bọn họ đều cảm nhận được khí chất trên người Tử Thiên Vương của điện Thiên Thần, mặc dù biết bốn bọn họ mới đột phá hoàng cấp chưa được bao lâu, nhưng lúc này khí chất trên người bọn họ đã là trình độ cấp cuối của hoàng cấp rồi. Chiến lực vô cùng cao. Tiềm lực vô hạn.

Trong lòng bốn ông cụ đều vô cùng bàng hoàng.

Ngay sau đó, Lục nhìn bốn ông cụ, trầm giọng nói: "Các vị tiền bối, chúng cháu đã nhận được phong mệnh của điện chủ, điện Thiên Thần sẽ hợp tác với Bộ quốc phòng Việt Nam, cùng nhau chống địch. Cho nên xin tướng quân Bắc cho chúng cháu bước vào chiến khu. Điện Thiên Thần nhất định không để kẻ địch tiến thêm bước nào nữa.”

Sau khi Lục nói xong, Yến Phương Bắc hít một hơi thật sâu, sắc mặt nghiêm nghị nói với Luận: “Được, Lục Thiên Vương, vậy sắp xếp tiếp theo của chúng tôi chính là điện Thiên Thần rút khỏi chiến đấu lần này. Nhất định phải rút lui. Không được tham gia và bước vào. Tất cả để chúng tôi lo.”

Yến Phương Bắc nói xong, sắc mặt Lục thay đổi, khi định tiếp tục nói cái gì đó. Khí chất cường đại của đỉnh phong hoàng cấp trên người Trần Công Thắng nổi lên, nhìn Lục, Ám, Diệt và Chiến nói: "Yên tâm đi, chúng tôi không dễ chết thế đâu. Hơn nữa ý nghĩa của trận đấu lần này là quốc chiến, các người tham gia và tiến vào, bên chúng tôi cũng chỉ nhiều thêm mấy vị hoàng cấp, mà bên phía liên minh ngoài biên giới, bọn họ nhất định cử hoàng cấp đến, cho nên không có ý nghĩa gì cả. Điện Thiên Thần phải rút lui."

Tôn Thiên Tề cũng hít sâu một hơi, khí chất đỉnh phong hoàng cấp trên người cũng tỏa ra, trầm giọng nói: "Điện Thiên Thần phải rút lui."

Ngay sau đó, khí chất trên người Lục Cường và Yến Phương Bắc cũng hoàn toàn phát ra, cuồn cuộn ngất trời: “Điện Thiên Thần phải rút lui.”

Yến Phương Bắc hít một hơi thật sâu, khí chất đỉnh phong bao quanh người, sau đó, bốn tướng quân với khí chất ngút trời, và bốn người thế hệ sau ưu tú nhất của điện Thiên Thần, khí chất của tám hoàng cấp tràn ngập hàng chục dặm.

Một màn này, cuộc đối đầu giữa thể hệ trưởng lão hoàng cấp của Việt Nam và thế hệ trẻ hoàng cấp của Việt Nam, khiến tất cả mọi người có mặt đều sôi trào nhiệt huyết.

Nhóm cường giả thế hệ trẻ Việt Nam, không sợ chiến đấu, thậm chí còn muốn chiến đấu đến chết. Mà những cường giả thế hệ trước này lại ép bọn họ rút lui. Mặc dù lúc này hai bên có sự bất đồng, nhưng cảnh này vẫn khiến trong lòng nhóm chiến sĩ chấn động, vô cùng cảm động.

"Việt Nam nhất định phải thắng.” Ngay sau đó, phó quan nửa bước hoàng cấp sau lưng Yến Phương Bắc đột nhiên hét lên.

"Việt Nam nhất định phải thắng."

"Việt Nam nhất định phải thắng."

Sau đó, một làn sóng âm thanh khổng lồ giống như sóng thần tiếp tục truyền khắp tiền tuyến không đứt đoạn, càng ngày càng xa, càng ngày càng cao.

Mà những người cường giả bên ngoài biên giới đối mặt với trận địa Việt Nam, nghe thấy tiếng gầm tràn đầy nhiệt huyết này, toàn bộ đều kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.