Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 181: Chương 181: Nghìn cân treo sợi tóc




Giờ phút này, Long Chiến Quốc, tam trưởng lão, Vòng Thiên Thanh đứng ở phía xa sắc mặt đều thay đổi nhìn bên chỗ Tiêu Hạo Thiên. Vòng Thiên Thanh lại hét lên với anh: “Đừng kích động!”

Long Chiến Quốc cũng nôn nóng, thân hình nháy mắt đã biến mất, ngay sau đó xuất hiện sau lưng Tiêu Hạo Thiên, nhưng lão Hình lại ngăn ông ta lại: “Nguyên soái

Long, đừng động!” Long Chiến Quốc gấp gáp, mặc dù thực lực bây giờ của ông đã tăng lên một bậc, nhưng ông ta vẫn nhìn ra được trên người lão Hình vô cùng thần bí này có cảm giác nguy hiểm.

Nhưng lúc này, tình hình của Tiêu Hạo Thiên và Tiêu Hạo Lam đã cực kỳ nguy hiểm. Giữa hai ba con họ chỉ cần có một người hơi kích động thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

"Chiến Minh!" tam trưởng lão cũng sốt ruột, vội gọi Tiêu Chiến Minh đang đứng ngây ra một tiếng.

Tiêu Chiến Minh nhanh chóng quay người lại, hét lên với Tiêu Hạo Thiên: “Cháu à, đừng ra tay! Nếu cháu muốn giết chết nó thì cứ để ông, ông sẽ giết thằng bất hiểu này!” Gió lạnh rít gào, bầu trời trên đỉnh đầu nhà họ Tiêu ngày càng âm u, gió lạnh thổi qua người Tiêu Hạo Thiên và Tiêu Hạo Lam. Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía hai người họ.

Trên cổ Tiêu Hạo Lam lúc này đã có máu chảy ra, chỉ cần kiếm trong tay Tiêu Hạo Thiên hơi dùng lực thì ông ta sẽ chết.

Ngay lập tức, Tiêu Chiến Minh dùng sức gào lên với Tiêu Hạo Lam: "Thằng bất hiếu kia, mày cái thằng bất hiếu, không lẽ mày muốn khiến Hạo Thiên đeo trên lưng tội danh giết chết ba ruột hay sao? Nhanh cút đi cho tao! Cút!"

Tiêu Hạo Lam vẫn không cử động, hôm nay, ngay lúc Tiêu Chiến Minh vừa bước vào cửa, trong lòng ông ta đã có ý muốn chết. Nhưng lời Tiêu Chiến Minh nói lúc này vẫn khiến lòng ông ta run lên. Sau đó, Tiêu Hạo Lam mở mắt nhìn Tiêu Hạo Thiên: “Không cần con ra tay, ba sẽ tự sát!"

Tiêu Hạo Lam nói xong, lấy từ trong ngực ra một con dao, không chút do dự đâm vào ngực mình.

Nhưng ngay lúc này, kiếm trong tay Tiêu Hạo Thiên hơi động, keng một tiếng đánh bay dao trong tay Tiêu Hạo Lam đi. Lúc này, không biết vì lý do gì, sát ý trong lòng Tiêu Hạo Thiên đột nhiên bùng lên vô cùng mãnh liệt, hai mắt anh đỏ ngầu.

Tiêu Hạo Thiên lập tức hét to: "Giết ba thì giết ba, không sao cả. Tôi với ông sớm đã không có quan hệ gì rồi! Nếu ông đã muốn chết như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho ông! Giết!”

Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên mạnh mẽ giơ kiếm trong tay lên, hai mắt đỏ bừng. Kiếm trong tay anh giơ lên cao hướng về phía đầu Tiêu Hạo Lam chém xuống.

Thời gian giống như dừng lại ở giờ khắc này, người nhà họ Tiêu không biết thực lực thực sự của Tiêu Hạo Thiên, nhưng Long Chiến Quốc và tam trưởng lão còn có Vòng Thiên Thanh lại rất rõ ràng. Dưới tình huống Tiêu Hạo Thiên cách Tiêu Hạo Làm gần như vậy, ai cũng không ngăn nổi anh, dù là đại trưởng lão đích thân ra tay cũng khó chứ càng đừng nói ba người họ.

Nếu Tiêu Hạo Thiên thực sự một kiếm chém chết Tiêu Hạo Lam thì nửa đời sau của anh sẽ sống trong đau khổ mất. Cho dù như thế nào, dù năm đó Tiêu Hạo Lam đã làm điều quá đáng nhưng tự tay giết chết ba ruột của mình thì nửa đời sau của Tiêu Hạo Thiên coi như xong.

“Đừng!” Tam trưởng lão không khỏi hét lên với Tiêu Hạo Thiên.

“Cháu à, đừng kích động!” Long Chiến Quốc cực kỳ nôn nóng, lập tức phá tan sự ngăn cản của lão Hình. Mà lúc này lão Hình cũng không ngăn cản ông ta nữa. Vừa rồi lão Hình còn tưởng Tiêu Hạo Thiên chỉ dọa Tiêu Hạo Lam thôi nhưng không ngờ, anh lại thực sự có ý muốn giết ông ta. Hơn nữa, lúc này cảm xúc trên người Tiêu Hạo Thiên rất không thích hợp, cả người ngoài sát ý ra còn có sự nôn nóng, hơi thở của anh tràn ngập sự nóng nảy không cách nào hình dung được. Khuôn mặt lão Hình ẩn sau áo choàng đen nhíu chặt mày lại, cảm thấy có hơi không đúng.

Lão Hình cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhân vật vô cùng mạnh mẽ như Tiêu Hạo Thiên sao đột nhiên lại có hơi thở nôn nóng như vậy chứ? Nhưng lúc này ông ta cũng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì Tiêu Hạo Thiên đã chém kiếm tới chỗ Tiêu Hạo Lam rồi. Cảnh tượng này không thế hình dung được, mọi người nhà họ Tiêu, đám người của Bộ quốc phòng, ngay cả đám người của điện Thiên Thần đều không muốn nhìn thấy tình cảnh Tiêu Hạo Thiên giết chết ba ruột của anh.

"Đại ca, để em!” Thiên Thập Nhất hô to một tiếng, đi đến chỗ Tiêu Hạo Thiên. Anh ta liều lĩnh tất cả đụng vào người Tiêu Hạo Thiên. Anh ta cách Tiêu Hạo Thiên gần nhất nên có cơ hội ra tay.

Mà cùng lúc đó, Long Chiến Quốc cũng vội nắm lấy cơ hội này, hai tay giang ra ôm chặt lấy người Tiêu Hạo Thiên. Trong lúc mọi người nhẹ nhàng thở ra một hơi thì bỗng nhiên có một tiếng vang cực lớn truyền đến.

“Cút!” Hơi thở trên người Tiêu Hạo Thiên nổi lên, sau đó, sát khí trong lòng anh tích tụ năm năm ở chiến trường biên giới toàn bộ bộc phát ra ngoài. Hai mắt anh đỏ ngầu, khí thế nháy mắt bùng lên, ngay cả người mạnh mẽ như Long Chiến Quốc cũng bị bắn bay ra ngoài.

"Giết!" Người Tiêu Hạo Thiên lại bay lên cao đánh đến chỗ Tiêu Hạo Lam.

“Hạo Thiên!”

"Đại ca, đừng!”

"Cháu à, đừng mà!"

Ngay lúc này, tim mọi người như bị treo lên. Dù Tiêu Hạo Lam phạm phải lỗi lầm to lớn, ông ta có đáng chết thì mọi người giết ông ta cũng không có vấn đề gì. Nhưng chỉ riêng Tiêu Hạo Thiên là không thề! Nếu Tiêu Hạo Lam chết trong tay Tiêu Hạo Thiên thì anh sẽ là người giết ba ruột, tội danh giết ba này cả đời anh cũng sẽ không thể rửa sạch được. Nó sẽ đi theo anh cả đời, cả người anh cũng sẽ bị hủy hoại!

Nhưng vô dụng, mọi người có hét thế nào thì cũng không có tác dụng gì. Sát khí trên người Tiêu Hạo Thiên bùng lên, cỗ hơi thở nôn nóng hung ác trên người ngày càng đậm hơn. Hơn nữa lúc này lực chiến đấu của Tiêu Hạo Thiên quá mức mạnh mẽ, nên cũng không ai có thể ngăn cản nổi anh.

Lúc này, bầu không khí trong nhà họ Tiêu đã đổ nát cực kỳ căng thẳng, mây đen trên không trung cũng không ngừng áp xuống, nhiều người trong nhà họ Tiêu đều nhắm hai mắt lại, màn giết ba ruột sắp xảy ra ở nhà họ Tiêu bọn họ. Dưới khí thế mạnh mẽ của Tiêu Hạo Thiên, áo choàng của Tiêu Hạo Lam bay phần phật, nhưng không thể nhúc nhích được gì cả. Giờ đây, trong lòng ông ta bỗng nhiên hiểu ra, thực lực của con trai ông ta tuyệt đối không đơn giản chỉ là thiên vương, trong lòng ông ta cực kỳ chấn động.

Cuối cùng Tiêu Hạo Lam nở nụ cười, Tiêu Hạo Thiên đã thoát khỏi kiềm chế của Long Chiến Quốc ở phía xa đang đi lại chỗ ông ta ngày một gần.

"Con trai... xin lỗi, ba không xứng là ba của con!” Trong lòng Tiêu Hạo Lam lẩm bẩm nói. Sau đó, ông ta lại lần nữa nhắm mắt lại, chờ đợi kiếm trong tay Tiêu Hạo Thiên chém đến. Lúc này, ngay cả cắn lưỡi tự sát ông ta cũng không làm được, thực lực của ông ta kém xa so với Tiêu Hạo Thiên.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, bên ngoài đống đổ nát nhà họ Tiêu, ngay cửa chính nhà họ Tiêu đã sập thành một mảnh hoang tàn bong có một cô bé mặc váy nhỏ màu trắng, đi giày trắng, vô cùng ngây thơ chạy vào. Người đến chính là Thúy Hồng, con gái bảo bối của Tiêu Hạo Thiên, cháu gái của Tiêu Hạo Lam, chắt gái của Tiêu Chiến Minh! Thúy Hồng!

"Ba ơi!" Lúc này, Thúy Hồng nhìn thấy ba cô bé muốn giết người, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, vội vàng lên tiếng gọi Tiêu Hạo Thiên.

Nhưng chính giọng nói trong trẻo tự nhiên này, chỉ là... chỉ là hai từ vô cùng bình thường trên thế giới nhưng lại khiến Tiêu Hạo Thiên đã đứng trước mặt Tiêu Hạo Lam, kiếm trong tay anh đã sắp chém xuống người ông ta nháy mắt bỗng nhiên dừng lại.

"Đùng!"

Ngay lúc này, Tiêu Hạo Thiên hai mắt đỏ bừng, hơi thở tràn ngập hung ác, đang cầm kiếm trong tay gần như theo bản năng mạnh mẽ dừng lại, đứng ngây ra tại chỗ. Đúng vậy! giờ phút này, kiếm trong tay anh đột nhiên dừng lại ở chỗ cách đỉnh đầu Tiêu Hạo Lam một centimet.

Thúy Hồng đột nhiên xuất hiện, ngay lúc cuối cùng, Tiêu Hạo Thiên đã dừng tay lại. Tất cả mọi người ở hiện trường đều chấn động. Long Chiến Quốc, Vòng Thiên Thanh, tam trưởng lão không thể tin được nhìn Tiêu Hạo Thiên đã dừng tay lại, sau đó lại vội vàng nhìn Thúy Hồng bên kia.

"Ba ơi!" Thúy Hồng ở phía xa đang chạy nhanh về bên này, cô bé lại mở miệng dùng hết sức gọi Tiêu Hạo Thiên.

Mà Tiêu Hạo Thiên đứng tại chỗ cầm kiếm định giết Tiêu Hạo Lam, lúc này cả người anh run rẩy, hơi thở tức giận trong mắt nhanh chóng hạ xuống, sự hung ác trong lòng cũng giảm xuống, kiếm trong tay anh vẫn run lên nhưng không tiến về phía trước nữa! Bởi vì anh không thể giết người trước mặt con gái mình được, hơn nữa lại còn giết ông nội của cô bé.

Lúc này, Long Chiến Quốc thấy cảnh này rất chấn động, thân ảnh của ông nháy mắt vọt về phía Thúy Hồng xa xa. Ngay sau đó, thân ảnh Long Chiến Quốc đã xuất hiện bên người Thúy Hồng. Ông ta ôm cô bé lên vội đi đến chỗ Tiêu Hạo Thiên. Ông ta vừa đi như bay vừa nói với Thúy Hồng: "Thúy Hồng, nhất định phải khuyên ba cháu, để ba cháu không được kích động nữa. Người dưới đất kia là ông nội cháu, ông nội ruột của cháu đó!”

Thúy Hồng gật đầu, sau đó Long Chiến Quốc liên bế cô bé đến bên Tiêu Hạo Thiên. Lúc này đám người lão Hình cũng không có ai ngăn cản cả. Thực ra vừa rồi, tất cả cường giả ở đây đều cảm thấy có chỗ không thích hợp. Tiêu Hạo Lam không thích hợp, Tiêu Hạo Thiên cũng kỳ lạ, đặc biệt là Tiêu Hạo Thiên.

Anh đường đường là điện chủ điện Thiên Thần đè ép các nước khác ở chiến trường biên giới, suy nghĩ sao có thể dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy được? Chỉ vài câu nói của Tiêu Hạo Lam mà đã có thể khơi lên được ý muốn giết người trong lòng Tiêu Hạo Thiên được ư? Chuyện này rất không thích hợp!

"Hạo Thiên!” Cao Ánh Vy ở bên ngoài cũng đi theo Thúy Hồng đến, còn có đám người Thiên Nhất, Đường Huy Hoàng, Đường Yên, Đường Thi Nhã. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều thay đổi sắc mặt. Thúy Hồng đã chạy ra, sau đó đám người Cao Ánh Vy, Đường Huy Hoàng cũng không dừng bước, nhanh chóng chạy đến bên Tiêu Hạo Thiên.

Dù là Cao Ánh Vy hay đám người nhà họ Đường, ai nấy đều không thể ngờ được hôm nay Tiêu Hạo Thiên đến nhà họ Tiêu sẽ xảy ra tình cảnh như lúc này. Mà lúc Tiêu Hạo Thiên muốn lấy kiếm giết chết ba ruột anh thì trong lòng Cao Ánh Vy tràn đầy lo lắng.

Ngay sau đó, Thúy Hồng đã đến cạnh Tiêu Hạo Thiên, cô bé vươn tay nhỏ trắng nõn của mình ra kéo lấy quần áo của anh, vô cùng sợ hãi nói: "Ba ơi, Thúy Hồng sợ lắm... ba đừng như vậy, ba đừng giết ông nội, Thúy Hồng sợ, Thúy Hồng sợ lắm!”

"Âm!" Lúc này, khi Tiêu Hạo Thiên nghe thấy Thúy Hồng nói mấy từ cô bé sợ, cơ thể anh lại chấn động mãnh liệt. Nháy mắt, suy nghĩ của anh như trở lại khoảng thời gian hơn hai tháng trước, lúc anh ở chiến trường biên giới nhận được điện thoại cầu cứu của cô bé. Buổi tối hôm đó, Thúy Hồng cũng vô cùng sợ hãi nói với anh, cô bé sợ lắm.

"Ầm!"

Cả người Tiêu Hạo Thiên lại run rẩy mãnh liệt, ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập sự hung ác của anh bắt đầu dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo, bình tĩnh.

"Ba ơi!" Lúc này Thúy Hồng thực sự vô cùng sợ hãi, cô bé bị bộ dạng này của Tiêu Hạo Thiên dọa sợ đến nỗi nước mắt chảy xuống, hơi thở trên người anh khiến cô bé rất sợ.

"Ba ơi... hu hu... ba ơi!” Cuối cùng, Thúy Hồng không chịu được nữa bật khóc. Cô bé sợ Tiêu Hạo Thiên sẽ thực sự giết người, còn giết ông nội cô bé.

"Keng!" Kiếm trong tay Tiêu Hạo Thiên rơi xuống đất, sắc đỏ trong mắt anh đã biến mất, anh không thể tin được quay người lại nhìn Thủy Hồng đang đứng bên cạnh mình, còn đang không ngừng khóc gọi anh. Vẻ mặt Tiêu Hạo Thiên biến đổi, ngay sau đó lại nhìn tình cảnh xung quanh mình, trong lòng anh có chút không thể tin được, vừa rồi thế mà anh lại mất đi ý thức?

Không, không đúng! Rất không đúng! Vừa rồi lúc anh tiếp xúc với Tiêu Hạo Lam, sự hung ác, nóng nảy, còn có câu ý định giết người trong lòng anh không biết vì sao lại không có cách nào áp chế xuống được, mà ngược lại càng bùng lên.

Chồng à, anh không sao chứ? Tuyệt đối anh không được làm chuyện gì ngu ngốc đó, anh nhất định không được kích động!” Lúc này, cuối cùng Cao Ánh Vy cũng chạy được đến bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, cô cũng sắp bị dọa cho khóc rồi.

"Anh... vừa rồi anh.. vừa rồi anh..." Tiêu Hạo Thiên nhíu mày thật sâu, trong lòng anh run lên, vừa rồi thế mà anh lại bị ảnh hưởng tâm trí, suýt chút nữa đã làm ra chuyện giết ba ruột. Nháy mắt trong lòng Tiêu Hạo Thiên cũng dâng lên nỗi sợ, đúng là nghĩ lại mà sợ!

"Hạo Thiên, vừa rồi có chuyện gì vậy?" Long Chiến Quốc và tam trưởng lão cũng vội đi qua, Long Chiến Quốc nhíu mày hỏi.

Mà trong lúc Tiêu Hạo Thiên định nói chuyện thì một đoàn khói đen từ trong người Tiêu Hạo Lam đang bị ngã ngồi xuống dưới đất bỗng đột nhiên bay lên. Sau khi đoàn khói đen kia xuất hiện lại phóng đến chỗ Thúy Hồng đang đứng bên chân Tiêu Hạo Thiên, nó giống như một con thú săn mồi đột nhiên nhìn thấy con mồi ngon nhất chuẩn bị phóng qua, tốc độ vô cùng nhanh.

“Cút" Long Chiến Quốc vẫn luôn rất cảnh giác, nhìn thấy đoàn khói đen bay nhanh đến chỗ người Thúy Hồng ông giơ chân mạnh mẽ đá cả người Tiêu Hạo Lam bay ra chỗ khác. Sau đó hơi thở mạnh mẽ trên người ông cũng nhanh chóng phóng ra ngoài, một chưởng đánh tan đoàn khí đen kia.

Ngay sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đoàn khí đen muốn tập kích Thúy Hồng đã bị Long Chiến Quốc đánh tan kia bỗng lại ngưng tụ lại lần nữa chui vào trong người Tiêu Hạo Lam vẫn còn đang bay trên không trung ở phía xa.

"Giả thần giả quỷ, muốn chết à!” Ngay sau đó, thân ảnh tam trưởng lão rầm rầm xuất hiện bên người Tiêu Hạo Lam, đánh một chưởng khiến Tiêu Hạo Lam ngã xuống đất. Sau đó, trên người tam trưởng lão đột nhiên bộc phát ra hơi thở cấp thiên hoàng vượt xa bình thường, hơi thở mạnh mẽ đó hoàn toàn bao phủ cả người Tiêu Hạo Lam.

“Đây là cái gì?” Sau đó, dù là Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Chiến Minh, hay đám người lão Hình, Long Chiến Quốc, Vòng Thiên Thanh đều nhìn lên người Tiêu Hạo Lam đã bị khí thế mạnh mẽ trên người tam trưởng lão bao phủ chặn lại.

Đồng thời, ngay lúc này, sắc mặt Tiêu Hạo Lam biến đổi, ông ta cúi đầu nhìn miếng ngọc bội màu đen đang đeo bên hông mình. Lúc này, trên mặt miếng ngọc bội có một đoàn khí đen như có như không đang không ngừng chuyển động.

"Là thứ này! Nhưng sao có thể?” Sắc mặt Tiêu Hạo Lam trắng bệch cởi miếng ngọc bội trên người xuống.

"Đừng nhìn! Vứt đi! Nhanh lên!” Tam trưởng lão thấy Tiêu Hạo Lam còn muốn nhìn kỹ miếng ngọc bội này thì hét to, nhấc chân đá bay miếng ngọc bội trong tay Tiêu Hạo Lam đi.

"Lửa!" Tam trưởng lão vừa dùng khí thế của mình ép miếng ngọc bội màu đen đang rơi xuống đất lại không ngừng run lên kia, vừa hét lên với tướng sĩ xung quanh.

Rất nhanh, Vòng Thiên Thanh đã vọt tới chiếc xe chiến bên cạnh lấy hai thùng xăng xuống lại vọt đến bên người tam trưởng lão, đổ toàn bộ hai thùng dầu lên miếng ngọc bội đen kia, sau đó bật lửa ném lên.

"Bùng!" Ngay sau đó, lửa bốc lên cuồn cuộn, ánh lửa bùng lên tận trời. Lúc này trong ánh lửa mơ hồ có thể thấy được đoàn khí đen kia đang giãy dụa, khí đen đó muốn xuyên qua lửa mà ra nhưng bên ngoài lại bị tam trưởng lão và Vòng Thiên Thanh dùng khí thế ngăn lại, nó có dùng cách nào thì cũng không thể xông ra được.

“Rắc, rắc!” Một phút sau, khí đen kia ở trong ngọn lửa đã hoàn toàn bị đốt cháy tan thành tro bụi. Mà sau khi khí đen biến mất thì miếng ngọc bội kia cũng bị lửa thiêu biến thành bột phấn.

"Tam trưởng lão, đây... đây là thứ gì? Không lẽ trên thế giới này vẫn còn có quỷ? Chuyện này... chuyện này sao có thể?” Vòng Thiên Thanh lúc này thực sự bị dọa sợ, một màn xảy ra trước mắt này thực sự rất quỷ dị.

Sắc mặt tam trưởng lão cực kỳ âm trầm, lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải! Đây chỉ là một loại phản ứng từ trường tiêu cực mà thôi. Đừng nói linh tinh, làm gì có quỷ chứ! Nhưng nguồn gốc của miếng ngọc bội này e là không đơn giản, phản ứng từ trường tiêu cực trên mặt nó lại có thể lớn như vậy!”

Ngay sau đó, tam trưởng lão lại xuất hiện trước mặt Tiêu Hạo Lam lần nữa, trầm giọng hỏi ông ta: “Hạo Lam, miếng ngọc bội này cháu lấy ở đâu? Phải nói thật! Thứ kia rất không tốt, hẳn là thứ chôn cùng với người chết, hơn nữa thời gian chắc là đã rất lâu về trước rồi. Cháu luôn đeo miếng ngọc bội kia trên người làm gì?”

Lúc này Tiêu Hạo Lam cũng bị dọa ngây ngẩn cả người. Rất lâu sau, ông ta mới sợ hãi nuốt nước miếng, nói với tam trưởng lão: “Miếng... miếng ngọc bội kia không phải, không phải của cháu.”

"Vậy thì là của ai? Nói! Cái thằng bất hiếu này!” Tiêu Chiến Minh bấy giờ cũng vội vàng đi đến. Vừa rồi khí đen trong miếng ngọc bội kia suýt chút nữa đã xâm nhập vào người chắt gái của ông.

Tiêu Hạo Lam cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng lúc này ông ta cũng không biết vì sao, sau khi tam trưởng lão đốt miếng ngọc bội kia, trong lòng ông ta đột nhiên bình tĩnh lại. Đã lâu rồi ông ta không được bình tĩnh như vậy, ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng không còn rối loạn như trước nữa.

Tiêu Hạo Lam ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên đứng phía xa cũng đang nhìn ông ta, không dám tin nói: "Miếng ngọc bội này, miếng ngọc bội này là... là Ngọc Hiền cho cháu. Năm năm trước sau khi Ngọc Hiền ra ngoài bị thương nặng trở về đã cho cháu.”

"Lúc đó Ngọc Hiền nói với cháu, bà ấy bị thương rất nặng, đã không thể cứu được nữa. Hơn nữa lúc đó bà ấy cũng cho cháu xem sổ khám bệnh nữa. Sau đó, bà ấy đã nói với cháu, đợi sau khi bà ấy chết sẽ để cháu đi tìm Lâm Phương Lan. Nhưng dù sao bà ấy và cháu cũng từng là vợ chồng, nên đã tặng cháu một miếng ngọc bội để làm kỷ niệm. Ngoài ra còn dặn cháu, sau khi bà ấy chết thì đem miếng ngọc bội này chôn cùng. Nhưng... nhưng sau đó, sau khi Ngọc Hiền chết, cháu đã giữ lại miếng ngọc bội này. Tuy giữa cháu với bà ấy không có tình yêu nhưng dù sao cũng là vợ chồng, nên cháu đã giữ lại... giữ lại bên người!"

"Nhưng... nhưng mà sao miếng ngọc bội này lại có vấn đề được? Sao có thể?" Trong lòng Tiêu Hạo Lam không thể tin được.

Mà Tiêu Hạo Thiên đứng ở phía xa nghe được lời Tiêu Hạo Lam nói, trong lòng cũng run lên. Là đồ mà mẹ anh để lại cho Tiêu Hạo Lam? Lại đưa cho ông ta vật chẳng lành như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.