Ở căn biệt thự ven hồ nằm dưới chân núi, toàn thần Thẩm Nhật Nam mặc một bộ vest đen đang leo lên trên, theo sau là bốn vị trưởng lão nhà họ Thẩm, khí thế phát ra từ mỗi người đều rất mạnh mẽ. Thấm Nhật Nam vốn dĩ cũng chả bận tâm đến Tiêu Hạo Thiên, nhưng khi leo lên trên núi ông tận mắt nhìn thấy Thiên Thất và Tiêu Hạo Thiên không khói nheo mắt lại. Theo dự cảm của ông thì cả Tiêu Hạo Thiên và Thiên Thất đều tất mạnh. Tất nhiên bản thân ông cũng không phải là người luyện võ, càng không biết được Sức mạnh của hai người này ra sao. Thực ra gạt những thứ đó sang một bên, chỉ nhìn vào phong độ, Tiêu Hạo Thiễn biết rắng trong hai ba tiếng nữa, đội quân hùng mạnh nhà họ Châu sẽ đuổi giết, nhưng anh vẫn giữ phong thái bình tĩnh, chính vì vậy khiến Thấm Nhật Nam không
thể nào không đánh giá cao về anh…
*Tiêu Hạo Thiên, tôi là Thẩm Nhật Nam, luôn nghe thấy
Xuân Linh nhắc đến cậu. Hôm nay được tận mắt gặp mới thấy
cậu quả là một nhân tài…” Thẩm Nhật Nam sau khi quan sát
Tiêu Hạo Thiên một lúc thì nở nụ cười nói chuyện với anh.
Tiêu Hạo Thiên cũng mỉm cười gật đầu với Thấm Nhật Nam
nói: “Cảm ơn ông Nam đã khen, tối nay tôi sẽ quyết chiến cùng
nhà họ Châu. Ông Nam nếu có thể đến vào lúc đó, Hạo Thiên
tôi sẽ vô cùng cảm kích…”
Thẩm Nhật Nam trao cho Tiêu Hạo Thiên ánh nhìn sầu sắc, nhìn thấy dáng vẻ một chút cũng không gấp gáp nào của Tiêu Hạo Thiên, ông ta không khỏi cau mày nói: “Cậu Thiên, nghe nói câu xuất thân là người từ trong quân ngũ, hẳn là đã chiến đấu rất nhiều lần rồi. Nhưng tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu, nhà họ Châu thực sự không thể coi thường được, bọn họ đã nằm quyền ở Huế nhiều năm nay, sớm đã có cố thủ phòng vệ rồi. Mọi tầng lớp ở Huế đều có người của hợ cả: Thứ lỗi nếu tôi nói điều gì đó sai, nếu cậu chỉ dựa vào €hút sức mạnh của bản thân mình chống lại nhà họ Châu, vậy chäc chản mãi mãi sẽ
không thể sánh bằng,
“Không sao, ông Nam đây không cần quá lo lắng đâu. Trong nhiều năm nay cho dù chiến trường có tàn khốc như thế nào đi chăng nữa, anh em chúng tôi cũng đều đã trải qua rồi Đối mặt với lo lẳng của Thấm Nhật Nam, Tiêu Hạo Thiên trực
tiếp xua tay làm ngơ, không quá để ý đến lời ông ấy nói.
*Tiêu…. Haizz…” Thẩm Nhật Nam muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ thờ ơ của Tiêu Hạo Thiên, ông ấy lập tức nuốt xuống lời nói định nói ra, trong lòng thở dài một tiếng,
xem ra chỉ có thể dựa vào ông ấy mà thôi
Thời gian trôi qua thật nhanh, cơn mưa ở thành phố Huế.
vẫn không có ý định sẽ dừng lại, chỉ là những hạt mưa đã nhỏ đi một chút. Đợi đến đúng năm giờ chiều, sắc trời bên ngoài cũng đã tối sầm hết rồi. Đội quân của nhà họ Châu vốn đã tập trung đầy đủ cả dưới chân núi, cuối cùng cũng đã bắt đầu có động tĩnh hành động, từng tốp người mặc quần áo màu đen, trên tay người thì cầm ống thép người thì cầm dao rựa, bắt đầu
mất trật từ ùa ùa xông lên trên sườn núi.
Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn người tiến đến, thậm chí
có hàng chục nghìn người đang hành quân tiển về phía ngọn núi với những vũ khí trong tay, một số người đứng đầu trong. nhà họ Châu, Châu Chính Vĩ và vài người khác nữa cũng bắt
đầu tiến về phía ngọn núi.
Châu Chính Vĩ, Châu Thái Duy cùng một vài vị trưởng lão có thế lực của nhà họ Châu đang hung hãn tiển lên đỉnh núi, lúc này ai cũng không nói một lời, phía sau bọn họ đều đông nghịt những tay chân nhà họ Châu. Tốc độ leo lên núi của nhà họ Châu cùng đám người đàn em rất nhanh. Còn Bùi Quang Tuấn người đang theo dõi tình hình xung quanh ở phía chân núi, cũng thông báo cho Hoắc Lập Trung ở trong Phòng cảnh sát cơ động. Ngay lập tức, người của Phòng cảnh sát cơ động ở
thành phố Huế cũng bắt đầu hành động
Chỉ trong hai ba phút ngắn ngủi, toàn bộ người nhà họ
‘Châu đã lên đến biệt thự của Tiêu Hạo Thiên ở thềm núi bên.
cạnh, Châu Chính Vĩ nhìn về phía Tiêu Hạo Thiên, lúc này Tiêu
Hạo Thiên cũng đứng dậy đối mặt nhìn về phía Châu Chính Vĩ,
“Ba… Cứu con, cứu con, cứu con…” Châu Đình Nghĩa bị Thiên Thất ném vào trong chuồng heo vẫn đang giả chết, lúc này đột nhiên trèo ra ngoài và hét lớn lên với Châu Chính Vĩ phía đối diện.
“Câm miệng cho tao!” Thiên Thất trực tiếp đá một cú lên người Châu Đình Nghĩa, dưới lực đá mạnh như vậy, Chậu Đình.
Nghĩa không khỏi phun ra một ngụm máu ngã lăn ra đất
Châu Chính Vĩ đứng ở phía đối diện bị đám đông vây quanh, không khỏi nheo mắt khi nhìn thấy cánh này, trong mắt ông ta đột nhiên bản ra một tia lạnh! lng đầy sát ý, ông ta cũng không nhìn Châu Đình Nghĩa, ánh mắt vẫn kiên quyết nhìn về phía Tiêu Hạo Thiên, kìm rin lại ý muốn giết chết anh trong lòng chậm rãi mở miệng nói: “Tiêu Hạo Thiên, thì ra chỗ dựa phía sau của cậu chính là Thẩm Nhật Nam đứng bên cạnh hay
sao?”
Đúng vậy, Châu Chính Vĩhoàn toàn không thèm để Tiêu Hạo Thiên vào mắt, tuy Tiêu Hạo Thiên và Thiên Thất đều rất mạnh, nhưng bên cạnh ông ta có hai cao thủ xếp hạng năm sao, ngoài hai cao thủ năm sao này còn có rất nhiều người xếp hạng bốn sao khác nữa, cùng với hàng nghìn cấp dưới của ông ta. Lúc này, Tiêu Hạo Thiên trong mắt ông ta dường như chỉ là
người đã chết mà thôi.
Mà hiện tại người mà ông ta quan tâm duy nhất chính là Thẩm Nhật Nam, bốn người sau lưng Thẩm Nhật Nam cũng rất mạnh, bọn họ đều giống với ông ta, đều là những cao thủ bốn
sao,
Đáp lại lời của Châu Chính Vĩ, khi Tiêu Hạo Thiên chuẩn bị
nói, Thẩm Nhật Nam đã bước tới đứng trước mặt anh, nói với Châu Chính Vĩ: “Châu Chính Vĩ, nếu mọi chuyện phát triển đến
mức này, vậy thì thuận theo tự nhiên đi. Chính tôi là người bảo.
vệ Tiêu Hạo Thiên! Ông có thể làm gì được? ”
Thẩm Nhật Nam nói xong, lập tức phất bàn tay to ra, bốn người cường tráng nhà họ Thẩm từ phỉa sau lưng ông khí thế râm rầm bước lên, phía dưới chân núi cũng có một đội quân
người ngựa nhà họ Thẩm đang tiến lên đỉnh núi, ước chừng
quy mô chưa đến chục fighìn người, nhưng nó cũng tâm khoảng tám trăm người, Nhưng xét về tổng thể thì vẫn ít hơn
đội quân nhà họ Châu.
Lúc nầy Thẩm Nhật Nam cũng tràn đầy khí thế đối mặt với Châu Chỉnh Vĩ. Nhưng Châu Chính Vĩ chỉ cười lạnh khinh thường, nói với Thẩm Nhật Nam: “Tôi có thể làm gì sao? Haha, vậy tôi sẽ cho ông xem hôm nay tôi có thể giết chết cả nhà họ
Thẩm các ông hay không!”
Theo mệnh lệnh của Châu Chính Vĩ, bốn vệ sĩ phía sau ‘Châu Chính Vĩ đột nhiên lao về phía Thẩm Nhật Nam. Thiên.
Thất nhìn thấy một màn như vậy thì bắt đầu ra tay, nhưng nhanh chóng đã bị Tiêu Hạo Thiên đang ngồi trên ghế chặn lại Bởi vì khi đám người của Châu Chính Vĩ lao tới, bổn nhân vật máu mặt nhà họ Thẩm ở phía sau Thẩm Nhật Nam cũng lao tới.
Bụp bụp bụp bụp bụp… Trong nháy mắt, thế lực nhà họ. Châu và thế lực nhà họ Thẩm đã đối mặt đang giao chiến với nhau. Nhưng đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa khiến mọi người đều kinh ngạc, bốn người cường trắng mà Thẩm Nhật Nam dân theo đã bị đối thủ hất ngược lên không trung trong tích tắc, người nào người ấy đều bị đảnh trúng ngực, nôn
ra máu, ngã xuống đất, không còn chứt sức lực nào nữa.
“Gì vậy? Làm sao có thể chứ? Năm sao mà! Một vị cao thủ cấp năm sao cơ mà!” Trướê một diễn biến thay đối cục diện, Thẩm Nhật Nam kinh ngạc không dám tin vào mắt mình nhìn về phía Châu Chính Vĩ.
Thẩm Nhật Nam vô cùng bàng hoàng, ngay sau đó không thể giấu được sự kinh ngạc nói ra những lời này, một số người trong gia đình nhà họ Thẩm hôm nay đến đây đột nhiên hoáng. loạn, có kẻ làm phản, cả nhà họ Thấm trở nên bát nháo không tin vào mắt mình. Chưa nói đến việc bọn họ tập hợp lại đây, đội ngũ nhà họ Thẩm có thể còn lại bao nhiêu người cũng khó mà nói được, bởi vì những kẻ nối loạn chính là tầng lớp cấp cao
nhà họ Thẩm! Trực tiếp dẫn theo hơn nửa lực lượng nhà họ
Thẩm đứng lên tạo phản.
“Thẩm Trung Hải! Ông bị điên rồi sao? Ông là người của
nhà họ Thẩm mà!” Thấm Nhật Nam hét vào mặt người cấp cao.
trong nhà họ Thẩm đã kêu gọi mọi người nổi loạn.
Thẩm Trung Hải người đã đứng lên nối loạn lúc này cười lớn nói: “Ha ha ha, Thấm Nhật Nam, ông thật là ngây thơ! Tuy răng tôi mang họ Thẩm, nhưng cũng không phải là con cháu trực hệ của nhà họ Thẩm, tại sao tôi lại phải bán mạng cho ông
chứ? Ông thật là ngu ngốc… *
Thời gian dần dần trôi qua, hai ba phút sau, Châu Chính Vĩ nhìn Thẩm Nhật Nam đang tái mặt sợ hãi trước cảnh tượng Ha ha, Thấm
trước mắt, giọng điệu trêu đùa châm biếm nói Nhật Nam, ông đã thua rồi: Mười năm trước ông cũng đã thua, cả đời này ông đừng hòng mang vọng tưởng sẽ chiến tháng. Ông thật sự cho rằng mấy năm nay thế lực của ông phát triển. rất nhanh chóng là nhờ thực lực bản thân ông hay sao? Chỉ là tôi cảm thiấy nhàm chán muốn trêu đùa ông mà thôi, đồ ngu
ngốc:
“Châu Chính Vĩ, ông! Ông ông ông! Phụt…..” Thẩm Nhật Nam chỉ tay vào Châu Chính Vĩ, bị Châu Chính Vĩ chọc tức trực iếp phun ra một ngụm máu đen. Đúng vậy, ông đã bị đánh bại rồi, thất bại một cách triệt để. Lúc này, Châu Chính Vĩ không chỉ
là đánh bại ông, mà còn hoàn toàn đánh tan niềm tin của ông
bấy lâu nay!
“Ông chú, đi thôi, nhanh lên! Bốn người chúng ta bảo vệ
ngài nhanh chóng rời đi thôi!” Ngay khi Thấm Nhật Nam nôn ra máu, bốn người cường tráng của nhà họ Thẩm mà ông đã mang theo chật vật đứng trước mặt Thẩm Nhật Nam nói với ông. Trong chốc lát mỗi người đã đều nhụt chí! Rõ ràng là bọn họ muốn dùng tính mạng của mình để cho Thẩm Nhật Nam
trốn thoát.
Chỉ là vào lúc này, Thẩm Nhật Nam đã bị Chậu Chính Vĩ đánh tan niềm tin, trong chốc lát giống như đã già đi mười tuổi. Ông xua tay nói: ‘Tôi đi không nổi đâu, Châu Chính Vĩ sẽ không
dễ dàng bỏ qua cho tôi vậy đâu…
Thẩm Nhật Nam nói xøng, quay đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên đang ngồi ở phía sau, bẩn thành nói: “Cậu Thiên, tôi không thể đi nối nữa, thực lựe cậu rất mạnh, tôi sẽ ngáng đường Châu Chính Vĩ, cậu đi đi, hôm nay tôi không dẫn theo con gái của tôi Thẩm Xuân Linh. Tôi chỉ có một nguyện vọng duy nhất là sau khi cậu rời khỏi đây hãy đưa con bé rời khỏi Huế. Đừng… Đừng bao giờ quay lại.
Tiêu Hạo Thiên im lặng, lúc này, Châu Chính Vĩ người ở đổi diện bên kia, nhìn Thấm Nhật Nam đang nói gì đó với Tiêu Hạo Thiên thì mở miệng nói: “Ha ha, muốn đi sao? Đánh con trai tôi
tàn phế mà vẫn còn hy vọng rời khỏi đây được sao? Thẩm Nhật
Nam hay là ông nghĩ rắng ông có thể bảo vệ cậu ta sao” Sự tàn
nhẫn trong mắt Châu Chính Vĩ ngày càng tăng lên.
Tiêu Hạo Thiên ngước nhìn Châu Chính Vĩ. Châu Chính Vĩ
1iếp tục nhìn chấm chắm anh nói:
iêu Hạo Thiên đúng không? Đã từng là người của bộ quốc phòng đúng không? Ha ha ha, cậu nghĩ rằng… Hôm nay cậu vẫn có thể đi sao? Tôi biết cậu rất mạnh, nhưng nhà họ Châu chúng tôi có dắn theo hai vệ sĩ cấp năm sao. Cậu… Còn có thế rời đi được sao?” Sát khí của Châu Chính Vĩ càng ngày càng mạnh, khí thế của ông fä cũng càng
ngày càng lạnh lùng.
Vẻ mặt của Thẩm Nhật Nam lại một lần nữa biến đổi, ông ấy nhanh chóng dùng thân thể chăn lại trước mặt Tiêu Hạo. Thiên, hét với Tiêu Hạo Thiên đang ở phía sau: “Tiêu Hạo Thiên! Nhanh chạy đí! Nhà họ Thẩm chúng ta dùng bất cứ mọi giá sẽ chặn ông ta lại cho cậu! Đừng quên lời thỉnh cầu của tôi! Hãy
đưa con gái tôi tời đi! Nhanh lên!I!*
“Giết.:} Sau khi Thẩm Nhật Nam nói với Tiêu Hạo Thiên.
xong;ông nhanh chóng ra lệnh cho bốn vệ sĩ cao cấp của nhà
họ Thẩm. Ông ấy muốn lấy tính mạng này để đối chút thời gian cho Tiêu Hạo Thiên. Theo lệnh của Thẩm Nhật Nam, bốn chiến binh dũng mãnh của nhà họ Thẩm lập tức xông lên phía đổi
diện với thái độ dứt khoát.
Lúc này, Châu Chính Vĩ với ánh mắt hung tợn cũng hét lớn
ra lệnh cấp dưới của ông ta: “Thẩm Nhật Nam nếu ông đã muốn tìm đến cái chết, vậy tôi sẽ giết ông chết trước, sau đó sẽ
giết tên Tiêu Hạo Thiên kia, giết bọn chúng!”
Khi giọng nói của Châu Chính Vĩ vừa rơi xuống, hai vệ sĩ cấp năm sao đứng bên cạnh ông ta cùng với hai tên vệ sĩ cao cấp bốn sao của nhà họ Châu đều rút ra thanh kiếm dài, hướng
về phía bổn người vệ sĩ cấp cao nhà họ Thẩm chém giết:
“Đi đi! Các cậu nhanh đi đi!” Thẩm Nhật Nam nhìn thấy hai tên sát thủ cao cấp nhà họ Châu đang lao về phía này, nhưng Tiêu Hạo Thiên vẫn ngồi bất động trên ghể, vội vàng quát Tiêu
Hạo Thiên nhanh rời đi
Nhưng ngay sau đó tất cả tội người đều kinh ngạc, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, bởi vì ngay khi vệ sỹ hai bên đang đối đầu, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở giữa, sau đó, bóng người đó tung bốn chân nhanh như chớp bốn tên vệ sĩ cấp cao dũng mãnh nhà họ Châu đều bị phụt máu
văng ra ngoài.
“Rầm..” Lúc này thời gian như ngừng lại, trong mắt tất cả
mọi người đều hiện lên vẻ không tin được những gì đang diễn ra, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc. Lặng lẽ nhìn về phía người anh hùng đột nhiên xuất hiện giữa trận chiến, rất nhanh Châu Chính Vĩ đã nhận ra người đó. Chỉ vào người đó với về
kinh hãi tột độ, ông ta nói: “Cậu… Cậu là Vương Thiên Mộc sao?
‘Chiến thần miền Trung Vương Thiên Mộc sao! Cật
cậu lại xuất hiện ở đây?”
Vương Thiên Mộc nhìn Châu Chính Vĩ chế nhạo nói: “Ö? Châu Chính Vĩ ông quả nhiên lại nhận ra tôi sao? Ha ha… Nhưng hôm nay tôi không phải Vương Thiên Mộc, tôi cũng không phải Chiến thần miền Trung. Làm phiền hãy gọi tôi là Thiên! Tam Thập Tứ!”
“Thiên Tam Thậ
Tứ? Thiên Tam Thập Tứ sao?” Châu
‘Chính Vĩ theo bản năng vô thức nói.
Vương Thiên Mộc tự hào nói: “Đúng vậy, dưới trướng của đại ca, tôi xếp thứ 34!”
Khi Vương Thiên Mộc vừa dứt lời, khí thế không thua kém Châu Chính Vĩ chút nào, thậm chí còn mạnh hơn Châu Chính Vĩ
rất nhiều,
ân lượt xuất hiện từng người một, mỗi người đều toát ra khí thế của một chiến thần! Khoảnh khắc những người này đột nhiên xuất hiện, họ nhanh chóng bao vây nhà họ Châu bốn
phía
Một người đàn ông mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện phía sau người nhà họ Châu, khí thế trên người anh ta lan ra. Đột nhiên một số người ở phía sau của nhà họ Châu trực tiếp bị nhấc ra ngoài, người đó bước tới nói với giọng lạnh lùng: “Thuộc hạ, Thiên Tam Thập Taml”
Bùm… Lại có một tiếng động lớn vang lên, một tướng sĩ
dưới trướng Thiên Thần nói: “Thuộc hạ, Thiên Tam Thập Nhất!”
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm… Một loạt ánh sáng cấp chiến thần xuất hiện ở giữa ngọn núi, Thiên Thất cũng từ sau lưng Tiêu Hạo Thiên bước ra lạnh lùng nói “Thuộc hạ, Thiên Thất”
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm… Văn chưa hết! Đột nhiên, bốn chiến binh vượt xa cấp độ chiến thần đột nhiên xuất
hiện từ bốn hướng trên sườn núi.
Ánh sáng của chiến thần phương bắc mạnh mẽ bay vút lên trời, mây trên bầu trời lúc này cũng bị euốn trôi đi rất nhiều
Người đó nhẹ nhàng nói: “Bốn tôn, Thiên Thần, Lục!”
Bùm… Mây mù phương nam cũng bị cuốn trôi, một người
đàn ông khí thế hung mãnh nói: “Bổn tôn… Chiến!” Chiến thần mạnh mẽ phương Tây xuất hiện: “Bổn tôn… Ám!” Chiến thần phương Đông cũng xuất hiện: “Bổn tôn… Diệt!”
Rầm rầm rầm… Cùng với sự xuất hiện của bốn thiên vương của Thiên Thần, ba nghìn chiến binh hàng đầu dưới trướng Thiên Thần cũng bắt đầu nhanh chóng xuất hiện ở tất cả các
hướng của các biệt thự ven hồ, dưới chân các biệt thự ven hồ,
xe thiết giáp của quân đội ầm ầm từ trong núi lao tới. Một cỗ
đại bác bên trên bị đẩy ra, trên bầu trời một chiếc trực thăng
pháo hạm bay qua, tám chiếc chiến hạm trên mặt sông cũng
lao tới
Và tất cả mọi người của nhà họ Châu nhìn thấy cảnh tượng này, bao gồm cả hai dũng sĩ năm sao được nhà họ Châu mời
đến, bọn họ đều đã sợ đến phát run.
Châu Chính Vĩ nhìn Tiêu Hạo Thiên vẫn ngồi yên đó, trong lòng không khỏi run sợ, nôi sợ hãi dâng trào, run rẩy nói: “Câu.
Cậu là ai?”
Không chỉ Châu Chính Vĩ sửng sốt, sợ hãi tột cùng. Lúc này, ngay cả Thẩm Nhật Nam, người luôn miuốn giúp Tiêu Hạo Thiên chạy trốn, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động,
ngã xuống đất: “Cậu… Rốt cuộc là ai!” “Bái kiến đại cai”
“Bái
iến đại cat” “Bái kiến đại cat”
Khoảnh khắc tiếp theo, xung quanh biệt thự ven hồ, ba nghìn bình sĩ hàng đầu trong Thiên Thần, đồng loạt nhìn Tiêu Hạo Thiên hét lớn quỳ một gối xuống nói, giọng nói của họ tràn đầy nhiệt huyết, tiếp theo đó hơn ba mươi chiến thần cấp cao cúi đầu trước Tiêu Hạo Thiên. Cuối cùng là Tứ đại thiên vương của Thiên Thần. Trong phút chốc, tiếng hét vang của chục
nghìn chiến binh vang xa đến hàng chục dặm.
Cuối cùng Tiêu Hạo Thiên cũng từ từ đứng dậy trước sự
ngỡ ngàng của mọi người. Khi anh vừa đứng dậy, một lưồng
chân khí đột nhiên phóng thẳng lên bầu trời, bầu trời u ám lúc này bị hào quang của anh chấn động nhìn thấy cả ánh sáng.
mặt trời.
Tiêu Hạo Thiên đứng dậy hít sâu một hơi, nhìn Châu Chính
‘Vĩ đang sợ hãi, mang ý vị trêu đùa nói: “Ông… Muốn giết tôi
sao?”