Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 163: Chương 163: Tiêu Hạo Thiên chưa từng thay đổi




Một lúc lâu sau, Tần Tuyết Kiều mới quay lại nhìn những người trong nhà họ Tần có mặt trong phòng khách. Nhìn thấy phòng khách đều ra mảnh giấy đăng ký kết hôn đã bị Tống Thành Nghị xé rách, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, nhìn ông Tần hỏi: "Ông nội, Tổng Thành Nghị, anh ấy... lời anh ấy nói đều là thật sao? Tiêu Hà Thành, không, Tiêu Hạo Thiên không phải là chiến thần, mà là thiên vương sao? Là một người bình thường thăng cấp lên thiên vương, có thể trở thành cấp thiên vương chỉ huy trưởng của bộ quốc phòng Việt Nam sao?”

Ông Tân sắc mặt trầm mặc, đêm qua mười đại chiến thần của nhà họ Đường đã trực tiếp giết chết chiến thần nhà họ Hoàng, nhà họ Phùng, nhà Tôn, nhà họ Mã. Mà hôm nay Tiêu Hạo Thiên quay về, lại đem về hai tướng sĩ đã bị giết chết của hai môn phiệt lớn! hơn nữa triệt để diệt trừ bốn gia tộc giàu có nhất Hà Nội. Không một chút sợ hãi nào đối với quyền thế hung hãn.

Nếu như Tiêu Hạo Thiên chỉ là một người bình thường, vậy ở nơi khác có lẽ không thể thống trị một phương, nhưng Hà Nội là nơi tập trung toàn những cường giả. cho dù ở Hà Nội có bao nhiêu cường giá trấn giữ cũng vậy mà thôi. Tiêu Hạo thiên quay về, cũng là nhà họ Đường của anh ta hối hận, dù sao nhà họ Tổng chúng ra cũng có một vị chiến thần cấp cường giả, dù sao cũng không quá tệ.

Nhưng vấn đề là, Tiêu Hạo Thiên bây giờ không phải là chiến thần mà là thiên vương! Thật sự là cấp thiên vương cường giả! Dưới hắn còn có mười thuộc hạ cấp chiến thần cường giả, bất kì người nào cũng lợi hại hơn người nhà họ Tần! Thiên vương, thiên vương đó, có thể trở thành chỉ huy trưởng của bộ quốc phòng Việt Nam, nhà họ Tần bọn họ sai rồi! Sai rồi!

Ông Tần trong lòng điên cuồng tức giận, giận đến nỗi thân thể run lấy bẩy. Ông rất hiểu tính cách của Tiêu Hạo Thiên, đó chính là người có m sẽ báo đáp! Năm đó nếu không phải cháu của ông tự cho mình là thông minh, vạch rõ ranh giới với Tiêu Hạo Thiên. Đuổi Tiêu Hạo Thiên mà nhà họ Tần trước đó đã cứu về ra khỏi nhà. Nếu như không phải vậy thì nhà họ Tân bây giờ sẽ vĩnh quang như thế nào?

Mà bây giờ? Bây giờ thì sao? Một chút vinh quang cũng không được hưởng, hơn nữa còn bị nhà họ Tống xé giấy kết hôn trước mặt. Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Mà Tần Tuyết Kiều té ngã ở ngoài phong khách, nhìn thấy ông của mình cũng không nói lời nào. Cô ấy nhanh chóng đứng dậy chạy tới trước mặt của ông loạng choạng nắm tay ông hỏi: “Ông nội, lời Tống Thành Nghị là giả, là giả đúng không ông?"

“Bốp..” Sự phẫn nộ trong người ông Tần bộc phát, hung hăng tát Tần Tuyết Kiều một cái.

Tân Tuyết kiều bị đánh ngây ngốc, miệng mở to, vẻ mặt bất ngờ. Cô ta ngã nhào xuống đất lần nữa, sững sờ nhìn ông nội.

Ông Tần trong lòng tràn ngập tức giận đứng dậy, nhìn Tần Tuyết Kiều mắng: “Đều là việc tốt mày gây ra! Tự cho là mình thông minh! Bây giờ Tiêu Chiến Minh quay về rồi, mày khiến tao không còn mặt mũi đi gặp bạn bè. Năm đó Tiêu Hạo Thiên bị đuổi ra khỏi nhà, mày đã vội vàng tự cho là mình thông minh vạch rõ ranh giới với hắn làm gì, ngu xuẩn!”

Sau đó, Ông Tần đi đến trước mặt bố mẹ của Tần Tuyết Kiều, hung hăng quát lớn: “Chúng mày dạy được một đứa con gái tâm cơ như vậy, chúng mày thật có trách nhiệm, cút!” Ông Tần giận giữ, sau đó bố Tần Tuyết Kiều không dám nói lời nói, kéo Tân me Tuyết Cần đang ngồi trên mặt đất nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nửa tiếng sau, Tần Tuyết Kiều nhốt mình trong phòng. Điên cuồng hối hận, đập vỡ hết những đồ có thể đập được trong biệt thự...

Bây giờ Tiêu Hạo Thiên đang ở Hà Nội, nhưng cô còn cơ hội không? Còn không? Tần Tuyết Kiều giận giữ run bần bật.

Mà lúc đó, Tiêu Hạo thiên ăn cơm trưa ở nhà họ Đường, tạm thời tránh được người nhà họ Đường. Một mình đi đến phòng thờ, ở đó có bài vị của mẹ anh ta. Trong từ đường chỉ có một mình Tiêu Hạo Thiên, anh ta lặng lẽ nhìn bài vị của mẹ mình, một dòng nước mắt nóng ấm rơi xuống. Bây giờ anh ta đã hiểu tại sao năm đó sức khỏe mẹ anh tại sao lại yếu đi nhanh như vậy. Tiêu Hạo Thiên sờ ngực mình, nhìn bài vị của mẹ chầm chầm nói: “Mẹ, con về rồi đây." Tiêu Hạo Thiên nói thêm một câu đó, sau đó trầm mặc không nói lời nào nữa. Người đàn ông không rơi lệ chỉ khi anh ta chưa bị chạm tới nỗi đau. Anh ta rời Hà Nội năm năm rồi, năm năm này anh ta ở bên ngoài trải qua rất nhiều chuyện, không giống với anh ta trước kia nữa. Cho dù anh ta ở thành phố Bắc Giang đã gặp Cao Thúy Hồng, hay là năm năm anh ta ngoài chiến trường biên giới.

Đúng vậy, đặc biệt là năm năm anh ở chiến trường biên giới, anh ta đã trải qua hàng nghìn lần chiến đấu sinh tử. Anh ta tiếp tục duy trì, ở biên giới xây dựng lên điện Thiên Thần, danh tiếng làm cho chiến trường biên giới đều kinh sợ. Mà anh ta lại không ngờ rằng, ở đất Hà Nội anh ta và Long Dã Quỳ, Chương Vọng, Triển Hồng Phi, Trần Tân có gì không giống nhau? Không, thậm chí năm năm trước anh ta còn không đánh lại được Long Dã Quỳ. Nhưng năm năm sau, khi anh ta một lần nữa quay lại. Đừng nói là thế hệ trẻ Hà Nội, cho dù những tiền bối ở Hà Nội cũng không lấn át được anh ta. Bởi vì bây giờ anh ta đã có thực lực hoàn toàn có thể tiêu diệt tất cả môn phiệt tại Hà Nội!

Như buổi sáng hôm nay, anh ta đứng trước Đông Phương Lâm Vũ, anh ta cố ý lộ ra sơ hở, nhưng người đứng đầu môn phiệt có cấp bậc cao nhất Đông Phương Vũ lại không dám ra tay...

Tiêu Hạo Thiên ở mỗi một quá trình, thật ra anh ta có chút mâu thuẫn. Anh ta ở trên chiến trường biên giới, anh ta là một người máu lạnh vô tình, đại ca điện thiên thần giết người không gớm tay. Nhưng trước mặt Cao Thúy Hồng anh ta lại là một ông chồng đẹp trai bá đạo, trước mặt Tiểu Tiểu, anh ta là một ông bố hay cười. Mà bây giờ khi anh ấy đang đứng trước linh vị của mẹ, anh ta lại giống như một đứa con trai ngây ngô nhớ mẹ, khóc như một đứa trẻ...

Một lúc lâu sau, trên mặt anh lộ ra ý cười, nhìn Linh vị của mẹ chầm chậm nói: "Mẹ, mẹ biết không? con kết hôn rồi, vợ con rất lương thiện và hiền lành, là hoa khôi khi còn ở trường đại học. Không phải là Tần Tuyết Kiều ở Hà Nội, mà là một cô gái con gặp ở phía Nam thành phố Bắc Giang.

Cô ấy tên là Cao Ánh Vy, là một cô gái thực sự xinh đẹp. Hơn nữa cô ấy còn lương thiện giống mẹ. Cô ấy còn sinh cho con một đứa con gái, mẹ, ha ha.Mẹ không biết đâu, Thúy Hồng đáng yêu lắm, giống như tiểu quỷ nhỏ, chỉ cần con ở nhà, con bé đều bám lấy con, luôn muốn con bế... con bé rất xinh đẹp..” . ngôn tình hài

Tiêu Hạo Thiên vừa nói mặt vừa tràn ngập hạnh phúc, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, trên gương mặt nước mắt thi nhau chảy xuống...

Anh ấy từ đầu đến cuối đều không đứng trước linh vị của mẹ nói một câu nhẹ nhàng, ví dụ như: "Mẹ, con nhớ mẹ."

Kiểu nói chuyện như này, Tiêu Hạo Thiên chưa từng nói, bởi vì anh ấy không muốn mẹ mình ở dưới suối vàng vẫn còn lo lắng cho mình. Vì vậy những thứ anh ấy nói, đều là những chuyện vui vẻ, ví như Tiểu Tiểu nghịch ngợm như thế nào, vợ anh ngốc nghếch ra sao.

Trong từ đường, Tiêu Hạo Thiên vừa cười vừa nói.

Lúc đó, bên ngoài từ đường của nhà họ Đường Như Ý muốn vào thăm Tiêu hạo Thiên, lại bị Đường Yến Nhi ngăn lại. Đường Yến Nhi mắt phiến hồng lắc đầu với Đường Như Ý, kéo cô ấy rời đi.

Trong phòng khách nhà họ Đường, Khi người nhà họ Đường biết Tiêu Hạo thiên ở trong từ đường nói chuyện với mẹ, đều trầm mặc. Ở bên ngoài Tiêu Hạo Thiên tài giỏi như thế nào, là con rồng để trấn áp Hà Nội, nhưng chỉ có bọn họ biết. Tiêu Hạo Thiên vẫn giống như năm năm trước, trái tim của anh ấy chưa từng thay đổi..

“Haizz thật ra Tiêu Hao Thiên vẫn là người đau khổ nhất, nghe nói anh đã kết hôn ở Phía nam thành phố Bắc Giang, còn có một đứa con gái, hai người họ cũng rất khổ. Mấy hôm nữa phải người đi đón hai mẹ con cô ấy tới đây, nhà họ Đường chúng tôi như thế nào cũng không thể để cô ấy chịu khổ.." Đường Huy Hoàng viền mắt ửng đỏ nói.

Người chết là Đường Ngọc Hiền là mẹ của Tiêu Hạo Thiên, nhưng cũng là con gái của Đường Huy Hoàng, đứa con gái tài giỏi nhất. Thời gian trôi qua thật nhanh, rất nhanh mặt trời đã xuống núi, màn đêm buông xuống, Tiêu Hạo thiên vẫn như cũ đứng trước linh vị của mẹ, sát khí của anh ấy đã biết mất chỉ khi quay về thăm mẹ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.