Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 268: Chương 268: Trước khi chia xa (4)




Hiệu quả làm việc của tập đoàn Quân Lâm có thể nói là rất nhanh, hơn nữa người sáng lập tập đoàn Quân Lâm này chính là điện chủ điện thiên thần ở biên giới, chính là đương kim anh hùng có một không hai của Việt Nam, mệnh lệnh mà Tiêu Hạo Thiên đích thân hạ xuống, hơn nữa phó tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm bây giờ, cũng chính là người giàu có nhất thành phố Huế Thẩm Nhật Nam, và cả cục trưởng phòng cảnh sát cơ động thành phố Huế Hoắc Lập Trung đều ở đây, vì thế nên hình như là chỉ hơn mười phút sau thì tất cả những công nhân của tập đoàn điền sản nhà họ thẩm đểu chạy tới đây nhanh như chớp, hơn một trăm kỹ thuật viên liền bắt đầu xây dựng phương án xây dựng lại khu này.

Hơn nữa, không chỉ như vậy mà bên phía thành phố Sài Gòn cũng đã phái một chuyên cơ chở hơn mười quản lý cao cấp bay về phía bên này. Khu nhà này, toàn bộ khu nhà đã từng có ơn với hai mẹ con Cao Ánh Vy này trong một khoảng thời gian ngắn nữa thôi đều sẽ rực rỡ hẳn lên, biết thành khu nhà tốt nhất cả nước!

Tiền? Đây không phải là chuyện mà Tiêu Hạo

Thiên nên quan tâm tới, cũng chính là nhờ trận chiến trên chiến trường biên giới hơn nửa tháng trước đã làm cho người đời đều biết anh là một vị anh hùng có một không hai, nhưng thật ra anh vẫn còn một thân phận khác nữa, đó chính là người giàu nhất cả Việt Nam hiện nay. Tiền tài và tài nguyên của anh đã nhiều tới mức mà tới chính bản thân anh cũng không biết nó nhiều tới mức nào rồi. Vì thế nên đừng nói chỉ là một khu nhà trước mắt này thôi, cho dù là xây dựng lại toàn bộ thành phố Huế thì Tiêu Hạo Thiên cũng có thể làm được. "Chồng, cảm ơn anh..." Cao Ánh Vy nhìn các tập thể công nhân, kiến trúc sư bắt đầu bận rộn mọi chuyện trong khu này, cô cười cười nói với Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên cũng cười, anh vừa cười vừa nói: “Không phải là chuyện gì lớn, tiền của chúng ta dù có tiêu cả đời này cũng chẳng hết, chúng ta làm nhiều thêm vài chuyện có ý nghĩa đi..."

Lúc này Thúy Hồng cũng vô cùng vui vẻ, Thẩm Nhật Nam rất biết cách làm việc, ông ấy trực tiếp chở một xe tải toàn đồ chơi tới đây! Đúng, chính là cả một xe tải toàn đồ chơi! Bây giờ Thủy Hồng đang bị một đám trẻ con vây lại ở chính giữa, Thúy Hồng còn đang phát đồ chơi cho đám bạn nhỏ của mình trong mấy năm nay. Đây đều là những món đồ chơi vô cùng đắt tiền, mỗi một món đều có giá gần ba, bốn triệu, Thủy Hồng cũng vô cùng vui vẻ. “Đậu Đậu, trước đây cậu vẫn luôn cho tớ đồ chơi, bây giờ ba tớ quay về rồi, cậu nhìn xem ba tớ mua nhiều đồ chơi thế này, mua cả một xe tải luôn, cậu thích cái nào thì tớ sẽ nhờ các chú lấy giúp cậu, cậu đừng khách khí với tớ, của tớ cũng chính là của cậu..." Thúy Hồng đang rất vui vẻ nói chuyện với một cô bé khác. Rất nhanh thì đám nhỏ đã vây lại bên cạnh cô bé thành một đám lớn, bọn chúng đều vô cùng vui vẻ. "Tiêu... anh Tiêu Hạo Thiên, anh không cần phải xây dựng lại tiệm cơm của tôi đâu, anh... anh đã làm cho chúng tôi rất nhiều chuyện rồi..." Lúc này, bà chủ tiệm cơm mà trước đó Cao Ánh Vy đi làm thêm - chị Tôn đi tới trước mặt Tiêu Hạo Thiên rồi nói với anh như vậy.

Tiêu Hạo Thiên cười cười nói với chị Tôn: "Chị Tôn, không sao đâu, chút tiền này đối với tôi không đáng là bao cả. Hơn nữa chị cũng là ân nhân của cả nhà chúng tôi, sau này nếu chị có bất cứ chuyện gì, nếu chị không tìm được tôi thì cứ tìm Ánh Vy, hoặc là tìm Thẩm Nhật Nam, bọn họ đều sẽ giúp chị, chị tuyệt đối đừng khách sáo. Nếu như không có chị thì có lẽ Vợ con tôi vẫn còn đang chịu đói, chị Tôn, thật lòng cảm ơn chị..."

Tiêu Hạo Thiên đối xử với chị Tôn vô cùng khách khí, đúng thế, đây chính là ân nhân cứu mạng cả nhà anh, phong cách làm việc của Tiêu Hạo Thiên anh chính là như thế, những người đối xử tốt với anh anh sẽ báo đáp gấp trăm lần, những kẻ làm hại anh, kẻ địch của anh, anh cũng sẽ trả lại bọn họ đủ trăm lần...

Một ngày này, cùng với chuyện Tiêu Hạo Thiên đến mà cả khu nhà ở nhỏ ở thành phố Huế, nơi đã cho hai mẹ con Cao Ánh Vy một chốn dung thân đã hoàn toàn thay đổi. Trong lòng mỗi một người trong khu đều vô cùng phấn chấn. Thẩm Nhật Nam ra tay hào phóng, ông ấy trực tiếp bao trọn một khách sạn ở thành phố Huế để tất cả mọi người trong khu đều dọn vào ở. Mà bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ khu nhà này đều sẽ được dỡ bỏ rồi xây dựng lại toàn bộ. Tiêu Hạo Thiên trù tính sẽ xây dựng cho Thím Trương - người vẫn luôn chăm sóc cho Cao Ánh Vy và Thúy Hồng một căn biệt thự tốt nhất, hơn nữa sẽ tìm người tới hầu hạ thím ấy.

Hơn nữa còn có mẹ và bà nội của Tiêu Hồng, từ nay về sau cũng sẽ chuyển ra khỏi nơi này, bây giờ Tiêu Hồng đã tới tập đoàn Quân Lâm làm việc, nếu người thân của Tiêu Hồng ở lại khu này thì nếu về sau người trong khu có chuyện gì thì bọn họ cũng có thể có thêm một con đường khác để liên lạc với Tiêu Hạo Thiên. Cũng chính là nói, giờ khắc này Tiêu Hạo Thiên đã nghĩ tới mọi chuyện có thể nghĩ tới, cũng đã làm toàn bộ những chuyện có thể làm rồi.

Điều đáng nhắc tới chính là, sau khi Thẩm Nhật Nam biết chuyện hôm nay Tiêu Hạo Thiên muốn ở lại đây thì ông ta liền âm thầm sắp xếp hơn mười người chạy đi khắp mọi ngõ ngách trong khu để nói cho tất cả mọi người đều biết. Mà người trong khu biết thế thì trong lòng cũng rất cảm ơn, buổi chiều bọn họ liền trực tiếp đi vào khách sạn ở. Đến buổi chiều thì toàn bộ cả khu đều im ắng hẳn đi.

Cao Ánh Vy và Thúy Hồng rất khó, nhưng Tiêu Hạo Thiên cũng rất khổ. Mọi dân cư ở khu này ai cũng đều xem buổi phát sóng trực tiếp trận chiến ở chiến trường biên giới hơn nửa tháng trước, bọn họ đều biết rằng vì Việt Nam mà rốt cuộc Tiêu Hạo Thiên đã trả giá bao nhiêu, thiếu chút nữa thôi là liền không thể cứu chữa được nữa, vì thế nên trong lòng tất cả mọi người, bọn họ đều muốn dành cho cả nhà Tiêu Hạo Thiên một không gian và hoàn cảnh yên tĩnh.

Buổi chiều, Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy, còn có cả Thúy Hồng cùng đi tản bộ ở trong một khu nhà hoàn toàn yên tĩnh không có một người, hai người bọn họ chơi đùa cùng Thúy Hồng, mà Thúy Hồng đối với tất cả mọi thứ trong khu này đều vô cùng quen thuộc, một lát liền dẫn Tiêu Hạo Thiên đi tới một công viên nhỏ, một lát sau liền dẫn Tiêu Hạo Thiên đi tới sân bóng rồi, chốc nữa thì lại dẫn Tiêu Hạo Thiên đi tới một hồ bơi nhỏ, sau đó lại dẫn Tiêu Hạo Thiên đi tới khu xanh hóa.

Mà Tiêu Hạo Thiên cũng rất kiên nhẫn đi cùng với Thúy Hồng, Tiêu Hạo Thiên đi theo dấu chân nho nhỏ mà Thúy Hồng đi qua, Cao Ánh Vy cũng đi theo sau hai người, cô cũng vô cùng vui vẻ, nụ cười từ đầu tới cuối đều treo trên khuôn mặt cô. Cao Ánh Vy của ngày hôm nay, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy thì cả người cô đều có vẻ vô cùng chín chắn. Cao Ánh Vy của ngày hôm nay không những trở nên càng xinh đẹp hơn mà trên người cũng có thêm một cỗ khí chấn trưởng thành chín chắn.

Buổi tối, Tiêu Hạo Thiên thực hiện lời hứa mà Cao Ánh Vy đã nói vô số lần với Thúy Hồng, anh ngủ cùng Thúy Hồng trong căn phòng u ám dưới tầng hầm đó cả một đêm. Cao Ảnh Vy nằm ở trong cùng, Thúy Hồng nằm ở giữa, mà Tiêu Hạo Thiên thì lại nằm ở ngoài cùng.

Trước khi đi ngủ Thúy Hồng vô cùng vui vẻ, đây chính là giấc mơ cô bé đã mơ ước vô số lần, cô bé ước rằng có một ngày nào đó ba mình sẽ ngủ bên cạnh mình, bảo vệ cho cô bé, mà hôm nay giấc mơ đó cuối cùng cũng thực hiện được rồi. "Ba..." Thúy Hồng quay đầu gọi Tiêu Hạo Thiên một tiếng. “Ừm... ba đang ở đây này..." Tiêu Hạo Thiên cười cười ừ một tiếng, anh còn gật gật đầu, còn hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ của Thúy Hồng.

Nửa tiếng đồng hồ sau Thúy Hồng lại quay người qua nhìn Tiêu Hạo Thiên, rồi lại gọi anh: “Ba..."

Tiêu Hạo Thiên tiếp tục cười gật đầu: “Ừ, ba đang đây... con mau đi ngủ đi..."

Một tiếng sau: “Ba ơi...”

Hai tiếng sau: "Ba ơi..."

Tiêu Hạo Thiên bật cười, nhưng nghe thấy con gái từng tiếng từng tiếng gọi ba như thế, mặc dù anh rất vui vẻ nhưng trong lòng lại cảm thấy chua chát. Thúy Hồng sở dĩ như thế này, rất đơn giản chính là bởi vì cách ba tháng cô bé mới quay trở lại căn phòng dưới tầng hầm này, trong lòng cô bé sẽ có một chút cảm giác không dám tin tưởng, đây hoàn toàn chính là phản xạ có điều kiện. Cô bé vẫn còn quá nhỏ nên không khống chế được. Rõ ràng biết rằng Tiêu Hạo Thiên vẫn ở bên cạnh mình, nhưng cô bé vẫn nhịn không được mà gọi Tiêu Hạo Thiên hết lần này tới lần khác.

Thẳng cho đến mười hai giờ đêm, Thúy Hồng cuối cùng cũng ngủ mất. Cô bé quá phấn khích, rõ ràng là mệt mỏi cả một ngày nhưng vẫn luôn chống đỡ tới mười hai giờ đêm. Hôm nay cô bé vô cùng, vô cùng vui vẻ. Khi con bé nhìn thấy bạn bè trước kia của mình, những người bạn nhỏ rất thân thuộc trước đây vẫn luôn chơi đùa cùng cô bé thì cô bé liền kéo Tiêu Hạo Thiên rồi nói với các bạn: “Các cậu xem này, đây chính là ba tớ, ba tớ...” "Hì hì... đây chính là ba tớ... ba tớ đã quay về rồi, các cậu thấy chưa, tớ không có lừa các cậu đúng không, tớ thật sự có ba, tớ cũng có ba..." trong giấc mơ Thúy Hồng vẫn vui vẻ mà nói mớ. Đây chính là chấp niệm trong òng cô bé, trước đây khi cô bé và Cao Ánh Vy ở cùng nhau thì thấy những bạn nhỏ chơi cùng mình trong khu nhà đều có ba, mà cô bé thì lại không có...

Mặc dù mỗi lần trước mặt Cao Ánh Vy Thúy Hồng đều che giấu rất tốt, cô bé không muốn làm Cao Ánh Vy phải đau lòng, nhưng trong lòng con bé vẫn vô cùng khát vọng, khát vọng Tiêu Hạo Thiên quay về, sau đó cô bé sẽ dẫn Tiêu Hạo Thiên đi tới trước mặt những bạn nhỏ chơi cùng mình, cô bé sẽ tự hào mà nói với bọn trẻ rằng tớ cũng có ba, tớ cũng có...

Mà giờ khắc này, Tiêu Hạo Thiên nhìn khuôn mặt tươi cười đang nói mơ của con gái mình, lắng nghe âm thanh non nớt của cô bé, nước mắt trong hốc mắt anh không nhịn được nữa mà lại rơi xuống lần nữa. "Anh đã nợ con bé quá nhiều rồi...” Tiêu Hạo Thiên nhỏ giọng nói với Cao Ánh Vy.

Cao Ánh Vy vươn tay ra sờ mặt cao thiên sách, cô lau sạch nước mắt cho anh rồi nói: “Chồng, anh là người ba tốt nhất trên đời này, trong lòng Thúy Hồng anh chính là anh hùng vĩ đại nhất trên đời này, là anh hùng bảo vệ quốc gia, vì thế " “Vì thế nên, chồng à, anh nhất định phải đồng ý với em, bất kể là sau này làm gì đi nữa thì nhất định phải nhớ chú ý an toàn, dù như thế nào cũng đều phải sống tiếp, em và Thúy Hồng vẫn sẽ luôn ở nhà đợi anh. Anh đồng ý với em đi được không? Chồng à..." Cao Ánh Vy vuốt ve khuôn mặt Tiêu Hạo Thiên, ánh mắt cô vô cùng phức tạp, thật ra trong lòng cô vô cùng, vô cùng lo lắng cho Tiêu Hạo Thiên, nhưng cô không thể biểu lộ ra ngoài được. Bởi vì cô cũng biết Tiêu Hạo Thiên còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện cần phải làm.

Cô không thể ích kỷ như vậy, cô không thể một mình độc chiếm Tiêu Hạo Thiên, chuyện cô có thể làm chính là thay Tiêu Hạo Thiên bảo vệ cái gia đình này. Đợi tới khi anh mệt rồi, kiệt sức rồi thì còn có một nơi có thể đem lại cho anh cảm giác ấm áp. “Ừ.” Tiêu Hạo Thiên khẽ gật đầu, đáy lòng anh âm thầm khắc ghi lời hứa hẹn với Cao Ảnh Vy, cũng là... cũng là một lời hứa hẹn với con gái. Anh phải sống tiếp, anh phải bảo vệ những người trong lòng anh muốn bảo vệ... "Chồng ơi..." một lát sau Cao Ánh Vy lại gọi Tiêu Hạo Thiên một tiếng. “Hả?” Tiêu Hạo Thiên quay đầu sang nhìn Cao

Ánh Vy.

Cao Ánh Vy cười một cái với Tiêu Hạo Thiên, cô cười hạnh phúc nói: "Em yêu anh..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.