“Um...?” Tiêu Hạo Thiên nhìn cậu thanh niên đang quỳ gối một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng nói: "Cậu có thể sẽ phải chết đấy.
Cậu thanh niên tên Thanh Nam, hung hăng cắn rằng, ngẩng đầu, vô cùng kiên định nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hạo Thiên nói: “Đại nhân! Tôi có trách nhiệm với sự hưng thịnh của đất nước! Ngày nay chiến đội của Thiên Hạ mỗi ngày đều có người hy sinh, những tướng sĩ đó không sợ, tôi cũng không sợ!”
Tiêu Hạo Thiên không để ý cậu nữa, mà hướng về phía ông lão bên cạnh cậu thanh niên, nói: “Lão bá, tôi không hề nói đùa, điện Thiên Thần đối diện với kẻ địch, chúng còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của cháu trai ông. Bây giờ cháu trai ông muốn đi điện Thiên Thần, ngay cả tư cách làm bia đỡ đạn cũng không có, vậy đã biết rõ là đi chết, ông vẫn để cậu ấy đi sao?”
Ông lão cắn răng nói: “Không, Tiêu đại nhân, khi Thanh Nam còn chưa đủ sức lực, tôi tin ngài cũng sẽkhông để nó tham gia vào những trận chiến lớn. Nhưng cháu trai tôi nói cũng đúng, bất kể điện Thiên Thần phải đối mặt với kẻ địch nào, cháu trai tôi cũng sẽ không sợ chết! Cho dù có là thế lực Hắc Ám!” “Ồ?” Tiêu Hạo Thiên nhíu mày lại, lập tức cười nhìn ông lão trước mặt: "Lão bá ngay cả cường giả của thế lực Hắc Ám cũng biết?”
Ông lão gật đầu chắc chắn, nói: “Uh, đại nhân, tôi biết, hơn nữa còn biết rất rõ. Nếu tương lai có một ngày để cho những thứ dưới đất ra được bên ngoài, cả thế giới này của chúng ta đều sẽ bị hủy diệt. Vì vậy đại nhân tôi cũng xin được cùng chiến đấu!
Khoảnh khắc này, trong lòng Tiêu Hạo Thiên có chút động lòng. Anh nhìn ông lão trước mặt, thu hồi nụ cười trên miệng và nói với ông: “Ông lão, ông ngay cả Chiến Thần cũng không phải, cơ thể lại tổn hại nặng hề, cho dù tôi có giúp ông, cũng khó có thể hồi phục. Đã như vậy mà ông còn muốn đi chiến trường sao?”
Ông lão muốn nói gì đó, lại bị Tiêu Hạo Thiên phất tay chặn lại. Tiêu Hạo Thiên tiếp tục nhìn ông nói: “Ông lão, ông đã đến tuổi già, ở đây dưỡng lão không tốt sao? Chiến đội Thiên Hạ không thiếu một người già như ông đi chinh chiến. Thiên Hạ bây giờ là thời đại của người trẻ tuổi, bọn họ có thể chống được trời”
Ông lão cười lắc đầu nói: “Tiêu đại nhân, không phải như vậy. Cường giả thế lực Hắc Ám là kẻ địch của tất cả mọi người chúng tôi. Các ngài mạnh, nhưng cũng không thể lần nào cũng để các ngài đichinh chiến, còn chúng tôi thì ở lại phía sau được. Tiêu đại nhân, con người vốn đều phải chết, nhưng vì tương lai của toàn bộ thế giới mà chết thì không có gì phải đáng tiếc
Tiêu Hạo Thiên lắng nghe lời của ông lão, trong lòng lại lần nữa có trấn động. Nhất thời, anh dường như cảm thấy trái tim mình có gì đó. Lần này anh vô ý vào trong núi sâu lại gặp được hai người.
Mà ngay cả ông lão đã đến ẩn cư ở đây, còn không phải Chiến Thần mà trong lòng cũng đã tính toán, muốn vì thế giới mà đi chiến đấu lần nữa, lần nữa giơ cao ngọn đao.
Hai ông cháu trước mặt không phải người của chiến đội, nhưng trong lòng họ lại đưa ra lựa chọn như tướng sĩ của chiến đội.
Tiêu Hạo Thiên trầm mặc một lúc, trong lòng anh trong chốc lát như hiểu ra được gì đó. Sau đó Tiêu Hạo Thiên liền nhắm mắt lại, tiến vào một cảnh giới không nói rõ được. “Đó là sự bảo vệ, là niềm tin, là sự kế thừa, hoặc là gì đó.” Tiêu Hạo Thiên lẩm bẩm trong lòng, cũng không ngừng dâng trào những ý niệm, sau đó lại càng rơi vào những suy nghĩ sâu sắc hơn.
Mà lúc này, Tiêu Hạo Thiên không biết rằng, ngay khi anh nhắm mắt lại, đối mặt với những vấn đề trong lòng một sách sâu sắc, khí tức đạo Bá Hoàng trên người anh càng trở nên lợi hại hơn. Dần dần khí tức của Tiêu Hạo Thiên dường như cũng đang bắt đầu thăng cấp.
Hai ông cháu ngồi đối diện Tiêu Hạo Thiên, nhìn