Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 166: Chương 166: Việt Nam trở nên sục sôi bùng nổ, Vòng Thiên Thanh tiếp quản Bộ Quốc phòng!




Hơn hai giờ khuya, trong phòng của Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy, vốn Cao Ánh Vy tưởng rằng Tiêu Hạo Thiên muốn ức hiếp mình, nhưng anh chỉ ôm cô, vẫn không nhúc nhích, vô cùng thâm tình mà nhìn cô. "Chồng à, anh làm sao vậy? Vì sao anh lại nhìn em như thế?" Cao Ánh Vy có hơi khó hiểu mà thắc mắc với Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên nở nụ cười rồi nói: "Không có gì hết, chỉ là muốn im lặng ngắm em thôi, ngắm cái cô vợ ngốc này. Ánh Vy, cảm ơn em... Cảm ơn em kiếp này đã lấy anh. Anh có thể gặp được em, đó là hạnh phúc của anh..."

Lời của Tiêu Hạo Thiên còn rất chân thật. Trước kia đều là Cao Ánh Vy nói cảm ơn Tiêu Hạo Thiên, nhưng đêm nay, lại là Tiêu Hạo Thiên cảm ơn Cao Ánh Vy. Đúng vậy, có thể gặp được Cao Ánh Vy, sao lại không phải may mắn của anh?

"Vậy... Vậy anh chắc chắn đêm nay anh không làm gì hết sao? Không... không lái xe sao?" Cao Ánh Vy hỏi, mặt rất đỏ.

Tiêu Hạo Thiên củi đầu hôn lên môi đỏ mọng của Cao Ánh Vy một cái, dịu dàng nói: "Cũng không phải chưa già mà, không phải cũng cần bảo dưỡng sao? Vợ à, ngủ đi, anh muốn im lặng mà ôm em." Tiêu Hạo Thiên ôm Cao Ánh Vy, nói xong thì nhắm hai mắt lại.

"Ghét quá, vậy sau này anh phải làm bảo dưỡng cho nhiều vào..." Cao Ánh Vy rất thẹn thùng mà trốn trong lòng Tiêu Hạo Thiên, ngực khẽ chuyển, tìm một tư thế thật thoải mái. Tim cô đập rất nhanh, cô cũng không biết vì sao, vì sao mà đêm nay người đàn ông này không ức hiếp mình. Không lẽ trong lòng anh đã có cảm giác mất mác sao?

"Này này! Cao Ánh Vy! Mày suy nghĩ cái gì đó? Mày là một gái ngoan! Gái ngoan đó! Mày tệ hại như vậy từ lúc nào vậy?... Ừ, chẳng lẽ anh ấy đang đợi mày chủ động sao?" Cao Ánh Vy miễn man suy nghĩ trong lòng, nét ửng đỏ trên mặt ngày càng nhiều. Tuy nhiên, ngay lúc cô quyết định phải chủ động, thì cô thật sự phát hiện người ra người đàn ông bên cạnh đã ngủ thật rồi. Người này ngủ nhanh quá! Trong phút chốc, Cao Ánh Vy ngẩn cả người. Phải rồi, sáng sớm hôm nay Tiêu Hạo Thiên đi Hà Nội, nhưng đêm khuya quay về, hẳn là người đàn ông này mệt chết đi được.

Ngay sau đó, Cao Ánh Vy nở nụ cười, chủ động mà ôm lấy Tiêu Hạo Thiên, ôm anh vào trong lòng, dùng cơ thể của mình để làm nóng anh, tiêu tan hết mỏi mệt của anh. Sau đó, cô lại duỗi tay massage trên huyệt thái dương của Tiêu Hạo Thiên.

"Chồng à... Em yêu anh... Cao Ánh Vy nhìn khuôn mặt của Tiêu Hạo Thiên, lưu luyến đôi chút... Mà ở trong lòng cô, Tiêu Hạo Thiên đang ngủ đến yên lặng mà thả lỏng...

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Tiêu Hạo Thiên rời giường, trời đã hơn chính giờ sáng. Tiêu Hạo Thiên xem thời gian trên di động, trong phút chốc, anh sợ ngây ra. Đã bao lâu rồi, bao nhiêu năm rồi, anh đã ngủ lâu như thế chăng? Anh cảm thấy như tất cả mệt mỏi trong lòng đều trở thành hư không. Mà Cao Ánh Vy đã đến làm ở tập đoàn Quân Lâm rồi, Cao Thủy Hồng cũng được Trần Kim Phượng đưa đến nhà trẻ. Tiêu Hạo Thiên dạo qua phòng khách một vòng, ăn chút điểm tâm, xong lại muốn về phòng ngủ.

Ngay lúc Tiêu Hạo Thiên đổi xong quần áo, định đi Quân Lâm tìm Cao Ánh Vy thì Vòng Thiên Thanh đột ngột gọi đến anh. Tiêu Hao Thiên suy nghĩ xong thì nhận lấy, màn hình nhanh chóng hiện ra hình chiếu của Hàng Thiên Thanh.

Sau khi chuyển được tần số, Vòng Thiên Thanh liền nói với Tiêu Hạo Thiên bằng vẻ mặt nghiêm túc "Đại ca Tiêu, mấy ngày nay, chúng ta phải đàm phán với bảy đại môn phiệt còn lại ở Việt Nam, chúng ta cần sự giúp đỡ của cậu..."

Tiêu Hạo Thiên nở nụ cười rồi nói: "Được thôi, bộ trưởng Thiên, ông không cần gọi cho tôi nữa. Hôm qua tôi đã dặn dò Hình lão rồi. Ông ta sẽ toàn quyền phối hợp với ông. Vòng Thiên Thanh cảm kích mà gật đầu, sau khi im lặng một lúc sau, ông ta còn nghiêm túc nói với Tiêu Hạo Thiên: "Đại ca Tiêu, còn chuyện này nữa, tôi phải nói với cậu một chút..."

"Sao? Chuyện gì? Đáng để tiếp tục nói sao?" Tiê. Hạo Thiên nhíu mày hỏi Vòng Thiên Thanh.

Vòng Thiên Thanh hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt còn nghiêm túc hơn, nói: "Đại ca Tiêu, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tiếp quản Bộ Quốc phòng của Việt Nam, trở thành bộ trưởng mới! Bộ trưởng của Việt Nam! Còn nguyên bộ trưởng bộ Quốc phòng, ông ấy sẽ vào trong các trưởng lão..."

Tiêu Hạo Thiên khẽ kinh sợ, còn vô cùng nghiêm túc mà nhìn Vòng Thiên Thanh, hỏi: "Ông đột phá đến cấp cường giả rồi?"

Vòng Thiên Thanh gật đầu, nói: "Dạ, không cần phải giấu giếm nữa. Hôm qua lúc cậu đến Hà Nội, đại ân giúp chúng tôi, Cửu đại Môn Phiệt Việt Nam, ngày hôm sau, bây giờ sức mạnh của toàn người của bộ Quốc phòng đã lên đến chiến thần, không cần phải kìm nữa..."

Tiêu Hạo Thiên khẽ gật đầu, cười nói: "Ừ, vậy tiếp theo bộ trưởng Vòng muốn làm như thế nào vậy? Là tiếp tục con đường của bộ trưởng Long sao, hay là mở một cái mới?"

Vòng Thiên Thanh cũng cười, nhìn Tiêu Hạo Thiên mà nói: "Đi con đường mới, cuối cùng tôi cũng không thể lãng phí không công cơ hội mà quý ngài đại ca khổ cực tạo ra chứ, ha ha..."

Vòng Thiên Thanh đang cười, Tiêu Hạo Thiên cũng cười, sau đó hai người liên ngắt điện thoại. Nói một số điều mới như vậy thôi, không cần phái nói thêm nữa. Tiêu Hạo Thiên hiểu Vòng Thiên Thanh muốn làm gì, hân là từ nay về sau, ông ta có thể khiến Bộ Quốc phòng Việt Nam lớn mạnh hơn, cuối cùng cũng lớn mạnh! Bất kế là đối nội hay đối ngoại, tất cả đều sẽ như thế! Mà tương tự, Vòng Thiên Thanh cũng vô cùng hiểu Tiêu Hạo Thiên, anh cũng đi con đường này

Trong lòng hai người đều sục sôi nhiệt huyết, đều muốn sau này khiến Việt Nam đứng sừng sững trên đình thế giới một lần nữa, không còn gian nan như lúc Việt Nam xây dựng đất nước vài thập niên trước đó nữa.

Sau khi Tiêu Hạo Thiên ngắt điện thoại, anh bên hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng... bầu trời rộng lớn như vậy, tâm trạng của anh cũng tốt hơn không ít. Chuyện bên trong Việt Nam, đến hiện tại, ân oán năm đó, anh đã gần như giải quyết xong rồi, chỉ còn thiếu một chuyển cuối cùng đến nhà họ Tiêu nữa thôi. Nếu nhà họ Tiêu không tiếp nhận mẹ của anh, vậy anh sẽ đón mę về, nhận vào nhà họ Đường. Tiêu Hao Thiên nhìn về phía chân trời xa xa, thì thầm trong lòng. Mà ở trước mặt Cao Ánh Vy, anh giấu giếm một lớp thân phận cuối cùng, đợi đến lúc đi Hà Nội rồi, anh cũng nên tìm thời gian, ngả bài hoàn toàn với cô.

"Ha ha. Cô bé ngốc, không phải em cũng giống như anh Dương Tú Anh kia sao, trong lòng vô cùng súng bái đại ca thiên thần ở ngoài chiến trường kia sao? Ha ha. Chồng của em đó... Em sùng bái chồng em như vậy sao..." Tiêu Hạo Thiên nhìn về phía tập đoàn Quân Lâm ở xa xa, lắc đầu bật cười...

Mà cùng lúc đó, trong một căn phòng kín có cấp bậc cao nhất của tổng bộ Bộ Quốc phòng Việt Nam tại Hà Nội, tất cả bốn vị đương kim lão làng có quyền thế cao nhất Việt Nam ngồi vào chỗ, mà ở trước mặt họ, Vòng Thiên Thanh mặc một người quân phục, nghiêm túc mà đứng.

Long Chiến Quốc hít sâu một hơi, cầm lấy một cái ấn lớn hình rồng màu đen trên bàn, đặt vào tay của Vòng Thiên Thanh, vô cùng trịnh trọng nói: "Vòng Thiên Thanh, từ nay về sau, Bộ Quốc phòng Việt Nam giao lại cho ông! Hy vọng ông không bôi nhọ mấy chữ Bộ Quốc phòng Việt Nam này!"

"Dạ!" Vòng Thiên Thanh đáp thắng một cách nghiêm túc, chào một cái theo nghi thức quân đội! Ông ta tiếp quản Bộ Quốc phòng Việt Nam, không phải nôn nóng tranh quyền đoạt thế. Thứ quyền thế này, đừng nói là người khác, ít nhất năm người trong căn phòng kín này cũng không màng đến. Lòng của bọn họ, chỉ là mong Việt Nam càng ngày càng phát triển, có thể đứng sừng sững trên đỉnh thế giới một lần nữa! Điều bọn họ muốn chính là khiến Việt Nam dân giàu nước mạnh! Vì niềm tin này, bọn họ cúc cung tận tụy. Vậy nên, lúc Long Chiến Quốc định giao Bộ Quốc phòng cho ông ta, điều Vòng Thiên Thanh muốn, chính là có thể chinh chiến vì Việt Nam suốt đời này, để cho những người kỳ cựu đã hao hết tâm huyết có thể thoải mái một chút, khôi phục lại thương thế trên người... Vòng Thiên Thanh vô cùng trịnh trọng mà nhận lấy ấn, quay người đi ra ngoài. Mà dọc theo đường đi, miễn là nơi nào Vòng Thiên Thanh đi qua, ông ta đều có thể nghe được tiếng hô to: "Ra mắt bộ trưởng!"

"Ra mắt bộ trưởng!"

Bộp... Lúc Vòng Thiên Thanh ra đến bên ngoài, mười vị quan chỉ huy có cấp bậc cường giả quỳ một gối xuống đất, trong đó có vài vị quan chỉ huy là do Vòng Thiên Thanh cố ý che dấu, khiến bọn họ không đột phá được. Lúc Vòng Thiên Thanh quyết định đột phá đến cấp tông môn, những người này đã được bỏ đi áp chế trong một đêm. Vậy nên, lúc này Bộ Quốc phòng Việt Nam, có mười đại thiên vương.

"Bụp..." Ở xa hơn có hơn trăm người cấp chiến thần quỳ một gối xuống...

"Bụp..." Chốn xe hơn, một loạt các quan thi hành tinh nhuệ của Việt Nam, có nửa là quan thi hành có sức mạnh chiến thần, đều quỳ một gối xuống...

Đây là sức mạnh mà Bộ Quốc phòng Việt Nam bày ra ở ngoài, trước mặt người khác. Bây giờ Vòng Thiên Thanh ở cấp tông môn, dưới trướng có mười đại thiên vương, hơn trăm chiến thần cấp cường giả, càng không kể đến một số người ở Việt Nam còn được giấu đi có sức mạnh tông môn! Ví dự như giám đốc của Sở Công An cũng ở cấp tông môn, chánh tòa án cũng ở cấp tông môn, Tổng bí thư Bộ Chính Trị cũng như vậy. Lại ví dụ, lúc này trong phòng kín của tổng bộ Bộ Quốc phòng vẫn còn tứ đại trưởng lão của Việt Nam...

Đó là nội tình bên trong Việt Nam hiện tại. Việt Nam vốn không hề kém cạnh, nhưng mệt là lãnh thổ quốc gia khó quản lý, địa phương cần trấn giữ rất nhiều, lại phải đấu với các thế lực thù địch trong ngoài. Vậy nên, cường giả ở Việt Nam mãi mãi không đủ dùng. Hơn nữa còn có rất nhiều cường giả ở các nơi, căn bản là không thể điều động hết, một khi phải ra ngoài chiến trường, thì đúng là phiền phức lớn...

Lúc này Vòng Thiên Thanh đang gặp tướng sĩ của Bộ Quốc phòng Việt nam ở bên ngoài, lại nói, bên trong gian phòng kín cấp bậc cao nhất kia, ba bị trưởng lão cười nói với Long Chiến Quốc: "Ông tư, bây giờ hay rồi, cuối cùng trọng trách trên người ông cũng được gỡ xuống. Tiếp theo ông cứ an tâm dưỡng thương đi, điều trị cho tốt vết thương ẩn trên người, ông còn có thể đủ cạnh từ từ rồi..."

Một ông lão có khuôn mặt vô cùng hiền lành - Nhị trưởng lão cũng cười gật đầu nói với Long Chiến Quốc: "Đúng vậy, ông tư, mấy năm nay, nếu không phải Bộ Quốc phòng kéo ông, ông đã sớm có thể đến gần hơn rồi. Những việc còn lại, cứ giao ra đi, không thì suy nghĩ giao lại cho người sau. Dù sao chúng ta cũng già cả rồi..."

Long Chiến Quốc lắc đầu mỉm cười, trong mắt có một sự phức tạp lạ thường: Có mừng vui, cũng có lo lắng. Sau đó, ông ta nói: "Ừ, giao lại cho người sau đi. Chúng ta đúng là đã già cả rồi, hy vọng Thiên Thanh có thể làm thật tốt. Nhưng mà khó khăn của cậu ta cũng không nhỏ đấy, tuy là hai trong chín đại một phiệt trong nước đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn bảy. Ông chủ của Đông Phương Tài Phiệt kia lại ở hậu kì tông môn, còn trong bảy đại môn phiệt còn lại, một nửa đã tôn môn, hậu kỳ thiên tôn cũng không ít. Về phương diện lực chiến, chúng mạnh hơn Bộ Quốc phòng Việt Nam..."

Lúc này đại trưởng lão vẫn luôn im lặng phẩy tay cười nói: "Ha ha, Chiến Quốc, ông cũng đừng lo lắng. Việt Nam chúng ta đã ẩn nhẫn nhiều năm, cũng không phải không tích tụ ngầm. Nếu hiện một thế hệ tuổi trẻ đã không muốn nhịn nữa, Vòng Thiên Thanh, và cả đứa bé kia, hay cả cháu ông, Long Dã Quỳ, cũng không muốn nhịn nữa. Đây là một chiều hướng chung, nếu bây giờ thời cơ đã tới, vậy chúng ta cứ lướt qua Việt Nam, lướt qua tất cả vấn đề trong nước đi!"

"Sao? Đại trưởng lão, ông đã quyết định rồi sao? Thật sự phải làm như vậy?" Cơ thể Long Chiến Quốc run lên thật mạnh, không thể tin mà nhìn Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cười gật đầu nói: "Ừ, không thì sao, chẳng nhẽ ông cho là bây giờ chúng ta còn có thể ẩn nhẫn tích tụ giống như trước sao? Ông đi xem chiến trường ngoài kia đi, thế lực các nước khác đã liên minh nữa rồi. Ông cảm thấy bọn họ còn có thể cho chúng ta cơ hội sao? Muốn ẩn nhẫn mà vẫn phát triển đến đỉnh, đó là không thực tế, kẻ thù cũng không cho chúng ta cơ hội đâu. Sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến, ngoài chiến trường sớm hay muộn gì cũng phải hoàn toàn khai hỏa thô... Đến lúc đó, Việt Nam chúng ta trở thành kẻ thù chung, cũng rất có thể vậy, a..."

"Bùm..." Lúc này khí thể trên người Long Chiến Quốc bùng lên ngút trời. Ông ta lạnh giọng nói: "Nếu nước khác có dã tâm dám phạm Việt Nam ta, chắn chắn tôi sẽ lao ra ngoài vực!"

Đại trưởng lão mỉm cười nói: "Ừ, có thể. Còn nữa, tôi cảm thấy, từ đây đến một cuộc chiến toàn diện ngoài chiến trường nữa, sẽ không xa, không xa đâu..."

Ánh mắt của đại trưởng lão thâm sâu vô cùng, bên trong có chút lo lắng, nhưng cùng đồng thời có sự kiên định. Sau đó, ông ta ngừng một lát rồi lại nhìn về phía Long Chiến Quốc, nói: "Chiến Quốc, chiều hôm nay ông nhập long trì đi, long trì đã tích tụ mười năm rồi. Mười năm chưa mở, ông đi vào, có thể hồi phục thương thế trên người ông nhanh nhất, lại còn có thể tạo ra một đột phá. Ông có thể đưa Thiên Thanh vao theo, cậu ta đã áp chế nhiều năm chưa đột phá, cảnh giới của cậu ta đã sớm đủ rồi, cho cậu ta vào chung. Có thể tăng đến trình độ nào thì tăng đến trình độ đó. Tất nhiên, ông mới là việc chính!

Đại trưởng lão nói xong, nhị trưởng lão va tam trưởng lão cũng đều gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, sắc mặt của Long Chiến Quốc lại đại biến vang dội, nhanh chóng nói: "Không thể! Đại trưởng lão, không được! Tôi đã già rồi, không thể lãng phí cơ hội này! Không cần cho... tôi nữa. Long trì mười năm mở một lần, là vì để Việt Nam nhiều thêm một vị cường giả nhất tôn, ngàn vạn lần ngàn vạn lần không thể lãng phí cơ hội đó lên người tôi..."

Đại trưởng lão cười nói: "Ha ha, Chiến Quốc à, thiên phú của ông yếu lắm sao? Nếu không phải mấy năm nay ông bị Bộ Quốc phòng Việt Nam kéo, chẳng lẽ ông thật sự không có cơ hội tiến vào cấp bậc đó sao? Nên là ông vào đi thôi, ông tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn, tạo ra đột phá..."

Long Chiến Quốc nghe vậy, im lặng. Sau khi im lặng một lúc lâu, ông ta vẫn lắc đầu nguầy nguậy: "Không, tôi vẫn từ chối như trước.. Đại trưởng lão, nếu lần này cơ hội là của tôi, vậy xin hỏi, tôi... Tôi có thể chuyển nó cho người khác không?"

"Lão Tứ!"

"Chiến Quốc!"

Long Chiến Quốc nói xong, trong phút chốc, nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều kinh ngạc. Cơ hội như thế, cả đời có thể cũng chỉ có một lần. Vậy mà bây giờ Long Chiến Quốc lại phải bỏ đi?

Chỉ là đại trưởng lão vẫn cười như trước, một nụ cười như hiểu hết tất cả. Ông ta cười hỏi Long Chiến Quốc: "Ha ha, Chiến Quốc à, ông muốn tặng cơ hội của mình cho đứa nhỏ kia sao? Đại ca thiên thần của chúng ta? Ha ha..."

"Ở..." Long Chiến Quốc ngạc nhiên, dường như là theo bản năng mà liếc đại trưởng lão một cái, sau đó, ông ta khẽ gật đầu: "Ừ, đúng vậy. Đại trưởng lão, tin tôi đi, đứa nhỏ đó có tình yêu lớn với Việt Nam! Cả cuộc đời này, cậu ấy cũng không phụ bạc Việt Nam đâu. Mặc dù cậu ấy không gia nhập Bộ Quốc phòng Việt Nam, nhưng lòng cậu ấy ở đây. Hơn nữa, năm năm nay, dù đứa nhỏ đó ở ngoài hay trong nước, cậu ấy đều làm rất nhiều điều vì Việt Nam. Chúng ta nợ cậu ấy..."

Long Chiến Quốc nói xong, nhị trưởng lão im lặng, tam trưởng lão cũng im lặng. Trước đó, bọn họ còn cho là Long Chiến Quốc muốn tặng cơ hội này cho cháu trai của mình, Long Dã Quỳ, vậy mà lại không phải! Ông ấy muốn tặng nó cho Tiêu Hạo Thiên, để Tiêu Hạo Thiên càng gần hơn. Tuy nhiên, sau khi nhị trưởng lão và tam trưởng lão nghe Long Chiến Quốc nói xong, hai người họ cũng cùng đồng ý. Đúng vậy, tặng cho Tiêu Hạo Thiên, có lẽ chính là lựa chọn rất tốt. Bời vì tiềm lực của Tiêu Hạo Thiên rất lớn, tương lại vô hạn...

Nhưng đại trưởng lão vẫn cười như trước, cười nói với ba người: "Ha ha, các người đó, các người đó. Tôi biết hết tâm tư các người, hơn nữa trước đó tôi cũng từng có ý tưởng giống như Chiếc Quốc. Nhưng mà, sau đó tôi lại bỏ đi, các ông có biết vì sao không?"

"Sao?"?" Đại trưởng lão nói xong, trong phút chốc, ba ông lão Việt Nam trong phòng kín lại ngẩng đầu lên, vô cùng nghi ngờ mà nhìn đại trưởng lão.

Ý cười trên mặt đại trưởng lão thu lại, từ sâu trong ánh mắt cũng có một tia khâm phục, chậm rãi nói: "Bởi vì, bởi vì ngày hôm qua, lúc đứa nhỏ kia đi đến Âu Dương Môn Phiệt, tôi cũng đi. Đứa nhỏ kia rất mạnh, cậu ta đã dấu nó đi, thậm chí sự che dấu của cậu ta còn cao thâm hơn cả Thiên Thanh! Vậy nên, các ông không cần lo cho cậu ta, cậu ta muốn thì chính cậu ta nói. Ở trước mặt chúng ta, quả là cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lại là một cường giả vô cùng cường đại. Liệu các ông có thật sự nghĩ chưa, cậu ta ở chiến trường nước ngoài, trải qua mấy lần sống chết, có thể bại lộ hết tất cả của mình? Ha ha... Các ông đó, đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường..."

"Cái gì? Đại trưởng lão, ý của ông là? Vậy có thể nào đứa nhỏ kia đã cùng một tầng thứ với ông rồi?" Lúc này nhị trưởng lão và tam trưởng lão cũng đứng lên, trong lòng hoảng sợ vô cùng.

Đại trưởng lão lại lắc lắc đầu nói: "Hån là vẫn chưa, nhưng sức chiến đấu của cậu ta, tuyệt đối rất mạnh rất mạnh, chỉ là lý lẽ của cậu ta quá mạnh mė, muốn thăng cấp trong tương lại, sợ là rất gian nan. Một cơ hội của long trì thôi là không đủ, ít nhất thì tích tụ trong mười năm là không đủ. Vậy nên, Chiếc Quốc, ông cũng đừng từ chối. Còn hai người các ông nữa, lão nhị, lão tam, Việt Nam còn có mấy mật địa bên trong, dùng hết cả đi, dùng để lưu trữ, vì đại chiến thật sự sắp đến rồi. Nếu lúc này Việt Nam tránh không khỏi, nếu thành công, chúng ta sẽ khôi phục được vinh quang từ ngàn năm trước, vạn quốc triều bái. Nếu thất bại, những lịch sử ở vài thập niên trước kia, sẽ lại tái diễn đấy..."

"Được!" Lúc này trong lòng nhị trưởng lão, tam trưởng lão, còn cả Long Chiến Quốc đều chấn động rất lớn. Đại trưởng lão nói đại chiến sắp nổ, thì hẳn là thật sự sắp nổ. Nhưng bây giờ bọn họ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà...

Tuy nhiên, trừ chuyện đại chiến chấn động sắp nổ ra, mấy ông cụ bọn họ phấn đấu cả đời vì Việt Nam, cũng lại cảm thấy rung động thật sâu với Tiêu Hạo Thiên. Chinh chiến sinh tử năm năm ở chiến trường nước ngoài, cuối cùng Trung Quốc đã sớm nhận ra cái dạng thiên kiêu cái thế gì đó!!! Trời của Việt Nam phải đổi, bầu trời của các nước khác cũng sắp thay đổi, nhưng bốn ông cụ trong phòng kín này lại khác xa Tiêu Hạo Thiên đứng yên ở ban công phòng ngủ Hải thị, song nội tâm cũng có sự tín nhiệm vô cùng kiên định! Nhiệt huyết ở sâu trong nội tâm đã bừng lên! Việt Nam, tiến lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.