Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 207: Chương 207: Vùng dậy (1)




Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng, hai tiếng... Sau tám tiếng, toàn bộ biên giới chiến trường khắp nơi đều tràn ngập khói lửa, lửa chiến thay nhau nổi lên.

Liên minh tám quốc gia và Bộ Quốc phòng của Việt Nam, đã lan đến toàn bộ biên giới chiến trường. Rất nhiều thế lực vô cùng sợ hãi, thậm chí ngay cả người cấp cường giả cũng đều cảm thấy bất an.

Trong trận Chiến Thiên gia có một không hai này, vốn cũng không dám ló đầu ra. Dù sao thế lực của hai bên cũng thật sự quá to lớn.

Lần này hai bên tham chiến cộng lại có chừng mười bốn vị cấp cường giả trở lên. Phải biết rằng đây chính là cấp hoàng đó. Hơn nữa còn là cường giả cấp hoàng cao cấp nhất.

Những cường giả bậc này, thật sự là cường giả mạnh nhất. Nếu là thường ngày, ở bất kỳ biên giới chiến trường nào cũng có thể một mình trấn áp được. Nhưng trận chiến lớn lần này, vậy mà hai bên phải ra tận mười bốn vị. Mà trong trận giao chiến đầu tiên, bốn vị giai đoạn cấp hoàng đã trực tiếp ngã xuống.

Bây giờ tám thế lực lớn liên minh ở biên giới có sáu cường giả cấp hoàng, đang truy sát bốn vị cường giả cấp hoàng của Việt Nam ở chiến trường biên giới. Tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh. Chiến trường nhanh chóng lan ra toàn bộ biên giới. Tốc độ nhanh đến người ta không kịp phản ứng.

Dưới trướng Thiên Vương cấp cường giả hai bên, Chiến thần cấp cường giả, cũng hợp thành một đoàn. Tướng sĩ Việt Nam liều chết chiến đấu không lùi bước, tràn đầy nhiệt huyết Việt Nam.

Một khi có đội nào thuộc Bộ Quốc phòng Việt Nam bị quân địch bao vây, thời điểm không còn cách nào tự phá vòng vây, bọn họ sẽ ngang nhiên cùng đến chỗ chết với quân địch.

Mà lối đánh như vậy, càng làm cho bốn thể lực nhỏ trong liên minh tám thế lực lớn của các nước cảm thấy sợ hãi. Bởi vì, chỉ vẻn vẹn ngày đầu tiên khai chiến, cường giả và bộ đội mà bọn họ phái đến chiến trường biên giới, đã chết gần hết.

Trong đó, chiến đội Đại Tây và chiến đội Đại Bồ, trong nửa ngày khai chiến, đã hoàn toàn bị đánh cho tàn phế.

Chiến đội Đại Áo và chiến đội Đại Gia cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Các tướng sĩ Việt Nam, cho dù bị nhóm cường giả chiến đội Đại Mỹ và chiến đội Đại Ưng vây giết, cũng muốn cùng đến chỗ chết với những thế lực nhỏ yếu bọn họ.

Không còn nguyên nhân nào khác, chỉ cần là thành viên trong đội, không giết được kẻ mạnh nhất, thì giết cả đám trước đã.

Cho nên ngày thứ nhất khai chiến vô cùng khốc liệt. Bốn thể lực nhỏ trong liên minh tám thế lực lớn của các nước trực tiếp bị đánh tàn phế. Mà cái giá phải trả là đội quân một trăm nghìn người của Việt Nam, trực tiếp hi sinh gần một nửa. Trong đó bốn cường giả và các tướng sĩ, cũng vĩnh viễn chôn xương trên chiến trường này. Hơn nữa ngay cả thi thể cũng không tìm được, còn có một số lượng lớn thi thể của quân địch trộn lẫn vào đó.

Trong lúc nhất thời, lúc màn đêm buông xuống, chiến đội Đại Tây, chiến đội Đại Bồ, chiến đội Đại Áo, chiến đội Đại Gia đều vô cùng khiếp sợ. Mà các tướng sĩ Việt Nam, giờ phút này vẫn liên tục không ngừng từ bên trong xông qua bên này.

Cho dù vừa tới không được mấy tiếng, đã chết trận tại đây, nhưng bộ đội phía sau vẫn tiếp tục không ngừng đi qua bên này như cũ.

Những thế lực nhỏ trong liên minh của các nước hoàn toàn khiếp sợ. Vận mệnh đất nước của bọn họ rất yếu, vốn kém hơn cả Việt Nam. Mà thứ chiến tranh này, một khi liên lụy đến bọn họ, thì bọn họ càng không chống đỡ nổi.

Chẳng qua mới là ngày đầu tiên, đã đánh bọn họ vô cùng kịch liệt. Cho nên trong lúc nhất thời, dù chiến đội Đại Mỹ không ngừng tạo áp lực cho bọn họ, bọn họ cũng không điều động thêm cường giả đến chiến trường biên giới, mà bắt đầu kế hoạch, rút các cường giả đã phái đi trở về, có thể rút trở về bao nhiêu thì rút bấy nhiêu.

Cho nên quyết sách của Yến Phương Bắc có hiệu quả rồi, ngày đầu tiên đã khiến thế lực trong liên minh tám thế lực lớn của dị vực, chia rẽ nhau ra. Tình thế hơi thay đổi một chút. Nhưng Bộ Quốc phòng Việt Nam cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Trực tiếp bị đánh vơi hơn phân nửa. Mà con số tử vong này còn đang không ngừng tăng lên.

Bốn cường giả cấp hoàng Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại, càng không ngừng đại chiến với các cường giả của liên minh tám thế lực. Chiến đầu từ sáng đến tối, chiến từ phía Đông biên giới sang phía Tây biên giới, từ hướng Nam chiến đấu sang hướng Bắc.

Màn đêm buông xuống ngoài chiến trường biên giới, nhưng bầu trời đêm vẫn sáng như cũ, trên chiến trường biên giới, cử cách vài dặm là có ánh lửa sáng lên ngút trời.

Các tướng sĩ của điện Thiên Thần ở chiến trường biên giới cũng dưới sự dẫn đầu của bốn vị cường giả bậc vàng, dưới sự cam đoan của trăm nghìn hậu cần, bắt đầu xuất kích chinh chiến bốn phía.

Đây là một kiếp nạn, nhưng cũng là một kỳ ngộ. Một lần để giúp các tướng sĩ của điện Thiên Thần, đột phá lên thần, đột phá nhiều kỳ ngộ hơn nữa.

Cho nên chiến trường biên giới vốn đã dấy lên khói lửa khắp nơi, thêm bốn cường giả cấp hoàng của điện Thiên Thần, hơn mười Chiến thần, ba nghìn Chiến thần cấp cường giả gia nhập giữa đường, càng loạn hơn, nhiều khói lửa hơn.

Dưới sự dẫn đầu của bốn vị Thiên Vương Lục - Diệt - Ám - Chiến của Điện Thiên Thần, bốn phía bắt đầu khơi mào tranh chấp, những thế lực mong muốn ẩn núp không ra cửa kia, đều bị các cường giả của Điện Thiên Thần tóm từng cái ra.

Chẳng hạn như trên chiến trường biên giới, những thế lực lớn bình thường luôn sôi nổi, trong các thế lực lớn đó cũng có các cường giả cấp hoàng trấn giữ.

Tổ chức Ám Dạ, một nhóm sát thủ ở biên giới, còn có thống soái Bách Tùng của Thiên Đoạn Cốc từng bị Tiêu Hạo Thiên tàn sát một lần, nhưng rồi xây dựng lại Thiên Đoạn Cốc hôm nay cũng bị Điện Thiên Thần ép ra ngoài.

Mà những thể lực ngang tàng đang ẩn núp tương đối mạnh kia, sau khi bịđiện Thiên Thần bức, bọn họ cũng hiểu rõ ý của điện Thiên Thần.

Vì vậy cường giả của những thế lực kia, vốn không muốn giao chiến với Điện Thiên Thần, có lẽ chỉ khi thật sự không còn đường lui mới phải giao chiến. Mà phần lớn sau đó, chẳng hạn như nhóm cường giả của Ám Dạ, sau khi thấy các cường giả của điện Thiên Thần đến, đã trực tiếp chạy vào các đội của liên minh nước khác.

Sau đó các tướng sĩ của Điện Thiên Thần, bắt đầu điên cuồng đánh giết người của các chiến đội liên minh nước khác. Đợi sau khi giết hết xong, cường giả của tổ chức Ám Dạ lại chạy sang chỗ khác.

Trong lúc nhất thời, nhóm thế lực trên chiến trường biên giới, càng thêm quen việc dễ làm.

Chẳng hạn như một nhóm sát thủ biên giới Bách Toàn và Bách Tùng của Thiên Đoạn Cốc, sau khi bọn họ gặp phải người của Điện Thiên Thần, thì trực tiếp dẫn Tứ Đại Thiên Vương của Điện Thiên Thần, dẫn những người cấp cường giả bên cạnh Thiên Vương đến liên minh nước khác. Sau đó hai bên bắt đầu điên cuồng giao chiến trong bộ chỉ huy tối cao của người ta, Đánh nhau vô số đợt.

Đánh giá một câu là, bây giờ Bạch Toàn cũng đã đột phá lên cấp hoàng, lực chiến vô cùng mạnh. Anh ta hợp tác với Ám Thiên Vương, lừa giết được các cường giả của liên minh nước khác lần nữa.

Trong lúc nhất thời, liên minh nước khác càng tổn thất hơn. Điện Thiên Thần lại dùng quy tắc dây đỏ, cùng Bộ Quốc phòng của Việt Nam bắt đầu đánh theo thế gọng kìm vào các cường giả của liên minh nước khác.

Mà trong trận chiến không ngừng này, nhóm Chiến thần cường giả tối cao của Điện Thiên Thần, cũng bắt đầu đột phá, lúc này không bị ai áp chế, đều bắt đầu liều mạng đột phá, trận chiến này là cơ hội luyện binh tốt nhất.

"Rầm rầm rầm.”

Thiên hai mươi mốt đột phá lên Thiên Vương, sau đó là Thiên hai mươi hai...Thiên hai mươi bảy. Trong vòng một ngày, sau khi nhóm cường giả của Điện Thiên Thần không ngừng vây giết đám cường giả Thiên Vương của các nước. Các tướng sĩ và Chiến thần tối cao cũng từng người từng người đột phá lên cấp.

Đến lúc này, đám người Thiên hai mươi bảy đột phá, cường giả bậc Thiên Vương của Điện Thiên Thần bị thiếu hụt ban đầu, lại được bố sung.

Sau khi Thất Đại Thiên Vương đột phá, lại chia nhau ra thành từng đội khuếch tán chiến trường của Điện

Thiên Thần. Mà trong một ngày đại chiến này, ngoại trừ có người đột phá lên Thiên Vương ra, cũng có nhiều người đột phá lên Chiến thần, trong vòng một ngày, các tướng sĩ của Điện Thiên Thần, có hơn hai mươi người đột phá nửa Chiến thần, đột phá lên bậc Chiến thần.

Trong trận đại chiến này, các tướng sĩ của Điện Thiên Thần đang đột phá với tốc độ cao. Mà không có ai chú ý là, ngay trong trận đại chiến này, có một người phụ nữ mặc đồ đen, tay cầm song kiếm, vô cùng xinh đẹp. Người phụ nữ mặc đồ đen này cấp bậc Chiến thần, cũng gia nhập vào trận đại chiến có một không hai này.

Dần dần, đám thế lực trên chiến trường biên giới, sau khi thấy các tướng sĩ của Điện Thiên Thần đột phá trong lúc chiến đấu, nhóm những kẻ liều mạng kia, cũng hoàn toàn phấn chấn lên.

Toàn bộ từng người từng người đều gia nhập chiến trường, chỉ là sau khi bọn họ gia nhập vào cuộc chiến, bởi vì mấy năm nay uy phong của Điện Thiên Thần quá mạnh, cho nên có nhiều lúc, bọn họ đều lựa chọn ra tay với những cường giả của liên minh nước khác. Không còn lý do nào khác, một bên là cường giả, bên kia là Chiến thần, càng nhiều cường giả bậc Thiên Vương, thì càng dễ tìm đối tượng đột phá.

Đến lúc này, chiến trường biên giới hoàn toàn loạn lên. Vốn chỉ là chiến tranh giữa liên minh tám thế lực lớn của các nước và Việt Nam, nhưng trong vòng một ngày nhanh chóng bao phủ toàn bộ chiến trường biên giới, dần dần gần như tất cả các thế lực đều gia nhập vào. Toàn bộ trận chiến hoàn toàn loạn lên.

Bên chiến trường biên giới, chiến đấu hừng hực khí thế, khói lửa đầy trời. Mà giờ phút này ở Việt Nam, ban đêm đã qua, sáng ngày hôm sau đã đến. Sau khi Tiêu Hạo Thiên rời giường, lập tức từ biệt Cao Ánh Vy và Thúy Hồng. Tám giờ sáng, Tiêu Hạo Thiên và ông Hình đến trước cửa lớn nhà họ Đường.

"Điện chủ, bên chiến trường biên giới, đã hoàn toàn loạn. Nhưng chiến đấu đến bây giờ, điện Thiên Thần đã có thêm tám cường giả bậc Thiên Vương, ba mươi vị cường giả bậc Chiến thần. Theo tôi thấy, nếu như trận chiến này tiếp tục kéo dài, tuyệt đối sẽ có thêm càng nhiều tướng sĩ của điện Thiên Thần tiếp tục đột phá” Ngoài cửa lớn nhà họ Đường, ông Hình cười nói với Tiêu Hạo Thiên. Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Ừ, thông báo cho Thiên Diện, không cần giữ lại tài nguyên, cứ dùng hết toàn bộ tài nguyên lên người các tướng sĩ, để căn cơ của bọn họ vững chắc, tài nguyên nhất định phải dùng.”

Ông Hình cười gật đầu: “Ừm, tôi đã sớm thông báo cho Thiên Diện rồi. Yên tâm đi, Điện chủ, Thiên Diện... Cô ấy làm rất tốt.”

Tiêu Hạo Thiên đang đi ở phía trước, chần chừ một chút, dừng lại rồi nói: “Tứ lão của Việt Nam ở chiến trường biên giới ra sao rồi?”

Ông Hình trầm mặc nói: “Không thể nói là tốt, nhưng cũng không xấu. Hiện tại vết thương của bốn người Yến Phương Bắc đều rất nặng, nhưng vẫn có thể tiếp tục chống chịu được. Hơn nữa bọn họ đã giết bốn cường giả cấp hoàng của đối phương. Bây giờ đang bị sáu cường giả cấp hoàng truy sát.”

Ông Hình dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà Điện chủ, cậu không cần lo lắng quá. Hôm nay Tứ Đại Thiên Vương Lục - Diệt - Ám - Chiến cấp hoàng của Điện Thiên Thần đã chuẩn bị có thể âm thầm tiếp ứng bất cứ lúc nào, chỉ cần đối phương không tiếp tục phái thêm cường giả, hẳn là bốn người họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Được." Tiêu Hạo Thiên gật đầu.

Bây giờ toàn bộ chiến trường biên giới đã loạn, những người bảo vệ quy tắc kia, bây giờ chắc là đang vô cùng đau đầu. Tiêu Hạo Thiên cũng không tin, nhiều cường giả hỗn chiến như vậy, những người bảo vệ quy tắc kia, đều có thể giám sát được hết.

Trận chiến này, anh không có tham gia, toàn bộ điện Thiên Thần đều giao cho Tứ Đại Thiên Vương Lục - Diệt - Ám - Chiến. Kết quả lần này, cũng rất tốt, bốn người bọn họ đều làm rất tốt.

Ông Hình cũng gật đầu hỏi Tiêu Hạo Thiên: “Điện chủ, vậy bây giờ chúng ta đến biên giới phía Bắc, tìm đến thờ thánh miếu mà năm năm trước mẹ của cậu đã đến sao? Chúng ta có cần đến Thư viện Linh Động trước không? Hôm qua Đại trưởng lão của Việt Nam bên kia trở về, hình như bị thương không nhẹ. Viện trưởng của Thư viện Linh Động kia chắc hẳn cũng bị thương nặng, chúng ta có cần nhân cơ hội này giết bọn họ không? Như vậy có thể vất vả một lần, nhàn nhã cả đời rồi.”

Ông Hình nói xong, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Tiêu Hạo Thiên cười cười, sau đó nhìn ông Hình nói: "Tôi nghe nói Viện trưởng của Thư viện Linh Động đó có thể là một cường giả cấp hoàng năm sao tuyệt thế, tôi là một cấp hoàng nho nhỏ, ông thật sự coi trọng tôi rồi. Ông nghĩ làm sao, người ta bị thương nặng, thì tôi có thể giết được ông ta sao? Những môn phái cổ xưa được truyền nhiều đời như vậy, sao lại không có chút thuốc thánh chữa thương được? Sao ông lại có lòng tin như vậy chứ? Hay là nói, ông đã khôi phục sức mạnh tới đế cấp rồi sao?"

Sở dĩ Tiêu Hạo Thiên hỏi ông Hình như vậy, cũng bởi vì mấy ngày trước lúc anh và ông Hình cùng tiêu diệt hai nhà tài phiệt Âu Dương và Tư Đồ. Trong kho bí mật của hai tài phiệt đó, ông Hình cũng tìm được một chút thuốc quý chữa bệnh, năng lực của ông ta hẳn là đã phôi khục lại rất nhiều.

Rõ ràng hơi thở trên người đều ổn định hơn rất nhiều, Mí mắt Tiêu Hạo Thiên giật giật.

Nhưng ông Hình lắc đầu cười nói: "Ha ha. Điện chủ đừng nói đùa, tôi cũng là cấp hoàng thôi, cậu không giết được Viện trưởng của Thư viện Linh Động kia, thì tôi càng không thể giết được.

Khóe miệng của Tiêu Hạo Thiên giật giật mạnh hai lần, bây giờ hơi thở trên người của ông Hình, gần như có thể so với một trong ba trưởng lão để cấp của Việt Nam rồi. Còn cấp hoàng sao? Định lừa quỷ à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.