Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 7: Chương 7: Biệt danh Đinh dai dẳng




Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Bởi vì Chu Dịch và tổng giám đốc Lý của công ty tỉnh rất xem trọng ngày hội thể thao này, cho nên mọi người trong phòng ban không thể không đăng kí tham gia các loại hạng mục.

Chu Dịch nhận trách nhiệm đăng kí chạy cự ly ngắn 100m và chạy marathon 3km. Tống Tập đã giằng co với các hạng mục thi đấu cả buổi, Tô Nam Tinh nghe thấy tiếng lầm bầm của anh ta phát ra từ chỗ làm việc bên cạnh, “Chết sớm thì sẽ được siêu thoát sớm, dù sao chạy 100m cũng chỉ mất hơn mười giây.”

Tống Tập cũng đăng kí hạng mục chạy cự ly ngắn 100m. Chị Tiền chọc ghẹo, nói với cậu ta: “Can đảm lắm! Còn dám đăng kí chung hạng mục với giám đốc Chu.”

Tống Tập nói: “Tôi chính là đang dốc sức tham gia một hạng mục đó.”

Tô Nam Tinh đăng kí hạng mục trò chơi vui nhộn chung với các nhân viên nữ trong phòng ban. Đối với hạng mục chạy bộ gì đó, cô không muốn thể hiện trong dịp này, đó không phải là phong cách khiêm tốn thường ngày của cô.

Cô đăng kí tham gia trò đua sâu bướm được cho là đơn giản nhất, nghe nói là nhiều người cưỡi trên cái phao hình con sâu bướm rồi chạy, đội nào tới đích trước thì đội đó giành chiến thắng, nghe có vẻ rất đơn giản.

Hai ngày sau, nghe nói các công ty thành phố trực thuộc tỉnh rất hăng hái với ngày hội thể thao lần này, bọn họ đều tranh thủ tập luyện mỗi hạng mục sau khi tan sở. Điều này đã khiến chủ tịch Trần của công đoàn công ty tỉnh cảm thấy lo sợ, vì vậy ông cũng muốn nhân viên trong công ty tỉnh phải tập luyện sau khi tan sở.

Chu Dịch và Tống Tập đảm nhiệm hạng mục quan trọng nhất là chạy bộ nên bị yêu cầu “tăng ca,“ lấy lý do là phải tích cực tham gia các hoạt động mà công ty tổ chức.

Vì ngày hội thể thao mà phải “tăng ca” luyện tập chạy bộ, có lẽ đó cũng là một nét riêng của doanh nghiệp nhà nước.

Cũng may mà Tô Nam Tinh đăng kí đua sâu bướm nên không cần phải luyện tập. Đó là một hạng mục rất đơn giản nên cô không cần phải tăng ca. Đúng giờ tan sở thì về nhà, buổi tối còn có thể dắt Miêu Manh Manh đi bộ, hành hạ Miêu Manh Manh đến đau khổ không thể tả.

Thực hiện chế độ giảm cân Copenhagen đến ngày thứ bảy, Miêu Manh Manh gần như suy sụp. Bởi vì ngày thứ bảy hầu như chỉ được uống nước, cô ấy đói bụng đến mức chỉ muốn nằm trên giường giả chết.

Hôm nay Tô Nam Tinh còn muốn kéo cô ấy ra ngoài chạy bộ 7 – 8km, cô ấy liền vùi mình vào chăn, làm ra vẻ đáng thương, cầu xin Tô Nam Tinh: “Nữ vương của tôi, nô tài cầu xin người hãy cho tôi nghỉ ngơi một ngày đi... Tôi sẽ thắp nhang cho người sau!”

Tô Nam Tinh:...

Nhưng mà nhìn thấy ngày hôm nay cô ấy quả thật ăn rất ít nên Tô Nam Tinh mới bỏ qua cho cô ấy.

Nghe nói không cần phải đi ra ngoài tập thể dục, Miêu Manh Manh không cảm thấy đói bụng nữa. Cô ấy nhảy xuống giường, chạy tới trước gương, thích thú ngắm nhìn mình và nói: “Mình đã giảm được 2kg rồi, cảm giác gầy đi thật là tuyệt vời!”

Cô ấy vuốt ve khuôn mặt của mình, nói với Tô Nam Tinh: “Mình có cảm giác cằm của mình đã thon gọn hơn.”

Tô Nam Tinh cảm thấy cô ấy quả thật đã gầy đi một chút nên gật đầu. Điều đó đã khiến Miêu Manh Manh khoái chí như muốn bay lên thiên đường, giống như chú heo Peppa Pig vui sướng hát lên: “Tôi muốn đi mua quần áo đẹp, tôi muốn đến Thổ Nhĩ Kỳ.~” Lời bài hát lộn xộn nhưng không gây ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô ấy.

Sự vui vẻ của Miêu Manh Manh thật đơn giản, làm cho cô cũng vui vẻ theo.

Trong những ngày gần đây, vì phối hợp với kế hoạch giảm cân của Miêu Manh Manh, Tô Nam Tinh đều ăn salad rau củ vào mỗi tối, vòng eo của cô đã nhỏ đi một chút. Cô vốn dĩ không mập, nhưng mà có thể ốm đi một chút thì cũng tốt.

Thế nhưng cho dù vòng eo nhỏ đi, vóc người đẹp hơn, cô cũng không dám phô bày ra trong công ty. Ngày hôm qua công ty phát đồng phục cho ngày hội thể thao, cô còn chọn đại một kích cỡ. Bây giờ sau khi mặc thử, cô nhận ra nếu kích cỡ của chiếc áo thun đó vừa người thì bộ ngực của cô sẽ bị lộ ra.

Tô Nam Tinh chợt nhớ tới đêm hôm đó, Chu Dịch cũng quyến luyến nơi đó của cô...

Thành thật mà nói, thật ra cơ thể của Chu Dịch đã mang đến cho cô một cảm giác rất khó quên.

Nhưng mà có khó quên thì cũng đã là chuyện của quá khứ.

Qua vài ngày nữa thì đã đến ngày hội thể thao. Sau vài ngày tập luyện, sắc mặt của Tống Tập lúc nào cũng xanh xao. Vào ngày đó, anh ta nói với chị Tiền với vẻ mặt đau khổ: “Tôi có cảm giác lát nữa tôi sẽ chết rất thê thảm. Những người đăng kí tham gia hạng mục này đều là những người tài ba trong công ty chúng ta. Không những có giám đốc Chu của chúng ta tham gia, ngay cả giám đốc Đinh của bộ phận marketing cũng đăng kí nữa.”

Đang nói thì thấy giám đốc Đinh của bộ phận marketing đang chạy lên khán đài.

Theo sự sắp xếp chỗ ngồi trên khán đài, bộ phận tích hợp ngồi kế bên bộ phận marketing, vì vậy ông chủ của bộ phận marketing xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.

Chu Dịch vừa mới quay trở lại sau khi hút xong một điếu thuốc, cũng lên tiếng chào hỏi Đinh Diễm. Cả hai người đều dựa vào hàng rào chắn, trò chuyện vài câu.

Đây chính là khoảnh khác hai sếp lớn cao quý, đẹp trai trong công ty tỉnh gặp nhau. Tô Nam Tinh thấy có một cô gái nhỏ trong bộ phận marketing ngồi bên cạnh cô lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm hình.

Có một cô gái khác nói với cô bé kia: “Cậu chụp xong thì gửi qua cho mình vài tấm nhé!”

“Giám đốc Chu của bộ phận tích hợp thật là đẹp trai quá đi!”

“Giám đốc Đinh của chúng tôi cũng không tệ nha! Hai người bọn họ quả thật có cốt cách, chí khí của người quân tử, tuy rằng khí chất khác nhau, vẻ đẹp trai cũng khác nhau.”

Cô gái nhận được bức hình liền nhìn vào hình và nói: “Giám đốc Chu quả thật đã chăm chỉ luyện tập để có được một cơ thể săn chắc như vậy. Cậu xem tất cả mọi người đều mặc áo thun do công ty phát, giám đốc Chu người ta mặc vào trông giống như mặc mẫu thiết kế của một thương hiệu thời trang nổi tiếng!”

Một cô gái khác kiên quyết ủng hộ sếp lớn của mình: “Giám đốc Đinh của chúng mình mặc vào cũng rất đẹp trai nha!”

“Có điều giám đốc Đinh lại không có vóc dáng cường tráng như giám đốc Chu. Mặc dù cũng rất cao, nhưng mà giám đốc Đinh của chúng ta hơi gầy.”

Sau đó, cô gái bên cạnh đã nói một câu khiến Tô Nam Tinh suýt sốc. Cô gái đó âm thầm trốn dưới chiếc dù che nắng, khẽ thì thầm với đồng nghiệp của mình: “Mặc dù giám đốc Đinh của chúng ta hơi gầy, thế nhưng rất lợi hại nha.”

“Mình nghe được một câu chuyện từ các nhân viên kỳ cựu, chính là từ hồi công ty của chúng ta vẫn còn phúc lợi về chỗ nghỉ dưỡng. Vào thời điểm nóng nhất trong mùa hè, mọi người đều lần lượt đi vào trong đó ở vài ngày, lúc đó giám đốc Đinh và vợ của anh ấy cũng đến đó. Sau đó, mình nghe các nhân viên kỳ cựu nói là giám đốc Đinh đã giày vò vợ mình rất lâu vào ban đêm...”

Tô Nam Tinh đờ mặt ra, hai vợ chồng người ta “làm chuyện vui vẻ” ở trong phòng thì sao người khác lại biết được?

Cô gái đó nói: “Vì lúc đó trời rất nóng nên mọi người đều mở cửa sổ ra. Giám đốc Đinh đã làm cho vợ mình kêu la liên tục, mãi đến khi trời sáng mới chấm dứt. Vợ của anh ấy vô cùng buồn bực, oán trách một câu: “Xong chưa vậy? Sao anh làm lâu thế?” Từ đó về sau, các nhân viên kỳ cựu đều thầm đặt một biệt danh cho giám đốc Đinh là Đinh dai dẳng.”

Nghe thấy biệt danh này, suýt nữa thì Tô Nam Tinh phun nước bọt ra ngoài.

Cô liếc nhìn Đinh Diễm đang đứng nói chuyện với Chu Dịch cách đó không xa, năm đó Đinh Diễm rất lịch sự, phong độ, vậy mà cũng có lúc như vậy. Thật là không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.

Lúc cô còn làm trong bộ phận marketing cũng không nhìn ra được.

Các cô gái bên cạnh đều bật cười, nói là tin tức “lá cải” của cô gái đó quá ghê tởm. Thế nhưng mọi người vẫn không kiềm chế được, càng hỏi nhiều hơn: “Ngoại trừ biệt danh Đinh dai đẳng thì còn có gì khác không?”

“Cái khác à... Ừm, đúng rồi, gia đình mình có một người họ hàng làm việc trong công ty tỉnh C. Vợ của giám đốc Đinh là giám đốc tài chính bên đó. Hai người đã ở riêng lâu rồi, nghe nói bọn họ đang muốn li hôn...”

Các cô ấy lại nhiều chuyện một hồi, trong chốc lát đã thay đổi đề tài.

Các đàn chị trong phòng ban tích hợp và Tô Nam Tinh nghe xong câu chuyện của đám người nhiều chuyện đó đều mỉm cười, đều cất những chuyện đó vào trong lòng. Lấy tư cách là một nhân viên kỳ cựu, chị Tiền lén liếc nhìn Đinh Diễm, khẽ nói với Tô Nam Tinh: “Chuyện đó là sự thật, có điều sau khi giám đốc Đinh gia nhập vào đội ngũ lãnh đạo, mọi người đều không nói ra.”

Tô Nam Tinh cảm thấy có chút xấu hổ khi gặp lại Đinh Diễm...

Tô Nam Tinh và chị Tiền cùng lúc nhìn thấy Lý Uyển ngồi ở hàng ghế thứ nhất trên khán đài đang nói chuyện với Chu Dịch, còn đưa một chai nước cho Chu Dịch. Chu Dịch nói câu cám ơn với cô ta, Lý Uyển cười rất vui vẻ.

Tô Nam Tinh cảm thấy màu sắc son môi hôm nay của Lý Uyển xinh tươi hơn ngày thường.

Chị Tiền ở bên cạnh nói một câu đầy ẩn ý: “Thực sự cho rằng mọi người không nhìn ra sao? Chẳng qua là lười nói mà thôi! Chút tâm tư nhỏ bé của cô ta thật quá nông cạn, muốn “câu” giám đốc Chu mà lại không dám dùng sức. Cô ta luôn cho rằng sẽ có một ngày giám đốc Chu sẽ chủ động theo đuổi cô ta. Cô ta cũng đã 27 tuổi rồi, sao lại còn ngây thơ như vậy? Cho rằng mình đang đóng phim thần tượng à?”

Tô Nam Tinh cũng không trả lời vấn đề này.

Trong chuyện này, thật ra Lý Uyển cũng hơi có ý đồ với Chu Dịch, dù ít hay nhiều đều có thể nhìn ra. Bình thường lúc Chu Dịch đến phòng làm việc chung của bọn họ, Lý Uyển đều nhìn chằm chằm vào anh ta. Còn nữa, lúc đi vào phòng làm việc của anh ta để đưa bảng kê, cô ta luôn dặm lại lớp trang điểm, tô một chút son.

Có lẽ Lý Uyển cho rằng đó chỉ là một chi tiết nhỏ, mọi người trong phòng làm việc không thể nhìn ra được. Thật ra các đàn chị trong phòng ban đã quá quen với việc xem nét mặt của người khác, bản thân cô ta đã bị vạch trần dưới những cặp mắt đó.

Đó cũng là lý do Tô Nam Tinh không muốn có dính dáng gì tới Chu Dịch ngoại trừ công việc. Cô chỉ là một nhân viên tạm thời, không có thế lực ở đằng sau. Nếu dính vào mối quan hệ bất chính này, danh tiếng sẽ xem như xấu đi, làm việc cũng không dễ dàng gì.

Chị Tiền cũng biết Tô Nam Tinh sẽ không nói xấu sau lưng người khác. Cô ấy rất kín miệng, hơn nữa còn là một cô nàng giản dị, mặc dù rất xinh đẹp nhưng không bao giờ chưng diện. Vì vậy các đàn chị trong phòng làm việc đều rất thích nói chuyện phiếm với Tô Nam Tinh.

Lúc này chị Tiền lại bàn luận một chút về Lý Uyển: “Với chỉ số IQ đó thì cô ta không thể nào giành được giám đốc Chu của chúng ta, ngay cả Tống Tập mà cô ta còn không bắt được.”

Tô Nam Tinh nói: “Em thấy giám đốc Tống cũng không có tình ý với cô ta.”

Chị Tiền đáp: “Trong chuyện nam nữ, cô ta tưởng rằng chỉ cần quyến rũ là sẽ dễ dàng đến với nhau sao?”

Tô Nam Tinh thầm nghĩ đó lại là một sự thật.

Chị Tiền đâu hề biết rằng chuyện kinh động nhất trong phòng ban tích hợp đã xảy ra với Tô Nam Tinh.

Chị Tiền lại nói với Tô Nam Tinh bằng giọng điệu dặn dò: “Tiểu Tống đó nhìn có vẻ là người dễ nói chuyện, suốt ngày cười nói hì hì, dáng vẻ dễ bắt nạt, nhưng thật ra trong lòng đều biết hết, chỉ số EQ rất cao.” Đây cũng là đang muốn nhắc nhở Tô Nam Tinh, bởi vì cô và Tống Tập đều là giám đốc chuyên môn, mối quan hệ của hai người cũng xem như là cạnh tranh.

Nhưng dù sao Tô Nam Tinh cũng chỉ là một nhân viên tạm thời, có thể lên chức giám đốc chuyên môn cũng là do Chu Dịch đề bạt, đã là chức vụ cao nhất rồi, không thể lên thêm được nữa. Không giống như Tống Tập là nhân viên chính thức trong Hoa Tín, còn là hậu duệ của Chu Dịch, chỉ cần theo sát Chu Dịch thì sau này có thể thăng chức.

Sau khi Tô Nam Tinh và chị Tiền nói chuyện được một lúc, ngày hội thể thao đã chính thức khai mạc.

Thông thường, người lãnh đạo sẽ là người phát biểu đầu tiên. Tổng giám đốc Lý phát biểu rất đơn giản, lời ít mà ý nhiều, chỉ phát biểu trong vòng ba phút đã khiến mọi người thấy thích thú. Tiếp theo là nghi thức bắn súng chào mừng rồi bắt đầu thả chim bồ câu, thậm chí các công ty thành phố trực thuộc tỉnh còn tham gia nghi lễ đó, thoạt nhìn rất theo khuôn khổ.

Sau khi kết thúc nghi lễ, cuộc thi đấu thể thao theo từng hạng mục nhanh chóng được diễn ra. Trận đầu tiên chính là hạng mục chạy nước rút 100m dành cho nam.

Hạng mục mở đầu rất hấp dẫn, nguyên nhân là vì có hai anh chàng cao quý, đẹp trai trong công ty là Chu Dịch và Đinh Diễm, cả khán đài sôi động hẳn lên.

Không biết bọn họ có thỏa thuận trước với nhau hay không mà Chu Dịch mặc một bộ thể thao màu đen bó sát, Đinh Diễm mặc một bộ thể thao màu trắng. Cả hai người đều đang khởi động trong sân thi đấu.

Tô Nam Tinh nghe thấy các cô gái của bộ phận marketing bên cạnh nói: “Woa, hai trai đẹp so tài với nhau! Rốt cuộc anh đẹp trai nào trong công ty Hoa Tín tỉnh L của chúng ta là người giành chiến thắng đây?”

Tô Nam Tinh cũng cười thầm trong lòng: Chu chờ thời và Đinh dai đẳng, ai sẽ giành chiến thắng đây?

Rất nhanh đã có kết quả, Chu chờ thời luôn thích chạy bộ đã giành chiến thắng.

Đinh Diễm đoạt giải nhì.

Ở vạch đích, hai người còn khoác vai nhau, cùng đi về chỗ ngồi của bộ phận marketing và bộ phận tích hợp trên khán đài.

Sau khi bọn họ đi tới, mọi người của hai bộ phận đều cất tiếng reo mừng.

Chu Dịch cũng cười.

Tô Nam Tinh cảm thấy anh ta rất hiếm khi cười sảng khoái như vậy trong công ty.

Ngồi một lúc thì Tô Nam Tinh cảm thấy đau lưng, cô xuống khán đài để đi vào nhà vệ sinh.

Kết quả là bắt gặp Chu Dịch đang đứng hút thuốc lá ở ngoài nhà vệ sinh.

Động tác cầm điếu thuốc lá của Chu Dịch giống hệt như lúc anh ta ở một mình. Anh ta kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa rồi từ từ đưa lên miệng, nhả khói một cách thong thả.

Mặc dù Tô Nam Tinh đã từng ngủ với người đàn ông này, nhưng cô vẫn cảm thấy lúc Chu Dịch hút thuốc lá cũng rất đẹp trai.

Chu Dịch cũng nhìn thấy Tô Nam Tinh, nhếch môi nở nụ cười với cô. Anh giơ điếu thuốc trong tay lên, xem như là chào hỏi cô.

Thế nhưng dáng vẻ đó không giống như dáng vẻ giữa một người sếp và nhân viên cấp dưới.

Ngược lại giống như là một người đàn ông đứng ở bên đường muốn đưa băng vệ sinh!

Điều đó khiến Tô Nam Tinh rất tức giận. Cô không để ý tới Chu Dịch, chỉ xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Lúc cô đi ra, Chu Dịch đã đi mất.

Ngược lại, có một người đàn ông cao lớn mặc đồ thể thao màu trắng đang đứng ở đó. Dáng vẻ hút thuốc của anh ta không giống như Chu Dịch, động tác cầm điếu thuốc lá rất nhẹ nhàng, từ từ đưa lên miệng. Ngón tay của anh ta thon dài, đeo cặp kính gọng màu vàng, đôi mắt sắc sảo của anh ta được giấu ở bên dưới tròng kính.

Là Đinh Diễm, sếp lớn của bộ phận marketing trong công ty tỉnh.

Anh ta cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Nam Tinh, sau đó nở nụ cười và gọi cô: “Tô Nam Tinh.”

Tô Nam Tinh cũng lịch sự chào hỏi: “Giám đốc Đinh.”

Cô đang muốn bỏ đi, thế nhưng dáng vẻ của Đinh Diễm giống như là muốn nói chuyện với cô vài câu.

Anh ta dập tắt điếu thuốc, ngoắc cô lại.

Người đàn ông Đinh Diễm này không chỉ khiến người ta cảm thấy bề ngoài của anh ta đẹp trai, tài giỏi, mà bên trong còn rất lịch sự và kiên nhẫn, ngay cả giọng nói của anh ta cũng rất du dương, quyến rũ.

Anh ta nói: “Đã lâu rồi không gặp cô, kể từ khi chuyển đi khỏi bộ phận marketing cũng hiếm khi chạm mặt nhau.”

Tô Nam Tinh nói: “Sau khi chuyển đến bộ phận tích hợp thì liên tục tăng ca, cho nên rất bận rộn.”

Đinh Diễm gật đầu: “Nghe nói cô đã được thăng chức.”

Tô Nam Tinh không ngờ anh ta cũng biết đến chuyện này.

“Vâng, thăng chức thành giám đốc chuyên môn.”

Đinh Diễm nói: “Chúc mừng cô.”

Tô Nam Tinh nói khách sáo: “Cám ơn.”

Đinh Diễm chợt không nói gì nữa, anh ta nhìn cô, có lẽ là đang quan sát bộ đồng phục rộng thùng thình mà cô đang mặc. Anh ta nhấp nháy môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ nói một câu: “Chúng ta về chỗ ngồi đi.” Anh ta đi trước về phía bộ phận marketing bên đó.

Tô Nam Tinh đợi hai phút rồi mới đi về bộ phận tích hợp.

HẾT CHƯƠNG 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.