Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 16: Chương 16: Big Data giới thiệu đối tượng nào cho cô?




Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Vậy nên qua sự phân tích của Big Data, hệ thống đã ghép đôi cô với một người bảo vệ sao?

Ngẫm lại cũng đúng, mỗi tháng cô đều không chi quá một nghìn tệ vào Vân Bảo, thỉnh thoảng có một khoản thu nhập lớn cũng nhanh chóng chuyển vào thẻ ngân hàng của ba mẹ để bọn họ trả nợ.

Big Data đã dựa vào tình hình thực tế của cô để ghép đôi, vừa tàn nhẫn, lại vừa thực tế.

Tô Nam Tinh an ủi mình, cũng may mà cô không muốn tìm bạn trai. Với lại cô sẽ trở nên hoàn hảo hơn, kiếm nhiều tiền hơn, trở nên xinh đẹp hơn, đến lúc đó sẽ có người hoàn hảo hơn đang chờ cô.

Vì vậy phải cố gắng làm việc hơn, nhất định sẽ tốt hơn!

Cô thầm cổ vũ mình, chào đón một buổi sáng mới.

Sau khi vào phòng làm việc, cô phát hiện các đồng nghiệp trong phòng ban đều đang thảo luận chuyện xem mắt bằng Big Data. Đặc biệt là một vài người trẻ tuổi trong phòng ban, bọn họ thảo luận rất hăng say. Lý Uyển nói: “Big Data đã đề cử một người công chức cho tôi. Tôi hỏi chức vụ của anh ta là gì, anh ta nói là làm trưởng phòng của một bộ phận có quyền hành.”

Tống Tập nói: “Không hỏi xem là bộ phận có quyền hành gì sao? Biết đâu có thể làm quen với nhau thì sao?”

Lý Uyển lườm nguýt: “Chỉ là một trưởng phòng thôi mà, ai mà muốn làm quen?”

Tống Tập mỉm cười và nói: “Chưa đến 30 tuổi đã là trưởng phòng của bộ phận có quyền hành thì rất là xuất sắc rồi.”

Lý Uyển phản đối: “Giám đốc Chu của chúng ta chưa đến 30 tuổi đã làm giám đốc trong công ty tỉnh, chẳng phải là giỏi hơn phó trưởng phòng đó sao?”

Tống Tập cũng không nói nữa, anh rất hiếm khi làm mích lòng đồng nghiệp của mình.

Ngược lại, chị Trương ngồi bên cạnh thầm lườm nguýt, nói: “Có được bao nhiều người xuất sắc như giám đốc Chu?” Ý nói là cô cũng phải tự xem lại bản thân mình đi.

Chị Tiền biết cách ứng xử vội vàng giảng hòa: “Lý Uyển của chúng ta cũng rất ưu tú mà. Trang mạng Vân Bảo có thể đề cử một đối tượng xuất sắc như vậy cho cô cũng đã cho thấy điều kiện của cô rất tốt nha.”

Câu nói này làm khóe môi của Lý Uyển nhếch lên, “Ây da, tôi có chỗ nào tốt đâu chứ?”

Tô Nam Tinh vẫn không làm gián đoạn công việc đang làm, vẫn lắng tai nghe bọn họ nói chuyện, nhưng lại không tham gia vào, bởi vì chủ đề của câu chuyện vô cùng gay cấn.

Lý Uyển lại hỏi Hoàng Hân Nhiên vẫn luôn im lặng: “Hân Nhiên, Vân Bảo giới thiệu đối tượng nào cho em vậy?”

Hoàng Hân Nhiên mới biết được chuyện trang mạng Vân Bảo giới thiệu đối tượng từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng mở điện thoại di động ra xem. “Em mới biết được chuyện này. Tối hôm qua em chỉ ngồi nói chuyện với ông nội, sau đó ngủ sớm. Để em xem một chút... A, thấy rồi!”

Giọng điệu vui vẻ của cô ấy không thể che giấu được, ngay cả Tô Nam Tinh cũng ngẩng đầu nhìn cô ấy. Cô gái nhỏ cười rất vui vẻ, để lộ ra chiếc răng khểnh, trông rất hạnh phúc.

Lý Uyển tò mò muốn nhìn xem đối tượng do Big Data giới thiệu cho Hoàng Hân Nhiên là ai, thế nhưng Hoàng Hân Nhiên đã tắt màn hình. Lý Uyển nói: “Này, nói nghe một chút đi, Big Data đã đề cử người nào cho em vậy?”

Hoàng Hân Nhiên đáp: “Không có, không có người nào cả...”

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô ấy thì biết rõ đó là một đối tượng rất xuất sắc. Mọi người rất tò mò, nhưng mà người ta không muốn nói ra thì cũng không thể bắt ép.

Mấy ngày sau, Hoàng Hân Nhiên đều rất vui vẻ.

Lúc tan sở, đi ngang qua công ty khoa học kỹ thuật sát bên, Tô Nam Tinh còn liếc nhìn về phía cánh cửa của công ty khoa học kỹ thuật, phát hiện anh chàng bảo vệ Trương Đào đang đứng gác cổng ở bốt gác, cúi chào và hỏi thăm những người đi ra đi vào.

Tô Nam Tinh không nhìn về phía đó nữa, tự nhủ: Cô gái, hãy cố gắng lên!

Do có chuyện này làm động lực, tờ mờ sáng hôm sau, Tô Nam Tinh thức dậy đã đi chạy bộ ngay. Hôm qua Miêu Manh Manh tăng ca đến nửa đêm, sáng sớm không thể thức dậy nổi nên chỉ có một mình Tô Nam Tinh chạy bộ.

Không cần dắt theo Miêu Manh Manh, Tô Nam Tinh chạy nhanh hơn, hôm nay cô muốn chạy 6km. Sau khi làm nóng người, cô đeo tai nghe vào, mở danh sách nhạc chạy bộ trong ứng dụng âm nhạc lên. Giai điệu sống động vang lên, cô bắt đầu chạy từ từ đón ánh mặt trời.

Ngoại trừ ngủ, cô còn rất thích chạy bộ.

Cô thích ngủ là do đó là một chuyện rất khó khăn. Sau khi ngủ một giấc thật ngon, tâm trạng của cô sẽ trở nên tốt hơn.

Còn lúc chạy bộ, cô có cảm giác mình giống như có thể vượt qua bản thân, có thể vượt qua tất cả mọi chuyện khó khăn. Đặc biệt là khi chạy mệt đến thở không ra hơi, cả người đều đau nhức, lúc đó nếu tiếp tục chạy từng bước nhỏ, chỉ nghĩ tới mục tiêu ở phía trước, cô sẽ cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ hơn.

Đợi đến khi kết thúc việc chạy bộ vượt qua giới hạn, cô sẽ thấy vui vẻ khi có được cái cảm giác thoải mái và vui sướng.

Mấy năm nay, cô rất hiếm khi thả lỏng tâm trạng. Trước đây lúc còn đi học, những người họ hàng luôn tới tận nhà để đòi nợ. Sau này đã đi làm, cô chỉ cố gắng kiếm tiền, tiết kiệm tiền để trả nợ cho gia đình nên không có lúc nào được thả lỏng người.

Tô Nam Tinh nghĩ tới anh chàng bảo vệ ngày hôm qua, lại nghĩ tới chuyện Từ Lương Tuấn chia tay cô vì điều kiện của cô không tốt. Cô không trách Từ Lương Tuấn, đó là một sự lựa chọn rất bình thường.

Vậy nên cô không dám trông mong vào cái gì hết, bởi vì cô không có đủ khả năng.

Không muốn mặc quần áo đắt tiền, không muốn ăn một bữa tiệc Pháp sang trọng.

Gió tháng Năm ấm áp, nắng sớm chiếu vào mặt khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cô đổ rất nhiều mồ hôi. Ở phía trước cách đây không xa chính là cửa hàng bán nước, cô chạy qua đó, quét mã vạch mua một chai nước. Mới uống từ từ một ngụm nhỏ thì đột nhiên có ai đó giật nhẹ tóc tết đuôi ngựa của cô.

Tô Nam Tinh sợ hết hồn, ngoảnh đầu lại thì thấy Chu Dịch đứng ở đằng sau.

Anh ta mặc bộ đồ thể thao bó sát người, trên người đổ rất nhiều mồ hôi, chắc cũng đang chạy bộ.

Tô Nam Tinh tháo tai nghe xuống, “Giám đốc, chào buổi sáng.”

Chu Dịch nói: “Nghe cái gì mà chăm chú quá vậy? Tôi gọi cô mà cô không nghe thấy.” Anh nói xong thì cầm lấy tai nghe đang để trên vai của Tô Nam Tinh lên nghe thử, trong chớp mắt đã đến gần Tô Nam Tinh. Hơi nóng hừng hực từ mồ hôi trên người anh ta, mùi bạc hà và mùi khói thuốc, hơi thở nam tính, mạnh mẽ đột nhiên xông vào mũi của Tô Nam Tinh.

Tô Nam Tinh trả lời như không có chuyện gì xảy ra: “Là các bài nhạc để chạy bộ.”

Chu Dịch cũng quét mã vạch mua một chai nước, uống chậm rãi hai ngụm, hỏi Tô Nam Tinh: “Cô chạy ở bên kia à?”

Tô Nam Tinh chỉ vào một hướng và nói: “Hôm nay tôi muốn thử thách 6km.”

Chu Dịch nói: “Được đó, rất tốt. Thử thách rất tốt.”

Tô Nam Tinh tính toán hướng đó chắc là ngược hướng với nhà của Chu Dịch, đáng tiếc cô lại nghe thấy Chu Dịch nói: “Tôi chạy chung với cô, hôm nay tôi sẽ chạy 10km.”

Không đợi Tô Nam Tinh từ chối, Chu Dịch đã bắt đầu chạy, hét to: “Chạy thôi.”

Tô Nam Tinh đành phải chạy theo. Thật ra chạy bộ một mình cũng rất buồn chán, có người chạy chung, nhất là chạy chung với người có sức lực —— không giống như Miêu Manh Manh chạy được 100m đã thở hổn hển, thật ra điều đó cũng rất tốt. Với lại thể lực và sức chịu đựng của Chu Dịch tốt hơn Tô Nam Tinh, chạy theo nhịp của anh ta cũng thả lỏng người được một chút.

Bọn họ cùng chạy trên một con đường nhỏ trong công viên, không có nhiều người đi bộ, thỉnh thoảng Tô Nam Tinh nghe thấy Chu Dịch nói: “Cố lên, đừng có lười biếng.”

Sau khi chạy được 5km, Tô Nam Tinh tạm nghỉ theo bản năng. Lúc này cô bỗng hiểu được cảm giác của Miêu Manh Manh khi bị cô hành hạ, “Mình không thể chạy nổi nữa.”

Chu Dịch xoay người lại, nắm tay cô tiếp tục chạy, “Không phải nói muốn thử thách bản thân sao? Còn 1km nữa thôi, cố lên nào.”

Tô Nam Tinh thấy Chu Dịch đang nắm tay mình, bàn tay anh rất lớn, đang chạy thì quay đầu lại cười với cô. Dưới ánh nắng, nụ cười của anh khiến người ta cảm thấy anh là một người khác với giám đốc Chu nghiêm túc thường ngày. Có lẽ cô chưa bao giờ gặp qua một Chu Dịch thoải mái như vậy.

Chu Dịch hỏi cô: “Cô cười cái gì?”

“Còn có sức để cười, xem ra là còn có thể chạy được, đừng có lười biếng!” Giọng điệu của câu cuối cùng “Đừng có lười biếng” rất giống với câu “Ở lại làm thêm giờ” của giám đốc Chu thường ngày, làm cho Tô Nam Tinh càng muốn cười hơn.

Sau khi được Chu Dịch dắt chạy 6km, Tô Nam Tinh thở hổn hển rồi mới nói: “Tôi cười anh đó, cười anh không giống như lúc làm việc.”

Chu Dịch nói: “Không giống chỗ nào? Không phải cũng đều ép cô tiến về phía trước hay sao?”

Tô Nam Tinh nghĩ ngợi: Đúng vậy, Chu Dịch rất xuất sắc trong công việc, cấp dưới của anh ta cũng phải có đủ năng lực để theo kịp anh ta. Tô Nam Tinh biết mình đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực mới có thể leo lên đến vị trí giám đốc chuyên môn này, nhưng cũng phải nhờ sự đánh giá cao của anh ta nên cô mới có được cơ hội này. Lúc ở riêng, anh ta cũng rất thích vận động mà.

Quả thật, anh luôn dắt cô đi về phía trước, cho dù là trong công việc hay trong chạy bộ.

Tô Nam Tinh đứng dậy từ trên cỏ, “Đi về thôi, lát nữa tôi còn phải đi làm.”

Chu Dịch cũng đứng dậy từ trên cỏ, nói: “Vậy cô đi về đi, tôi cũng chạy về nhà.”

Hai người tạm biệt nhau tại đây.

Đến khi vào phòng làm việc, Chu Dịch lại mặc bộ đồ vest, trở thành một giám đốc Chu, ông chủ có năng lực làm việc vượt trội của bộ phận tích hợp. Còn Tô Nam Tinh lại mặc bộ đồ công sở rộng thùng thình, trở thành một giám đốc Tô làm việc có năng suất.

Lúc gặp lại trong phòng làm việc, Tô Nam Tinh chủ động chào hỏi sếp: “Giám đốc, chào buổi sáng.”

Chu Dịch khẽ vuốt cằm, “ừ” một tiếng và hỏi: “Trước khi đi, tôi có nói cô phải gửi bảng thông số của dự án “mắt thần” của thành phố Phổ Khẩu cho những phòng ban khác, cô đã gửi đi chưa?”

“Gửi rồi.”

Chu Dịch còn nói: “Lúc mở cuộc họp hợp tác với mấy người giám đốc của bộ phận khác thì vào xem một chút.”

Tô Nam Tinh trả lời: “Vâng.”

Bọn họ lại trở nên nghiêm trang.

Lúc xoay người lại, không hiểu tại sao Tô Nam Tinh lại muốn cười, khóe môi hơi nhếch lên, hôm nay cũng phải cố gắng làm việc thôi.

Mới sáng sớm mà đã triệu tập cuộc họp với bộ phận marketing và bộ phận nghiên cứu và phát triển. Do Tô Nam Tinh cũng theo dõi dự án này nên Chu Dịch dẫn cô đi theo.

Lúc đi về phía phòng họp, Chu Dịch còn nói: “Sau này khi cô đã quen với công việc thì cô sẽ thay tôi mở những cuộc họp như thế này.”

Tô Nam Tinh “vâng” một tiếng, bỗng nhiên Chu Dịch lại hỏi một câu: “Cô vẫn luôn chạy bộ vào sáng sớm sao?”

Tô Nam Tinh nhỏ giọng đáp “Đúng vậy.” Chu Dịch nói: “Chạy bộ vào sáng sớm rất tốt.”

Đi vào phòng họp, Tô Nam Tinh chính thức được họp chung với các giám đốc cùng cấp khác với tư cách là giám đốc chuyên môn.

Vừa ngồi xuống bên cạnh Chu Dịch, có một bóng dáng cao lớn đi vào phòng họp.

Là Đinh Diễm mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt đi vào.

Anh ta tươi cười nói chuyện với mọi người, còn nói với Chu Dịch: “Nếu đàm phán thành công dự án trị giá hai tỷ này, áp lực doanh thu của công ty chúng ta trong năm nay sẽ giảm bớt một chút.”

Chu Dịch trả lời: “Còn phải xem lợi nhuận cụ thể như thế nào.”

Đinh Diễm nói: “Cá nhân tôi cảm thấy có một ít lợi nhuận từ dự án “mắt thần” này cũng là có lời, dù sao đó cũng là một công trình có ích cho người dân.”

Chu Dịch: “Tổng giám đốc Lý cũng có suy nghĩ giống vậy, nhóm công ty bên kia cũng rất xem trọng dự án này.”

Đinh Diễm gật đầu, nhìn qua phía Tô Nam Tinh rồi hỏi: “Tiểu Tô cũng tới đây à?”

Tô Nam Tinh trả lời: “Giám đốc Chu dẫn tôi đi theo để tôi học hỏi thêm.”

Đinh Diễm nói: “Đây là một cơ hội tốt để học hỏi.” Rồi nói với Chu Dịch: “Người tài như Tiểu Tô đi đâu cũng đều tỏa sáng, lúc trước ở bộ phận marketing chúng tôi cũng rất xuất sắc. Không ngờ hạt giống tôi gieo trồng lại để anh hái được trái cây. Tôi rất đau lòng khi mất đi một nhân viên trung thành, nếu anh không bồi dưỡng Tiểu Tô cho tốt thì tôi sẽ kéo cô ấy về.” Rõ ràng những lời này là khéo léo khen ngợi Tô Nam Tinh, còn ngầm cho cô một chỗ dựa.

Chu Dịch thản nhiên đón nhận: “Không cần anh nhắc nhở, cô ấy chính là trợ thủ đắc lực của tôi.”

Tô Nam Tinh kịp thời đứng lên bày tỏ thái độ: “Cám ơn hai vị giám đốc đã bồi dưỡng, tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.”

Đinh Diễm mỉm cười với Tô Nam Tinh, bắt đầu họp.

Sau khi các bộ phận đưa ra ý kiến về các thông số cho dự án “mắt thần” lần này, Chu Dịch quyết định cử một người đến thành phố Phổ Khẩu để xem xét cụ thể số lượng camera cần lắp đặt trên các cột trụ trên đường. Tô Nam Tinh lập tức xin đảm nhiệm việc đó, cô muốn tiếp quản dự án này. Việc này không chỉ làm đẹp hồ sơ của cô, mà tiền thưởng cuối năm cũng sẽ được nhiều hơn một chút, đây là một cơ hội tốt.

Các giám đốc đều nói chuyện rất ngắn gọn, bởi vì mọi người đều có rất nhiều công việc. Họp hơn một tiếng, điện thoại của mọi người vang lên liên tục. Khi cuộc họp kết thúc, Chu Dịch nhận được cuộc điện thoại từ một người bên nhóm công ty. Anh nhanh chóng kết thúc cuộc họp, vừa gọi điện thoại, vừa đi về phía phòng ban tích hợp.

Sếp đã đi khỏi, Tô Nam Tinh còn phải dọn dẹp phòng họp. Khi cô dọn dẹp xong và đi ra khỏi phòng họp, cô nhìn thấy Đinh Diễm đang đứng hút thuốc trên hành lang.

Nhìn Đinh Diễm đứng ở bên cạnh cửa sổ có vẻ hơi hốc hác, nhưng đôi mắt vẫn trong suốt, xem ra tinh thần vẫn còn tốt. Anh thấy Tô Nam Tinh đi ra thì ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác bên cạnh, hỏi Tô Nam Tinh: “Dọn dẹp xong rồi à?”

Tô Nam Tinh “vâng” một tiếng.

Đinh Diễm không nói gì, cứ đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn cô.

Tô Nam Tinh cảm thấy hơi lúng túng khi nhớ lại những lời khen mà Đinh Diễm nói với Chu Dịch lúc nãy. Cô muốn nói tiếng cám ơn với anh ta, đáng tiếc là chưa kịp nói ra, Đinh Diễm đã nói trước.

Anh ta nói: “Cô mặc đồ không giống như lúc trước ở trong bộ phận marketing.”

Tô Nam Tinh đáp: “Mặc như vậy để tránh sự dòm ngó, dễ hòa nhập vào tập thể, làm việc thuận tiện hơn.”

Đinh Diễm chợt nở nụ cười và nói: “Cô luôn kiếm cớ để chờ tôi.”

Câu nói đó giống như làm thời gian quay ngược trở lại lúc còn làm trong bộ phận marketing.

Tô Nam Tinh không trả lời.

Đinh Diễm nhìn cô, lại rút ra một điếu thuốc khác nhưng không hút, chỉ nói với cô: “Nam Tinh, tôi đã ly hôn.”

Không phải là “Tiểu Tô” như lúc ở trong phòng họp nữa, mà là “Nam Tinh.”

Đinh Diễm đã ly hôn.

HẾT CHƯƠNG 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.