Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Sau khi lên tàu điện siêu tốc, Chu Dịch liền mở laptop ra, bắt đầu làm việc.
Tô Nam Tinh vốn dĩ muốn nghịch điện thoại di động, kết quả là thấy sếp bắt đầu làm việc nên cô cũng mở laptop ra, xem xét bảng thông số chi tiết của dự án “mắt thần” của thành phố Phổ Khẩu do trợ lý của cục trưởng Lý gửi đến.
Trước đó, Tô Nam Tinh đã nộp bảng dự toán việc lắp đặt đầu dò wifi trên xe cảnh sát của quận Nam Hoàn, lúc này thấy có phần lắp đặt đầu dò trong dự án “mắt thần” của thành phố Phổ Khẩu thì nói: “Giá cả của đầu dò wifi trong dự án này bị ép xuống thấp, nhưng mà chúng ta phải dùng thiết bị từ nhà cung cấp A, nếu sử dụng đầu dò cao cấp nhất thì lợi nhuận của chúng ta sẽ không được cao cho lắm.”
Chu Dịch kéo bảng biểu xuống, xem xét thông số ngàm ống kính nhận dạng xe, trong lòng nhẩm tính sơ số lượng cột trụ yêu cầu, “Ngàm ống kính và mạng lưới phủ sóng vẫn còn có khả năng, lợi nhuận có thể ngang nhau.”
Chu Dịch viết một con số trên bảng biểu, số lượng cột trụ dự kiến sẽ làm bọn họ phải tới thành phố Phổ Khẩu nhiều lần để xem xét tình hình cụ thể, dù sao số lượng camera và cột trụ dự tính trong bản thông số cũng không nằm trong chuyên môn của Chu Dịch, có nhiều chỗ có thể dùng camera khác để tiết kiệm chi phí.
Xem ra sau này phải thường xuyên đi công tác đến thành phố Phổ Khẩu rồi.
Có điều Tô Nam Tinh đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình. Cô quyết định sau này phải tránh đi công tác chung với Chu Dịch, dây dưa nhiều cũng không tốt cho lắm.
Tàu điện siêu tốc đã nhanh chóng đến ga. Lúc xuống tàu điện, Tô Nam Tinh muốn xách hành lý lên thì Chu Dịch đã cầm lấy hành lý của hai người, rất tự nhiên như lúc ban đầu. Thậm chí lúc đi theo dòng người ra ngoài, anh còn dùng tay kia ôm lấy bả vai của cô, giống như là sợ cô bị người khác đụng trúng.
“Đi theo tôi.”
Tô Nam Tinh được anh ôm lấy, cô ó thể ngửi thấy rõ mùi hương thuộc về anh.
Một anh chàng đẹp trai như Chu Dịch ôm lấy cô đã khiến mọi người xung quanh đều nhìn vào bọn họ.
Lúc này điện thoại của Chu Dịch vang lên, Tô Nam Tinh thấy Chu Dịch bắt máy, anh nói: “Xe của cậu đậu ở E-Plaza sao? Được, chúng tôi sẽ đến E-Plaza.”
Sau khi cúp máy, Tô Nam Tinh hỏi: “Ai vậy?”
Chu Dịch trả lời: “Tống Tập tới đón chúng ta.”
Tô Nam Tinh “à” một tiếng, Tống Tập tới, bọn họ sẽ trở về mối quan hệ cấp trên – cấp dưới như bình thường.
Tô Nam Tinh vừa thoát khỏi cái ôm của Chu Dịch, vừa xoay người lại và lấy lại hành lý từ trong tay anh, nhìn thẳng vào anh và nói: “Giám đốc, tôi có thể tự xách hành lý của mình. Cám ơn anh đã chăm sóc tôi trong suốt chuyến đi này.”
“Em...”
Tô Nam Tinh liền nở nụ cười đúng theo tiêu chuẩn nghề nghiệp, “Tôi đã có thêm nhiều kiến thức mới sau chuyến công tác lần này, sau này tôi sẽ cố gắng làm việc hơn, cám ơn sếp đã bồi dưỡng.”
Chu Dịch hơi sững sờ, sau khi Tô Nam Tinh cầm lấy hành lý từ trên tay anh thì xoay người đi về phía trước.
Ở trong mắt của Chu Dịch, bóng dáng nhỏ nhắn của cô nhanh chóng hòa vào trong dòng người.
Nhìn theo bóng lưng cứng cỏi, kiên cường của cô, anh bỗng thấy Tô Nam Tinh không những có năng lực làm việc, biết cách xã giao, mà cô còn quyết đoán trong phương diện đời sống cá nhân.
Hai năm qua, Chu Dịch đã hiểu rõ tính tình của cô, cũng có thiện cảm với cô. Nếu không thì đêm hôm đó, bọn họ sẽ không thể nào kích động ngủ chung với nhau.
Những ngày qua khi tiếp xúc với cô, anh đã hiểu thêm nhiều về con người thật của cô. Bây giờ Tô Nam Tinh lại dứt khoát xoay người rời đi, xem như là khéo léo từ chối tiến thêm một bước với anh. Nghĩ đến môi trường làm việc của bọn họ, anh có thể hiểu được tại sao cô lại lựa chọn như vậy, thế nhưng tại sao trong lòng anh lại thấy có chút không thoải mái vậy?
Tống Tập lại gọi điện thoại tới, Chu Dịch cũng nhanh chân đuổi kịp Tô Nam Tinh.
Lúc nhìn thấy Tống Tập, Tô Nam Tinh đã trở lại bình thường. Đối mặt với Chu Dịch, cô vừa tỏ ra kính trọng, vừa có chút gần gũi giống như một người thân cận.
Vậy nên cho dù Tống Tập là người cẩn thận, thông minh đến mấy thì cũng không thể nhìn ra manh mối gì. Chu Dịch nhìn thấy Tô Nam Tinh đang chờ anh thì cũng chỉ liếc nhìn cô, Tống Tập lại càng không thể nhìn ra tâm tư từ trên khuôn mặt anh.
Ba người nhanh chóng lên xe, Tống Tập chỉ nói về công việc với Chu Dịch trong suốt chặng đường. Chẳng mấy chốc đã đến dưới nhà của Tô Nam Tinh, Tô Nam Tinh nói hẹn gặp lại rồi bước xuống xe.
Chu Dịch nhìn Tô Nam Tinh xách hành lý lên lầu từ trong kính chiếu hậu ở bên hông xe, anh còn có thể gặp lại Tô Nam Tinh xinh đẹp, mặc bộ đồ màu đỏ kia sao?
Tô Nam Tinh về đến nhà, đúng lúc Miêu Manh Manh cũng đang ở nhà. Miêu Manh Manh vừa mới đi công tác về, phản ứng đầu tiên của cô là cô ấy đã gầy đi.
Hai người ôm lấy nhau, Miêu Manh Manh vui vẻ nói: “Chế độ giảm cân Copenhagen của mình đã kết thúc, giảm được 4kg sau 13 ngày!” Cô ấy xoay một vòng trước mặt Tô Nam Tinh, “Cậu xem mình nè, xem mình nè, mấy bộ đầm năm ngoái đều có thể mặc vừa!”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Miêu Manh Manh còn khoe công lao, “Biết tối nay cậu sẽ về nên mình đã cố tình làm salad cho cậu ăn đó!”
Tô Nam Tinh nhéo má của Miêu Manh Manh, mặc dù giảm được 4kg nhưng Miêu Manh Manh vẫn còn mũm mĩm, vừa vui mừng vừa cười khúc khích, nhìn thôi cũng khiến người khác thấy vui vẻ theo.
“Tốt lắm! Hôm qua phải đi ăn uống xã giao với người của công ty thành phố, hôm nay mình chỉ muốn ăn chút rau để giảm cân bởi vì lúc trước cứ phải bồi bổ vết thương ở chân.”
Miêu Manh Manh đang thái rau, “Mình cảm thấy món salad mình làm không ngon như cậu làm, hai chúng ta cùng làm có được không?”
“Được, cậu chờ mình thay quần áo nhé.”
Tô Nam Tinh vào phòng để thay một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà. Lúc cởi quần áo ra, cô bỗng phát hiện trên người mình có rất nhiều dấu vết do Chu Dịch để lại, đặc biệt là ở vùng ngực, ghi lại chiến tích mãnh liệt và nhiệt tình của bọn họ vào đêm hôm qua và sáng nay.
Thật ra Tô Nam Tinh vẫn còn thấy đau ở phía dưới, sáng nay Chu Dịch lại giày vò cô rất lâu, cho đến khi chuẩn bị đi về thì mới tha cho cô. Đặc biệt là sau đó, anh ta còn bắt cô phải mặc chiếc váy ở trên ghế sô pha. Cho nên lúc đi về, cô đành phải mặc bộ đồ công sở ban đầu, bởi vì bộ quần áo mới kia đã bị nhăn nhúm khó coi.
Cho dù là lần đầu tiên hay là lần thứ hai, cô phải thừa nhận là cơ thể của bọn kết hợp rất ăn ý, ngay cả những khoái cảm cũng khiến người ta rùng mình.
Nhưng mà vậy thì đã sao?
Chỉ đơn giản là tận tưởng.
Nhớ lại lúc được Tống Tập chở về, Chu Dịch gần như không nói chuyện với cô suốt cả chặng đường, có lẽ đang tức giận, chắc anh ta cũng sẽ không vui khi bị một cô gái từ chối. Nhưng mà anh ta cũng là một người công tư phân minh, lúc đi làm thì làm việc tốt một chút là được rồi.
Tô Nam Tinh rửa mặt, gạt bỏ những suy nghĩ về Chu Dịch, làm salad chung với Miêu Manh Manh.
Tô Nam Tinh cố tình làm các món salad nhẹ, bởi vì quá trình giảm cân và tạo dáng đều không thể thiếu việc ăn rau. Để làm các món rau được ngon miệng hơn, cô đã bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu cách làm salad.
Miêu Manh Manh rửa trái cây, Tô Nam Tinh thì xử lý phần ức gà, thịt giăm bông, sau đó chiên với lửa nhỏ, đến khi tỏa ra mùi thơm thì bày lên đĩa salad. Ngoài ra còn có nui xoắn luộc kiểu Ý với cà rốt, khoai mỡ, rau diếp, đậu gà, trái bơ, đổ thêm dầu giấm lên phía trên, đủ mọi màu sắc khiến người khác vừa nhìn đã thấy thích.
Miêu Manh Manh chụp vài tấm hình rồi mới bắt đầu ăn, vừa ăn vừa xúc động, “Một tháng trước, mình còn là một người gào thét không có thịt thì ăn không ngon. Bây giờ mình lại đang vui vẻ ăn rau chung với cậu, mình thực sự đã thay đổi quá nhiều...”
Tô Nam Tinh nói: “Thật ra phương thức giảm cân chính là thay đổi cách sống của cậu, ăn ít đồ chiên xào, đồ ăn chứa nhiều dầu mỡ, ăn nhiều rau xanh, kiểm soát lượng protein và carbohydrate, kết hợp với tập thể dục thì tự nhiên sẽ gầy đi.”
Miêu Manh Manh xỉa xói cô: “Nghe thì có vẻ rất dễ, thế nhưng lại không được ăn món gà rán cực ngon, mực nguyên con chiên giòn, đậu hũ thối chiên giòn, thịt xiên nướng, lẩu cay malatang*, cộng thêm các món thịt nướng, pizza, cánh gà nướng theo kiểu New Orleans, không được ăn những món ngon đó thì cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa?”
*Lẩu cay malatang: lẩu cay cùng hỗn hợp nhiều đồ ăn. Có thể cho là tiền thân của lẩu cay Tứ Xuyên, sự khác biệt là thịt và rau đều xâu qua cây xuyên tre.
Tô Nam Tinh liếc nhìn cô ấy, “Muốn đẹp hay là muốn ăn?”
Miêu Manh Manh nói chắc như đinh đóng cột: “Muốn ăn!” Sau khi nói xong thì xìu xuống, “Lại càng muốn đẹp!”
Cô lấy điện thoại ra cho Tô Nam Tinh xem vòng tròn bạn bè*, “Cậu nhìn bạn gái hiện tại của Trần Phi đi, cậu nhìn một chút đi, vừa gầy lại vừa trắng. Mình và anh ta mới chia tay được một tháng mà bọn họ đã âu yếm nhau mỗi ngày!”
*Vòng tròn bạn bè: một tính năng của WeChat, có thể chia sẻ những câu chuyện của bạn thân bằng hình ảnh với một nhóm bạn riêng. Những bình luận và lượt thích trong bài đăng chỉ có thể được nhìn bởi “bạn chung.”
“Tức chết mình! Mình cũng muốn gầy đi, mình phải đẹp hơn!” Miêu Manh Manh cố gắng nhồi nhét rau vào miệng, buồn bực nói: “Có phải do gần đây mình ăn nhiều rau nên cảm thấy ăn chay rất ngon hay không?”
Tô Nam Tinh nhìn vào vòng tròn bạn bè của Miêu Manh Manh, quả thực bạn gái của Trần Phi rất gầy, có điều cô nghĩ nếu Miêu Manh Manh gầy đi thì nhìn cũng rất đẹp. Cô định đưa điện thoại cho Miêu Manh Manh thì ngón tay vô tình chạm vào bức hình trên điện thoại, bức hình được tắt đi, sau đó cô nhìn thấy vòng tròn của người bạn khác của Miêu Manh Manh.
Cô nhìn thấy Từ Lương Tuấn.
Kể từ sau khi chia tay với Từ Lương Tuấn, cô đã xóa WeChat của anh ta, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng mà Từ Lương Tuấn và Miêu Manh Manh lại là bạn học, vì vậy cô ấy cũng có WeChat của anh ta.
Thật ra vòng tròn bạn bè của Từ Lương Tuấn không có đăng hình bạn gái mới hay gì đó. Cô mở vòng tròn của Từ Lương Tuấn lên thì phát hiện kể từ hôm chia tay, anh ta chỉ đăng một tấm hình đi uống rượu, chai rượu được đặt trên bàn, viết một dòng: “Đau khổ.”
Hôm nay, Từ Lương Tuấn đăng một bức hình không liên quan lên vòng tròn, chỉ viết một dòng: “Bỗng nhiên rất nhớ cô ấy.”
Tô Nam Tinh thở dài, đưa điện thoại di động cho Miêu Manh Manh. Hiển nhiên Miêu Manh Manh cũng nhìn thấy, nhận xét: “Rốt cuộc anh ta có ý đồ gì? Là anh ta nói chia tay trước, tại sao bây giờ lại làm như mình rất si tình vậy?”
Tô Nam Tinh nói: “Anh ta luôn là người như vậy, luôn nhìn trước ngó sau, làm chuyện gì cũng đều hối hận.”
“Nhưng mà đó cũng là chuyện của anh ta.” Cho dù có đau khổ, Từ Lương Tuấn cũng không chủ động tới đây yêu cầu tái hợp lại, cho nên thật ra cũng chỉ là đau lòng một chút mà thôi.
Sau khi hai người ăn xong salad, Tô Nam Tinh đi rửa mặt và giặt quần áo, đắp mặt nạ, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon. Đêm qua cô bị Chu Dịch giày vò nên không được ngủ ngon.
Miêu Manh Manh ngồi trước máy tính để vẽ bản thiết kế. Cô ấy là một nhà thiết kế thời trang, nhưng mà công ty của cô ấy lại muốn cô ấy trở thành người sao chép. Vì vậy ước mơ lớn nhất của Miêu Manh Manh là một ngày nào đó có thể đứng ra mở một văn phòng làm việc riêng, được khách hàng yêu cầu thiết kế quần áo.
Đó cũng là lý to tại sao cô ấy lại chăm chỉ làm việc như vậy, bởi vì cô ấy muốn gom góp đủ tiền cho ước mơ của mình.
Thật ra Tô Nam Tinh cũng có nhiều ước mơ, ước mơ đầu tiên là muốn giúp gia đình trả nốt số nợ một triệu tệ còn lại, để ba mẹ được nhẹ nhỏm. Ước mơ thứ hai là sau khi trả nợ xong, ba mẹ không xem một nhân viên tạm thời làm việc trong doanh nghiệp nhà nước là cô như cọng rơm cứu mạng nữa, cô muốn từ chức và thay đổi lối sống.
Có lẽ cô sẽ mở một quán cà phê hoặc một tiệm sách, vừa kinh doanh, vừa trải qua một cuộc sống nhàn nhã, lại còn có thể nuôi một chú cún, mỗi ngày đều đi phơi nắng. Nếu cửa tiệm này được mở ở Đại Lý thì thật là tốt, nghe nói bầu trời ở đó rất trong xanh, những đám mây rất đẹp. Tiếc rằng toàn bộ tiền lương của cô đều để trả nợ cho gia đình, cô không có tiền đi du lịch. Nếu có cơ hội, cô rất muốn đi đến đó.
Nhưng mà cô vẫn phải cân nhắc về ước mơ này, bởi vì để trả hết một triệu tệ thì cần rất nhiều thời gian. Cho dù cô đã thăng chức lên giám đốc chuyên môn thì vẫn không đủ, lương tháng bây giờ là bốn nghìn tệ, tiền thưởng cuối năm chỉ nhiều hơn trước đây một chút. Nếu được chuyển lên nhân viên chính thức thì cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn...
Thật đáng tiếc, muốn chuyển lên chính thức mà không có mối quan hệ, không có tiền thì không thể nào lên được, mà cô lại không có thứ gì cả.
Tô Nam Tinh vừa uống sữa, vừa nhìn Miêu Manh Manh vẽ. Miêu Manh Manh vẽ được một lúc thì lại bắt đầu nghịch điện thoại di động, sau đó đưa điện thoại cho cô, giọng điệu khoe khoang, “Cậu xem, lúc mình đăng quá trình giảm cân bằng phương pháp Copenhagen lên Weibo, lượt follow trên Weibo tăng rất nhanh.”
Tô Nam Tinh phát hiện tên của Miêu Manh Manh là Hổ mập thất thất thất tình, đã có 10 nghìn người hâm mộ. “Sao lại tăng nhanh như vậy?”
Miêu Manh Manh nói: “Mình quen với một đàn anh là người nổi tiếng trên mạng, có một triệu người hâm mộ. Mình xin anh ta chuyển tiếp* một ít bài viết của mình, sau đó mình đã có rất nhiều người hâm mộ.”
*Chuyển tiếp: trong Tiếng Anh là forward, giống như chuyển một bài viết từ một người khác đến trang cá nhân của mình.
Cô ấy vừa mới đăng ảnh món ăn nhẹ lên thì rất nhanh đã có người bình luận. Ở phía trên, cô ấy viết một dòng chú thích: “Phát hiện bạn gái mới của bạn trai cũ vừa gầy vừa trắng hơn tôi, tôi rất tức giận và đã ăn rau củ! Nhất định phải trở thành một mỹ nhân!” Tất nhiên bên dưới đã có hơn 20 lượt bình luận.
Miêu Manh Manh vui vẻ nói: “Mình cũng sẽ cố gắng trở thành người nổi tiếng trên mạng! Trở thành người nổi tiếng cố gắng giảm cân trên mạng!”
HẾT CHƯƠNG 14