Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Lúc Tô Nam Tinh tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong ngực của Chu Dịch, cô rất kinh ngạc.
Ngay sau đó, tất cả những ký ức vụn vặt về đêm mãnh liệt hôm qua tràn vào trong đầu cô như một cơn lũ.
Tất cả hình ảnh nóng bỏng, mãnh liệt đó khiến cho đầu của Tô Nam Tinh càng thêm đau nhức sau cơn say rượu.
Thật ra không cần những ký ức mãnh liệt đó nhắc nhở, cô cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì ngay lúc này, cô và Chu Dịch đang ôm nhau trên giường, quần áo vứt lung tung trên mặt đất.
Da thịt hai người kề sát nhau, truyền đến nhiệt độ ấm áp cho nhau.
Thậm chí khi nằm trong ngực của Chu Dịch, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập nhịp nhàng, mạnh mẽ của anh.
Tô Nam Tinh cảm thấy có lẽ mình bị điên rồi, bởi vì phản ứng lúc này của cô không phải là suy nghĩ cách giải quyết hậu quả, mà là: Từ nay về sau, nếu toàn bộ nhân viên nữ trong công ty lại thảo luận về chuyện lồng ngực của giám đốc bộ phận tích hợp hệ thống* Chu Dịch có rắn chắc hay không, cô có thể nói cho bọn họ biết đáp án.
*Tích hợp hệ thống (System Integration): kết hợp các ứng dụng, quy trình hay hệ thống rời rạc lại, đảm bảo chúng hoạt động gắn kết chặt chẽ với nhau như một thể thống nhất.
Đó chính là: lồng ngực của Chu Dịch không những rắn chắc, mà chỗ nào đó cũng cứng rắn nữa...
Rốt cuộc tại sao cô lại ngủ với sếp mình vậy?
Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Trưa hôm qua, bạn trai của cô, à không đúng, bây giờ đã trở thành bạn trai cũ rồi.
Bạn trai cũ Từ Lương Tuấn hẹn cô đi ăn trưa, Tô Nam Tinh nhớ lại trước đây anh ta thường hay phàn nàn về cách ăn mặc khó coi của cô. Cô thường hay mặc những bộ đồ công sở rộng thùng thình khiến anh ta thấy mất mặt mỗi lần đi hẹn hò, cho nên trưa hôm qua cô đã cố gắng chưng diện một chút.
Hai năm trước kể từ khi chuyển đến làm việc trong bộ phận tích hợp hệ thống, Tô Nam Tinh vẫn không có thời gian làm đẹp cho mình.
Hôm qua cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa tơ tằm và một chân váy eo cao. Áo sơ mi được cô bỏ vào trong chân váy, để lộ ra vòng eo thon gọn, mang một đôi giày cao gót để tôn lên đôi chân thon dài của mình. Cô còn trang điểm nhẹ nhàng, thoa chút son môi màu đỏ.
Tô Nam Tinh thầm nghĩ: Đã lâu rồi mình chưa được hưởng thụ qua cảm giác “tỏa sáng,“ thu hút ánh nhìn của mọi người như vậy.
Nhưng mà khi cô chưng diện đẹp, Từ Lương Tuấn lại nói câu chia tay với cô.
Lý do chia tay vô cùng đơn giản và nực cười: “Xin lỗi Nam Tinh, mẹ của anh không đồng ý cho hai chúng ta quen nhau.”
Tô Nam Tinh cảm thấy khả năng kiềm chế của mình khá tốt, nếu không thì cô đã chửi thề rồi.
Lại là lý do vớ vẩn này! Bọn họ đã ở bên nhau bốn năm, trước đây cô đã đi làm, anh ta vẫn còn là một nghiên cứu sinh, mẹ của anh ta cũng không chán ghét cô. Đến khi anh ta tốt nghiệp xong, xin vào làm được trong một công ty điện lực nhà nước nổi tiếng thì mới bắt đầu chê bai cô chỉ là một nhân viên tạm thời trong doanh nghiệp nhà nước.
Nói thẳng ra là gia đình của anh ta chướng mắt cô và gia đình của cô mà thôi.
Thậm chí Tô Nam Tinh không thèm níu kéo.
Từ khi Từ Lương Tuấn nói ra câu chia tay thì bọn họ đã kết thúc rồi.
Chia tay thôi mà, chuyện đó không đáng để Tô Nam Tinh khóc lóc, ôm chân đàn ông níu kéo.
Cô đứng lên, giơ tay ra đổ tách cà phê lên đầu Từ Lương Tuấn, sau đó nhấc đôi giày cao gót 8cm lên, đi thủng thẳng ra khỏi nhà hàng.
Buổi chiều cô còn phải ký hợp đồng với bên sở cảnh sát quận Nam Hoàn về một hệ thống dùng để phục vụ người dân. Đó là dự án mà tổng giám đốc Lý của công ty tỉnh rất xem trọng, cô cũng không muốn công việc của mình bị trễ nãi chỉ vì một người đàn ông.
Tình cảm bốn năm giữa cô và Từ Lương Tuấn giống như một cái đánh rắm, nói chia tay thì chia tay ngay lập tức.
Rốt cuộc chuyện gì mới đáng tin đây?
Có lẽ chỉ có kiến thức trong đầu mình và tiền trong tay mới là điều đáng tin.
Thậm chí cô không có nhiều thời gian để buồn rầu, trở về công ty thì nhanh chóng vùi đầu vào công việc.
Buổi chiều, trong suốt toàn bộ quá trình ký kết hợp đồng, cô đều đi theo bên cạnh sếp Chu Dịch và tổng giám đốc Lý. Bởi vì giai đoạn đầu của dự án này do cô phụ trách nên cô vẫn luôn đi theo bên cạnh để giới thiệu cho các vị lãnh đạo của sở cảnh sát quận Nam Hoàn.
Cục trưởng bên đó và tổng giám đốc Lý đều khen Tô Nam Tinh vài câu, tổng giám đốc Lý nói khách sáo: “Giai đoạn đầu của dự án này là do Tiểu Tô phụ trách, cô ấy cũng là người chịu trách nhiệm về việc thực thi, nếu có thắc mắc gì thì cứ đến tìm cô ấy. Tất nhiên nếu cô ấy có chỗ nào sai sót thì mọi người có thể đến tìm tôi và giám đốc Chu. Chúng ta cần phải đảm bảo hệ thống tra cứu phục vụ người dân được tiến hành thuận lợi.”
Cục trưởng bên đó cũng cười khen Tô Nam Tinh: “Cô Tô làm việc rất nghiêm túc, phối hợp với khoa kỹ thuật bên đó rất suôn sẻ. Tôi hy vọng rằng thông qua việc chọn quận Nam Hoàn làm nơi thí điểm, chúng ta có thể thuận lợi mở rộng hệ thống phục vụ người dân trên toàn quốc. Hiện tại Internet Plus* đang được chú trọng, sở cảnh sát chúng tôi cũng muốn làm cho đời sống của người dân được thuận tiện hơn.”
*Internet Plus: một khái niệm tích hợp Internet di động, điện toán đám mây và big data vào sản xuất và khuyến khích thương mại điện tử phát triển.
Cục trưởng và tổng giám đốc Lý nói chuyện qua lại với nhau một lúc thì cũng biết có một cuộc họp khác đang đợi, vì vậy sau khi ký hợp đồng xong liền rời đi.
Lúc quay trở về công ty, Tô Nam Tinh ngồi trên xe chung với Chu Dịch và tổng giám đốc Lý. Tổng giám đốc Lý khen ngợi Tô Nam Tinh còn trẻ mà đã có tài, Tô Nam Tinh cũng biết sếp Chu Dịch của mình có quan hệ họ hàng với tổng giám đốc Lý nên nghĩ rằng tổng giám đốc Lý “yêu ai yêu cả đường đi” sao?
Sau đó, tổng giám đốc Lý nói: “Người tài như Tiểu Tô đây hẳn là nên cất nhắc cho tốt.” Rõ ràng câu này là nói cho Chu Dịch ngồi bên cạnh nghe.
Tô Nam Tinh vừa nghe thì cảm thấy rõ ràng những lời này có hàm ý sâu xa.
Cô liếc nhìn Chu Dịch theo bản năng, Chu Dịch lại không biểu lộ thái độ gì, nhưng tổng giám đốc Lý lại nói thẳng: “Cuối năm ngoái, lúc trình báo chức vụ giám đốc chuyên môn trong phòng ban các cô, giám đốc Chu đã tiến cử cô rồi, công văn sẽ được gửi xuống trong hai ngày nữa.”
Đây quả thực là cái bánh từ trên trời rơi xuống!
Tô Nam Tinh lập tức bày tỏ thái độ: “Sau này tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn!” Trên mặt cô nở nụ cười tươi như hoa, thăng chức có nghĩa là tăng tiền lương đó!
Tô Nam Tinh còn đang phấn khích thì nghe thấy Chu Dịch nói với tổng giám đốc Lý: “Cũng là do bình thường cô ấy làm việc tốt, đều hoàn thành tốt những dự án được giao, nếu không thì còn lâu tôi mới cất nhắc. Sau khi cô ấy lên chức giám đốc chuyên môn thì sẽ dễ dàng bàn giao công việc cho các bộ phận khác hoặc thay tôi mở một vài cuộc họp dự án.” Chỉ có mối quan hệ thân thiết mới có thể nói ra như vậy.
Tổng giám đốc Lý nghe xong thì cũng không nói gì, ngược lại chỉ đề cập đến chuyện hai người phải đến nhóm công ty* để báo cáo tình hình.
*Nhóm công ty (Corporate Group): một tập hợp hai hoặc nhiều công ty, tương tác và có mối quan hệ lâu dài về kinh tế, công nghệ, thị trường, cùng nhau hướng tới mục tiêu tăng cường tích tụ, tập trung vốn và tối đa hóa lợi nhuận.
Tô Nam Tinh quay đầu lại, nhường không gian phía sau cho hai vị lãnh đạo, còn mình thì ngồi trên ghế tài xế hưởng thụ niềm vui khi được thăng chức.
Mặc dù không gặp may mắn trong tình yêu, nhưng lại gặp chút may mắn trong công việc, cuộc sống cũng không quá bất công!
Trở lại tòa nhà công ty, sau khi chào tạm biệt tổng giám đốc Lý trong thang máy, Chu Dịch và Tô Nam Tinh đều đi lên tầng tám thuộc khu làm việc của bộ phận tích hợp hệ thống. Lúc trên hành lang chỉ còn lại hai người, Tô Nam Tinh gọi một tiếng: “Giám đốc!”
Có thể là do vừa mới ký xong một hợp đồng dự án, Chu Dịch hơi thả lỏng người, chỉ trả lời cô bằng một chữ: “Hửm?”
Chỉ có một chữ, giọng nói trầm ấm của Chu Dịch khiến Tô Nam Tinh cảm thấy ngạc nhiên.
Cô có cảm nhận gì về người sếp đẹp trai?
Chính là cảm giác như thế này, bình thường Tô Nam Tinh báo cáo công việc đều không dám ngẩng đầu lên đối mặt với anh ta. Bởi vì sếp quá đẹp trai nên cô sợ mình sẽ để lộ ra ra ánh mắt khiếm nhã.
Chu Dịch không giống với những cậu con trai “mong manh” ngày nay, ngược lại Chu Dịch 29 tuổi toát ra một vẻ vô cùng nam tính.
Anh ta là vị giám đốc trẻ tuổi nhất trong công ty tỉnh. Chức vụ này thường được bổ nhiệm trong công ty cấp thành phố, có quyền trực tiếp như một tổng giám đốc. Lúc công ty tỉnh mở cuộc họp cho người lãnh đạo, đa số những vị giám đốc đều đã ngoài 40 tuổi, chỉ có mỗi mình Chu Dịch mới hơn 20 tuổi, điều đó đã làm độ tuổi bình quân của người lãnh đạo trong công ty tỉnh giảm xuống. Hơn nữa, anh ta còn quản lý bộ phận tích hợp hệ thống, một trong ba bộ phận quan trọng trong công ty.
Nói chung là để có được vẻ ngoài chín chắn, trưởng thành, Chu Dịch đều luôn mặc vest mỗi khi đi làm. Hơn nữa anh ta còn rất thích tập thể dục, cho nên dáng người tương đối chuẩn, giống như một người mẫu mặc vest có thể trình diễn trên sàn catwalk hình chữ T.
Nghe nói mỗi ngày anh ta đi vào công ty, các cô em gái lễ tân đều có cảm giác như được ngắm nhìn một người mẫu thời trang nổi tiếng.
Anh ta là kiểu người mỗi ngày đi làm đều giống như một người đàn ông chuyên nghiệp trình diễn trên sàn catwalk hình chữ T.
Người đàn ông đó còn là sếp của cô.
Còn Tô Nam Tinh vẫn chỉ luôn cố gắng làm việc để kiếm tiền, cho nên không bao giờ tiếp xúc gần gũi với Chu Dịch.
Tất cả các cô gái từ già đến trẻ đều rất thích Chu Dịch. Các cô em gái lễ tân đều muốn trở thành bà Chu, không kết hôn được thì cũng muốn ngủ chung một đêm.
Tô Nam Tinh đã hồi tưởng đến đây, nhưng mà Chu Dịch đang ôm cô ngủ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Cũng là do tối hôm qua “chiến đấu quá hăng say,“ phía dưới của cô vẫn còn đau.
Vì vậy giám đốc Chu không những có lồng ngực rắn chắc, chỗ đó cứng rắn, mà thể lực còn rất kinh người.
Vì vậy có thể ngủ với Chu Dịch chính là vận may lớn nhất của cô...
HẾT CHƯƠNG 1