“Chu Dịch phát hiện Đinh Diễm đang theo đuổi Tô Nam Tinh”
Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Tô Nam Tinh không hiểu tại sao Big Data lại ghép đôi cô và Đinh Diễm đang ở cấp bậc này? Tại sao bọn họ lại có thể là đối tượng hẹn hò dựa theo Big Data được?
Cô không kiềm chế được phải bật thốt lên câu hỏi: “Lẽ nào gần đây anh mua cái gì sao?”
Đinh Diễm trả lời: “Tôi không mua sắm trên mạng nhiều.”
Tô Nam Tinh thực sự không hiểu nổi, khả năng duy nhất có lẽ là do trước đó vài ngày cô được chuyển lên chính thức, tiền lương cho chức vụ giám đốc chính thức là khoảng bảy nghìn tệ, cuối năm còn có thêm tiền thưởng, cộng lại với nhau thì có lẽ là khoảng 150 – 160 nghìn tệ cho một năm, nhưng mà cũng không thể nào nhanh như vậy chứ?
“Big Data đề cử đối tượng đều dựa vào tiền lương, tài sản để làm cơ sở. Tài sản gần đây của anh thay đổi gì không?”
Đinh Diễm suy nghĩ một chút, “À, bất động sản và tiền mặt đều giảm đi một nửa.”
Tô Nam Tinh mới nhớ ra Đinh Diễm đã li hôn, vì vậy tài sản của anh đã bị mất đi một nửa.
Đây mới là lý do Big Data ghép đôi bọn họ sao?
Nói như thế nào đây, mặc dù Tô Nam Tinh cảm thấy khó tin, nhưng mà trong lòng cô lại có chút vui vẻ, Big Data lại có thể ghép đôi cô với một người như Đinh Diễm.
Cho dù tài sản của Đinh Diễm đã bị giảm đi, nhưng mà năng lực cá nhân và trình độ kinh doanh vẫn còn ở đó, anh ta sẽ nhanh chóng kiếm lại những số tiền đó. Trong suy nghĩ của Tô Nam Tinh, mặc dù Đinh Diễm và Chu Dịch đều là người tài, nhưng muốn kiếm được một triệu tệ trong một khoảng thời gian ngắn là rất khó, hoặc là nếu bọn họ muốn dựa vào tiền trong tay để kiếm ra một triệu tệ thì cũng rất khó. Nói cho cùng thì với năng lực của bọn họ và nền tảng lớn mạnh của Hoa Tín, bọn họ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Tô Nam Tinh nói: “Chuyện này thật thú vị.”
Đinh Diễm mỉm cười: “Vậy thì có lẽ đây chính là duyên phận.”
Tô Nam Tinh không dám nói tiếp, lúc này cô cũng không dám nói bừa. Cô thực sự không biết Đinh Diễm sẽ nói gì tiếp theo nên chỉ cười ha ha hai tiếng.
Có lẽ Đinh Diễm cũng nhìn ra cô đang xấu hổ, cho nên cũng không nói gì thêm.
Hai người đi dạo một lúc rồi Đinh Diễm đưa cô về nhà. Lúc chia tay nhau, Đinh Diễm nhỏ giọng gọi tên cô: “Nam Tinh.”
“Vâng?”
Đinh Diễm nói: “Tôi còn chưa nói cho em biết, có thể làm đối tượng hẹn hò của em bằng Big Data giới thiệu là vinh hạnh của tôi.”
Đôi mắt sau cặp kính của anh rất trong suốt, cho dù ở trong đêm tối cũng giống như phát ra tia sáng, quả thật làm cho Tô Nam Tinh không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô nhỏ giọng đáp lại một chữ “ừm.”
Đinh Diễm dặn dò cô: “Nhanh lên lầu đi ngủ đi.”
Tô Nam Tinh nói hẹn gặp lại rồi mới đi lên lầu dưới ánh mắt của Đinh Diễm. Cô cảm giác sau lưng mình như bị thiêu đốt thành hai lỗ bởi ánh mắt của anh, không biết đó có phải là ảo giác của cô hay không.
Buổi tối, Miêu Manh Manh rất vui vẻ khi về đến nhà, liên tục khen Heo trắng nhỏ vô cùng hài hước, còn hùng hồn tuyên bố: “Mình quyết định ngoài việc may áo cưới màu trắng ra, mình còn muốn thiết kế cho chúng ta bộ trang phục nhà Đường. Chỉ có trang phục nhà Đường mới có thể tôn lên ưu điểm vóc dáng của cô gái nhỏ mập mạp như mình và cô gái đầy đặn như cậu được!”
Tô Nam Tinh: “Tại sao lại muốn làm trang phục nhà Đường?”
Miêu Manh Manh nói: “Lúc nãy tán gẫu với Heo trắng nhỏ, anh ta nêu nhận xét là áo cưới phong cách châu Âu không đặc biệt bằng trang phục kiểu Trung Quốc của chúng ta. Mình suy nghĩ một chút thì cảm thấy anh ta nói rất đúng, nhất là trang phục nhà Đường có thể làm tôn lên ưu điểm của hai chúng ta. Ngẫm lại thì Phạm Băng Băng vào vai Dương Quý phi trong phim truyền hình có bộ ngực rất đầy đặn, hai chúng ta cũng phải chụp một kiểu như vậy!”
Tô Nam Tinh đã quen với những ý tưởng phong phú của Miêu Manh Manh, dù sao cô cũng sẽ chờ đợi thành quả của Miêu Manh Manh, nhưng vẫn nói với cô ấy: “Cũng được, có điều cậu phải kiên trì đấy, đừng có làm bữa đực bữa cái, sau khi đã quyết định thì không được thay đổi nữa.”
Miêu Manh Manh gật đầu: “Mình sẽ làm xong áo cưới và trang phục nhà Đường!”
Nói xong chuyện của mình, cô ấy lại bắt đầu tò mò về chuyện của Tô Nam Tinh và Đinh Diễm sau khi rời đi.
Tô Nam Tinh suy nghĩ, không biết phải giải thích với cô ấy như thế nào về chuyện Big Data đã ghép đôi bọn họ, chỉ nói đơn giản: “Không có chuyện gì xảy ra, chỉ là đi dạo trong công viên một lúc rồi đi về.”
Miêu Manh Manh đi đến gần, “Mình cảm thấy giám đốc Đinh trông rất đẹp trai, là kiểu người đứng giữa đám đông luôn khiến mọi người phải chú ý đến.” Suy nghĩ một chút, cô ấy còn nói: “Giám đốc Chu cũng rất đẹp trai, không, anh ta đẹp trai hơn. Vóc dáng của giám đốc Chu rất chuẩn, ngập tràn hormone nam tính.”
Miêu Manh Manh khuyên Tô Nam Tinh: “Mình thực sự thấy rất khó để chọn lựa, cho nên cậu “hốt” cả hai về luôn đi!”
Tô Nam Tinh mắng cô ấy: “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Mau đi đánh răng, rửa mặt rồi đi ngủ sớm!”
“Thẹn quá hóa giận, hừ hừ hừ...” Cuối cùng Miêu Manh Manh cũng khẽ ngâm nga hát rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.
Tô Nam Tinh tắt đèn chuẩn bị ngủ, thế nhưng cô lại nhớ đến tối nay Đinh Diễm đã luôn mỉm cười và nói với cô: “Có thể trở thành đối tượng hẹn hò của em bằng Big Data là vinh hạnh của tôi...”
Bỗng nhiên, cô nhớ tới năm đó lúc còn làm trong bộ phận marketing, Đinh Diễm rất ưu tú, nhận được sự ủng hộ của toàn bộ nhân viên trong phòng ban marketing. Thậm chí vào hôm leo núi lúc trước, Đinh Diễm lại còn quay trở lại tìm cô.
Cô thở dài trong lòng.
Ngày hôm sau đi làm, Chu Dịch ăn trưa xong thì bỗng nhận được tin phải đến nhóm công ty để báo cáo công việc. Trước khi đi, anh vẫn sắp xếp công việc cho Tô Nam Tinh và Tống Tập, còn cố tình dặn dò Tô Nam Tinh: “Nếu dự án “mắt thần” của thành phố Pukou xảy ra chuyện gì thì phải nói cho tôi biết.” Sau đó, anh cầm theo cặp đựng tài liệu rồi vội vàng rời đi.
Tô Nam Tinh liền bắt đầu chuẩn bị giấy chứng nhận trình độ chuyên môn cho buổi đấu thầu, hồ sơ dự thầu cũng đang được chuẩn bị. Đây là công việc quan trọng sắp tới của cô, nên cô tuyệt đối không không dám làm qua loa.
Bận rộn với công việc nên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Chiều tối thứ tư, Chu Dịch vẫn chưa trở về.
Buổi tối, Tô Nam Tinh không có tăng ca, bởi vì cô phải đi học lớp kỹ thuật mạng, tan sở cũng không có lề mề, cầm theo sách vở rồi đón xe đi học.
Đến lớp học thì nhìn thấy những người bạn trong lớp đều đã lớn tuổi, phần lớn là những người đàn ông khoảng 30 – 40 tuổi, chỉ có một cô gái trẻ tuổi là Tô Nam Tinh. Mọi người vốn dĩ cho rằng cô gái trẻ đẹp như vậy là đến học thay cho sếp mình. Kết quả là sau khi hỏi thăm, cô gái trẻ tuổi đó lại là giám đốc chuyên môn trong công ty tỉnh Hoa Tín.
Các công ty phát triển dữ liệu và hệ thống mạng chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội giao tiếp với nhà khai thác viễn thông. Có một số người đã đến bắt chuyện với Tô Nam Tinh, có một tổng giám đốc Đường của công ty phát triển Big Data khen cô: “Giám đốc Tô quả là tuổi trẻ tài cao.”
Tô Nam Tinh nghĩ rằng cô từng đi theo Chu Dịch và nghe rất nhiều người khen ngợi anh ta câu này, hôm nay cũng đã có người khen mình.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
Vậy nên những cố gắng và mồ hôi công sức đều sẽ trở thành những lời nhận xét về bản thân.
Phải cố gắng hơn, phải kiên trì đi tới mục tiêu phía trước của mình mới được.
Có lẽ là do xúc động nên cô học nghiêm túc hơn. Bài học đầu tiên của khóa học sơ cấp không quá khó với cô, cho nên cũng không khó hiểu cho lắm, nhưng cô vẫn nghiêm túc nghe giảng và ghi chép lại, cô phải quý trọng cơ hội hiếm có này.
Hai tiếng của tiết học trôi qua rất nhanh, lớp học kết thúc lúc 9 giờ, thầy giáo còn giúp mọi người chọn ra một người lớn tuổi nhất trong lớp để làm lớp trưởng, chính là tổng giám đốc Đường lúc nãy khen Tô Nam Tinh. Lớp trưởng Đường đứng lên, nói rất khiêm tốn: “Tôi chỉ lớn hơn mọi người vài tuổi, cũng sẵn lòng giúp đỡ mọi người để mọi người đều hoàn thành tốt khóa học CCNA. Từ cấp độ sơ cấp đến cấp độ cao nhất là CCIE*, chúng ta đều sẽ là bạn học tốt.”
*CCIE: Chứng chỉ Cisco Certified Internetwork Expert là chứng chỉ chuyên nghiệp với cấp độ cao nhất của Cisco hiện đang cung cấp, và được xem là một trong những chứng chỉ khó có thể đạt nhất trên thế giới.
Có người khen lớp trưởng Đường “Nói rất hay,“ mọi người đều vỗ tay cho anh ta. Lớp trưởng Đường cười toe toét, liên tục nhấn mạnh: “Qua một vài tiết học nữa thì mọi người cùng tụ họp đi ăn một bữa.”
Cơ hội xây dựng mối quan hệ này rất tốt, mọi người đều rất thân thiện, bao gồm cả Tô Nam Tinh. Cô ở lại trong lớp trò chuyện với mọi người vài câu, sau đó mới đi ra khỏi lớp. Vừa đi ra khỏi cửa thì chợt nghe thấy có người gọi cô: “Nam Tinh.”
Tô Nam Tinh ngẩng đầu lên thì thấy Đinh Diễm cũng cầm theo sách vở đứng ở trước cửa.
Cuối cùng cô đã biết tại sao Big Data lại ghép đôi bọn họ, bởi vì Đinh Diễm cũng đăng kí khóa học chứng chỉ kỹ thuật hệ thống mạng mức chuyên gia, chính là tên gọi tắt của cuộc thi chuyên nghiệp CCIE, cao hơn khóa học CCNA của Tô Nam Tinh hai cấp, là cuộc thi rất khó, nhưng mức lương sẽ rất cao.
Trong công ty tỉnh chỉ có tiến sĩ Hải Quy của bộ phận hệ thống mạng vượt qua kì thi này, nghe nói mỗi năm anh ta được nhận thêm hơn 100 ngàn tệ với cái chứng chỉ đó, hơn nữa tiền lương một năm có thể ngang bằng với những người giám đốc cấp cao.
Không ngờ Đinh Diễm cũng đăng kí khóa học này, có lẽ là do trong công ty tỉnh chỉ có bọn họ học khóa học này, cho nên Big Data đã ghép đôi bọn họ.
Tô Nam Tinh lại cảm khái, quả nhiên Big Data không có suy đoán vô căn cứ.
Đinh Diễm rủ cô đi ăn tối, dĩ nhiên cô cũng đồng ý, bày tỏ: “Có điều bữa này phải để tôi mời, cho tôi có cơ hội bày tỏ lòng cám ơn.”
“Bữa này không được, bữa ăn này rất rẻ, lần sau sẽ để em mời tôi một bữa lớn hơn.”
Tô Nam Tinh còn tưởng rằng anh ta đang nói đùa, không ngờ anh ta lại thực sự dẫn cô đến một quán ăn nhỏ bình dân. Quán ăn rất nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, bà chủ của quán ăn chào đón Đinh Diễm rất niềm nở: “Tiểu Đinh tới rồi!” Cô liền biết anh ta thường xuyên tới quán ăn này.
Đinh Diễm nói qua loa với Tô Nam Tinh: “Quán ăn này mở cửa đến 12 giờ, hương vị rất giống với các món ăn làm ở nhà. Hôm nào không tăng ca đến 12 giờ, tôi tiện đường lái đến đây ăn rồi đi về nhà, rất tiện lợi.”
Một câu nói đã phác họa được cuộc sống sinh hoạt thường ngày của anh ta.
Tô Nam Tinh nghĩ đến anh ta và vợ trước đã ở riêng nhiều năm, anh ta có một cuộc sống như một người đàn ông độc thân, lại suy nghĩ đến trong công ty có rất nhiều cô gái muốn được gả cho anh ta để làm bà Đinh, thế nhưng Đinh Diễm vẫn giữ mình trong sạch.
Cô nhịn không được nên nói: “Ngày thường quá cực khổ.”
Đinh Diễm nói: “Không khổ cực thì sao có được ngày hôm nay? Không ai được nhàn hạ cả. Cũng giống như em chuyển từ bộ phận marketing sang bộ phận tích hợp, ngày hôm nay lên đến chức vụ giám đốc chuyên môn thì không cực khổ sao?”
Nghĩ đến bản thân mình cũng làm việc vất vả trong những năm qua, Tô Nam Tinh khẽ thở dài: “Đúng vậy.”
Có lẽ Đinh Diễm nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên nói: “Em rất quật cường.” Nếu như không quật cường thì làm sao có thể vứt bỏ những khởi đầu tốt đẹp trong bộ phận marketing, rồi đột nhiên chuyển sang bộ phận tích hợp để làm lại từ đầu? Cô cho rằng chỉ cần làm như không biết gì, không trả lời là được sao?
Tô Nam Tinh không trả lên tiếng, nếu cô không quật cường thì làm sao có thể làm việc liều mạng như vậy? Làm sao có thể đối mặt với món nợ hơn một triệu tệ đây?
Đinh Diễm cũng không nói tiếp về chủ đề này, nơi này cũng không thích hợp để nói về chuyện riêng tư, ngược lại anh nói về chuyện học của hai người: “Lần trước tôi nói là em có thể hỏi bài tôi cũng không phải là một câu nói chơi, bởi vì tôi cũng đang chuẩn bị cho cuộc thi, không những phải luyện giải câu hỏi lý thuyết, mà còn phải luyện lab khoảng 800 giờ.”
Nói đến cuộc khi khó khăn này, Đinh Diễm cũng rất buồn rầu, “Đối với cuộc thi lần trước, tôi muốn xin nghỉ trước đó một tháng để “bế quan tu luyện,“ tiếc là trong bộ phận có rất nhiều công việc đều chờ tôi giải quyết nên không có cách nào tĩnh tâm ôn luyện, năm nay phải tiếp tục cố gắng.”
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu. Tô Nam Tinh cảm thấy bữa ăn này không được gọi là ngon, giống như Đinh Diễm nói là mùi vị tạm được, cũng hợp vệ sinh, ăn qua loa vài miếng rồi đi về nhà.
Hóa ra đây chính là cuộc sống sau khi tan sở của Đinh Diễm – giám đốc quản lý bộ phận marketing lớn nhất trong công ty tỉnh.
Anh lái xe chở Tô Nam Tinh về đến dưới lầu nhà cô, nói: “Lúc nãy tôi ăn hơi nhiều, em đi dạo với tôi ở gần đây có được không?”
Dĩ nhiên Tô Nam Tinh cũng đồng ý.
Buổi tối trong công viên, đa số người đi dạo đều đã đi về nhà, lúc này chỉ còn lại bọn họ đi chậm rãi trên con đường nhỏ. Ánh đèn đường đã kéo dài bóng của bọn họ, cái bóng của Đinh Diễm càng thêm cao gầy.
Gió đêm mát mẻ thổi qua làm phát ra tiếng soàn soạt của lá cây. Sau khi hai người đi được một lúc, rốt cuộc Đinh Diễm cũng lên tiếng, anh nói: “Thật ra trước đây em không cần phải chuyển đi, em cũng biết tôi sẽ không làm chuyện gì cả.”
Anh là một người sống có nguyên tắc, sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, thích hoặc là động lòng cũng chỉ là ở trong lòng anh mà thôi.
Tô Nam Tinh không lên tiếng, cô không biết nên nói cái gì, hiện giờ nhắc lại chuyện năm đó cũng không còn ý nghĩa gì.
Dường như Đinh Diễm cũng không muốn cô trả lời, anh nói: “Nam Tinh, tôi thực sự rất vui mừng khi Big Data ghép đôi chúng ta.”
“Rốt cuộc bây giờ tôi đã có thể phấn đấu cho trái tim của mình.”
Anh nói: “Thật ra con người của tôi rất nhàm chán, luôn bận rộn với công việc, tan sở rất trễ, cuối tuần lại thích đi câu cá và leo núi. Nếu như vợ của tôi bằng lòng, tôi rất muốn phát triển một sở thích chung với cô ấy, chúng tôi có thể cùng nhau leo núi, thậm chí tôi sẽ sẵn lòng học chạy bộ ngoài trời vì cô ấy.”
“Tôi ở tuổi này đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, tôi đã biết tôi muốn cái gì rồi, tôi cũng biết tôi muốn một cuộc sống ra sao. Tôi muốn có một cuộc sống đơn giản, muốn có một bữa cơm nóng chờ đợi tôi sau khi tôi về nhà, có một người ở nhà chờ đợi tôi, khi tôi về nhà sẽ nở nụ cười với tôi, để tôi cảm thấy một ngày làm việc mệt mỏi đều đáng giá.”
Anh hỏi: “Nam Tinh, em có hiểu tôi đang nói cái gì không?”
Tô Nam Tinh nói nhỏ, lúc này cô không dám nói gì nhiều, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Tôi hiểu.”
Đinh Diễm nói: “Tôi nghiêm túc nói cho em biết là tôi muốn lấy kết hôn làm tiền đề để theo đuổi em, hẹn hò với em.”
“Em có bằng lòng không?”
*
Mười phút ngắn ngủi trong đêm hôm đó đã khiến Tô Nam Tinh không thể nào quên. Lúc Đinh Diễm đi về, cô vẫn đứng ở dưới lầu nhìn theo chiếc xe của anh ta rời đi.
Lúc muốn xoay người đi lên lầu thì đột nhiên có một cánh tay kéo cô lại. Tô Nam Tinh sợ đến mức muốn hét to lên, nhưng sau đó nhận ra cái ôm và giọng nói quen thuộc, anh ta nói: “Nam Tinh, là tôi.”
Chu Dịch đã trở về.
HẾT CHƯƠNG 34