Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 11: Chương 11: Cô lúc đó và người giản dị trong công ty giống như là hai người khác nhau




Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Chu Dịch mang theo “quà thăm bệnh của công đoàn” và công việc tới đây.

Không cho Tô Nam Tinh có cơ hội từ chối, Chu Dịch liền đưa tài liệu cho cô và nói: “Nhóm công ty yêu cầu các công ty tỉnh soạn thảo văn bản về việc tiêu chuẩn hóa quy trình hoạt động của các bộ phận. Bộ phận marketing và bộ phận nghiên cứu và phát triển đã nộp một lần và đang chỉnh sửa, bộ phận của chúng ta vẫn chưa nộp bản nào.”

Anh còn nói: “Gần đây Tống Tập đang bận rộn với một dự án của thành phố trực thuộc tỉnh, cậu ta đã đi công tác rồi.”

Anh khẽ thở dài, những công việc nhỏ nhặt này khiến anh bực mình nói: “Tôi vốn giao việc này cho Lý Uyển, nhưng mà cô xem lại những gì cô ấy viết đi.”

Tô Nam Tinh nhận lấy rồi nhìn sơ, quả thực là viết không hay cho lắm. Nhưng mà cô ấy là cấp dưới của Tống Tập, Tô Nam Tinh cũng không muốn phê bình nhân viên cấp dưới khác nên nói: “Cô ấy chưa từng làm việc này, không nắm rõ quy trình của bộ phận chúng ta nên không tránh khỏi sai sót.”

Không đợi Chu Dịch giao việc cho mình, Tô Nam Tinh đã chủ động nói: “Tôi sẽ xem lại.”

Tô Nam Tinh làm việc rất khiến cho người khác thấy yên tâm. Cô biết mình không thể thoái thác công việc này nên đã chủ động ôm vào mình, không cần đợi sếp phải mở miệng giao việc. Chi tiết nhỏ này cũng đã tạo thiện cảm với người khác, hiệu suất làm việc của cô cũng rất cao. Có rất nhiều nhân viên chính thức trong bộ phận tích hợp, ai mà chẳng muốn được thăng chức lên giám đốc chuyên môn chứ? Chu Dịch cố tình đề bạt Tô Nam Tinh cũng là có lý do.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, mở laptop ra và bắt đầu làm việc. Tô Nam Tinh ôm laptop đánh máy hơn nửa tiếng, chỉnh sửa lại văn bản lúc đầu. Cô muốn đưa cho Chu Dịch kiểm tra, kết quả là phát hiện anh ta đã dựa vào ghế sô pha ngủ.

Anh ta ngủ rất ngon, hít ra thở vào một cách đều đặn.

Có lẽ là đã quá mệt mỏi.

Bình thường lúc làm việc, Tô Nam Tinh tăng ca đến 6 - 7 giờ tối là chuyện bình thường, Chu Dịch phải tăng ca trễ hơn cô. Anh có nhiều dự án cần phải thảo luận, nhiều cuộc xã giao với nhà thầu phụ và nhà cung cấp cần phải đi họp, còn phải mở nhiều cuộc họp trong công ty tỉnh. Thậm chí nhóm công ty bỗng nhiên cần gấp một bảng kê vào ban đêm, Chu Dịch cũng phải chạy về công ty để giải quyết.

Bình thường anh ta làm việc rất rõ ràng và cẩn thận, ngay cả chuyện sắp xếp công việc cho cấp dưới cũng vô cùng hiệu quả. Có thể thấy thời gian làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày và cách sắp xếp công việc của anh ta nghiêm khắc đến cỡ nào, có lẽ mỗi ngày không có đủ thời gian để ngủ.

Anh ta gần như đã phá vỡ kỷ lục khi làm giám đốc trong công ty tỉnh thuộc doanh nghiệp nhà nước với quy mô lớn khi chỉ mới 29 tuổi.

Nhìn anh ta có vẻ oai phong khi quản lý hàng trăm nhân viên trong bộ phận tích hợp trong công ty tỉnh, thế nhưng bản thân anh ta đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực vào đó.

Tô Nam Tinh không đánh thức anh dậy mà còn đắp chăn cho anh. Tiếng động nhỏ như vậy mà anh vẫn không tỉnh dậy, quả thực đã rất mệt mỏi.

Cô lại tiếp tục miệt mài chỉnh sửa tài liệu. Sau nửa tiếng, Chu Dịch vẫn không tỉnh dậy. Cô cũng đã làm xong việc nên đeo tai nghe vào để xem phim truyền hình Mỹ.

Lúc Chu Dịch tỉnh dậy thì trời đã tối đen. Tô Nam Tinh sợ ánh đèn quá sáng sẽ gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh nên chỉ bật đèn bàn nhỏ.

Sau khi tỉnh dậy, Chu Dịch thấy Tô Nam Tinh đang mặc đồ bộ ở nhà vừa vặn, tóc được buộc lên để lộ ra chiếc cổ thon đẹp. Cô không biết rằng nhìn cô trong lúc này đẹp hơn lúc ở trong công ty.

Không hiểu tại sao Chu Dịch chợt nhớ tới có một lần nhìn thấy Tô Nam Tinh mặc một chiếc đầm trễ vai màu đỏ, chạy ngang qua trước mặt mình, có lẽ là một năm sau khi cô chuyển đến bộ phận tích hợp. Lúc đó là giờ tan sở, anh đang ngồi trong xe chờ đèn đỏ thì nhìn thấy cô mặc một chiếc đầm đỏ, chạy về phía bạn trai cũ của cô.

Tà váy tung bay trong gió, nụ cười sáng rực.

Cô lúc đó và người giản dị trong công ty giống như là hai người khác nhau.

Lúc đó Chu Dịch mới biết được thì ra đó mới là con người thật của cô.

Lúc làm việc thì rất nghiêm túc, cẩn thận, lúc không có ai thì mặc váy đỏ tung bay.

Có lẽ do vậy mà đêm hôm đó, khi cô hôn nhẹ lên môi anh, anh đã không thể giữ được lý trí.

Chu Dịch nhìn bộ phim truyền hình Mỹ trên laptop của Tô Nam Tinh, lên tiếng: “《The Walking Dead》?”

Lúc này Tô Nam Tinh mới nhận ra anh đã tỉnh dậy, tháo tai nghe xuống, đưa chai nước suối cho anh, “Tỉnh dậy rồi sao? Thấy anh ngủ rất ngon nên tôi không có gọi anh dậy.”

Chu Dịch uống một ngụm, “Tối hôm qua bị nhà thầu phụ kéo đi ăn, mặc dù không muốn nhưng vẫn phải đi, đến tận khuya mới về nhà.”

Tô Nam Tinh mở văn bản tiêu chuẩn hóa quy trình mà cô đã viết, “Anh nhìn xem có được không?”

Chu Dịch nhận lấy máy tính, cúi đầu nhìn sơ. Tô Nam Tinh làm việc luôn khiến anh thấy yên tâm, “Rất tốt, gửi văn bản này cho Tiểu Hà của bộ phận kế hoạch bên nhóm công ty đi.”

Khi Tô Nam Tinh đang gửi tài liệu, Chu Dịch đứng dậy, lấy một hộp quả anh đào từ trong giỏ trái cây mà anh mang tới, rửa sạch rồi đặt lên bàn trà.

Tô Nam Tinh gửi xong tài liệu thì tiện tay cầm một quả anh đào lên ăn. Quả anh đào là loại trái cây rất đắt, bình thường cô không dám mua, phải chờ đến tháng Sáu khi quả anh đào được bày bán nhiều trên thị trường thì cô mới mua ăn cho đã ghiền.

Chu Dịch mở máy tính của Tô Nam Tinh lên, tiếp tục nhấn chạy bộ phim 《The Walking Dead》. Có lẽ mới vừa tỉnh dậy nên nhìn anh có vẻ hơi uể oải, dựa người vào ghế sô pha, vô tình hỏi: “Cô đang xem đến tập mấy, mùa mấy?”

“Tập bốn, mùa năm.”

“Vậy thì tốt, tôi cũng không xem nhiều.”

Anh thản nhiên xem phim 《The Walking Dead》chung với Tô Nam Tinh.

Tô Nam Tinh lén liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã là chín giờ, cô muốn nhắc khéo về thời gian, nhưng mà lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Máy tính được đặt trên bàn trà ở giữa hai người, ghế sô pha của Tô Nam Tinh là loại ghế dành cho ba người ngồi. Mặc dù bọn họ ngồi cách xa nhau, nhưng hình như cô có thể ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng xen lẫn mùi thuốc lá trên người anh.

Cô đang rối rắm thì bộ phim đến khúc cao trào, các diễn viên chính bị các thây ma truy đuổi, sau đó Tô Nam Tinh đã bị các tình tiết trong phim cuốn hút.

Đợi đến khi cô lại rối rắm tại sao Chu Dịch còn chưa đi về thì tập phim đã kết thúc.

Chu Dịch liền cầm áo khoác vest và laptop lên, thản nhiên đi về, trước khi đi còn nói: “Mau chóng phục hồi sức khỏe, tôi rất phiền não khi cô không có ở trong công ty.”

Tô Nam Tinh lí giải câu này như sau: Nhanh chóng đi làm lại để gánh vác một phần công việc giúp tôi. Thế nhưng khi nghe anh ta nói như vậy, cô vẫn cảm thấy giám đốc Chu cũng rất giàu tình cảm. Lúc cô nghe xong câu này thì cảm thấy rất dễ chịu...

Lại trải qua 4 – 5 ngày nữa, sau một tuần nghỉ ngơi, Tô Nam Tinh đã đi làm lại. Đi bộ quá nhanh thì không được, nhưng mà đi chậm chậm thì không có chuyện gì. Hơn nữa, các cuộc điện thoại từ công ty càng ngày càng nhiều, cô vừa mới xem xong bộ 《The Walking Dead》, chưa kịp xem nốt bộ 《The Big Bang Theory》 thì phải đi làm lại.

Quả nhiên có rất nhiều công việc khi cô vừa đi làm lại. Những công việc gấp đều được Lý Uyển và chị Tiền giải quyết, thế nhưng các dự án của cô đều phải chờ cô đi làm lại để giải quyết. Ngày đầu tiên đi làm lại, cô đã bận rộn tất bật, cả ngày bận đến nỗi không có thời gian uống nước, tăng ca là điều bắt buộc. Cô làm việc đến chín giờ tối, hai vai đã đau mỏi, cô quyết định tạm ngưng tại đây, ngày mai lại tiếp tục.

Các đồng nghiệp đều đã đi về hết, Tô Nam Tinh thu dọn đồ đạc xong cũng đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra để gọi xe taxi. Kết quả là lúc đang đợi thang máy, cô bắt gặp Chu Dịch vừa mới trở về. Anh thấy Tô Nam Tinh thì hỏi cô: “Mới tan sở à?”

Tô Nam Tinh gật đầu, Chu Dịch liền đưa cặp đựng tài liệu cho cô, “Đợi tôi một chút, tôi đi lấy tài liệu rồi sẽ quay lại, tôi sẽ đưa cô về nhà.”

Tô Nam Tinh muốn nói không cần, thế nhưng Chu Dịch đã đưa cặp đựng tài liệu cho cô cầm, cho nên cô đành phải đứng ở đó đợi sếp quay lại.

Chu Dịch nhanh chóng quay trở lại, Tô Nam Tinh nói: “Tôi có thể tự đi về, anh không cần phải đưa tôi về đâu.”

Chu Dịch trả lời: “Dù sao tôi cũng tiện đường.”

Tô Nam Tinh còn có thể nói gì nữa, sếp đã muốn đưa cô về thì cô còn có thể từ chối sao?

Mấy ngày sau, Chu Dịch lại đưa cô về nhà.

Sau này lúc tăng ca, Chu Dịch đều nhắn tin cho Tô Nam Tinh qua WeChat khi ở trong phòng làm việc: 【Lúc cô về thì kêu tôi, tôi đưa cô về, tiện đường.】

Tô Nam Tinh trả lời: 【Không cần phải đưa tôi về đâu, đừng làm chậm trễ công việc của anh.】

Chu Dịch nhắn lại ba chữ: 【Nghe lời nào.】

Tô Nam Tinh ngạc nhiên, nhìn chằm chằm ba chữ này cả buổi. Cô nghĩ rằng có lẽ sếp đã gửi nhầm tin nhắn cho người khác...

Nhưng cuối cùng cô vẫn kêu Chu Dịch lái xe đưa cô về nhà sau khi làm xong việc.

Sau một tuần đưa đi về, chân của Tô Nam Tinh đã đỡ hơn nhiều, đã có thể đi lại bình thường, “Chân của tôi đã đỡ rồi, cám ơn giám đốc Chu đã giúp đỡ trong mấy ngày qua.”

Chu Dịch “ừ” một tiếng, vịn một tay vào vô lăng rồi cúi thấp đầu, vẻ mặt đau đớn, đặt bàn tay khác lên bụng mình, chịu đựng cơn đau, “Tôi không đưa cô lên nhà được, cô vào nhà thì nhắn tin cho tôi.”

“Anh bị sao vậy?”

Chu Dịch trả lời: “Bệnh viêm dạ dày mãn tính cũ, lát nữa tôi về nhà uống thuốc sẽ đỡ ngay.”

Sếp bị bệnh ngay trước mặt mình, là cấp dưới phải tỏ ra quan tâm một chút, không thể bỏ đi được. Tô Nam Tinh nói: “Phải ăn trước khi uống thuốc, anh đã ăn tối chưa?”

Cả hai đều tăng ca muộn đến bây giờ, hiển nhiên là vẫn chưa ăn tối. Chu Dịch trả lời: “Tôi đi về sẽ nấu mì gói ăn tạm.”

Tô Nam Tinh nói: “Nếu anh không chê thì để tôi nấu mì cho anh ăn được chứ? Anh vào nhà tôi nghỉ ngơi một lát đi.”

Kết quả là Chu Dịch cũng không khách sáo chút nào, đồng ý ngay lập tức.

Đi vào nhà, Tô Nam Tinh sợ anh ta thấy khó chịu khi nằm trên ghế sô pha, cho nên cô để anh ta nằm trên giường mình.

Chu Dịch gối đầu lên gối nằm của Tô Nam Tinh, đắp chăn của cô, khắp phòng đều phảng phất mùi hương của cô. Anh lại ngửi thấy mùi đồ ăn trong bếp, dạ dày không còn đau nữa.

Tô Nam Tinh sợ anh chờ sốt ruột nên bưng một ly nước ấm đến để anh uống từ từ. Chu Dịch thấy sắc mặt lo lắng của Tô Nam Tinh thì vẫn còn có tâm trạng để đùa giỡn, “Lo lắng cho tôi à?”

Tô Nam Tinh nói: “Anh là sếp của tôi, tất nhiên tôi phải lo lắng cho anh rồi. Tôi còn phải trông cậy vào anh để anh giúp tôi thăng chức nữa đó.” Cô nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Sau khi uống nước ấm, Chu Dịch lại nằm xuống, cảm thấy bụng của mình đã dễ chịu hơn. Anh nằm trên chiếc giường mềm mại của Tô Nam Tinh, nhìn ngắm căn phòng nhỏ của cô. Có thể thấy căn phòng cũng ngăn nắp, sạch sẽ giống như con người cô. Trên giá sách ở một góc tường có rất nhiều quyển sách. Với thị lực của Chu Dịch, anh có thể nhìn thấy có một quyển sách tên là 《Trăm năm cô đơn》.

Trước đây Tô Nam Tinh thường hay làm làm mì tươi cán bằng tay, làm xong thì bỏ vào trong ngăn đá. Do cô phải luôn kiểm soát lượng carbohydrate ăn vào nên không ăn nhiều, chỉ có Miêu Manh Manh thích ăn. Gần đây Miêu Manh Manh đang giảm cân nên mới còn dư mì cho Chu Dịch ăn.

Tô Nam Tinh nấu một tô mì lớn cho Chu Dịch, sợ nước lèo nhạt nhẽo nên làm chút nước sốt cà chua rồi bỏ vào nước lèo, để cho mì có độ chua và mặn. Lúc bưng lên đã ngửi thấy mùi thơm khiến người khác chảy nước miếng. Chưa kể sau khi ăn một miếng, độ dai và ngon của sợi mì cán bằng tay lại càng khiến Chu Dịch thêm thỏa mãn.

Lúc này có thể ăn một tô mì nóng hổi, anh cảm thấy bụng mình dễ chịu hơn nhiều.

Tô Nam Tinh còn bưng một ly sữa nóng đến, “Tôi vừa mới lên mạng tìm hiểu bệnh viêm dạ dày mãn tính. Sau khi ăn xong, uống chút sữa sẽ thấy đỡ hơn.”

Chu Dịch “ừ” một tiếng, hơi nóng của tô mì càng làm cho Tô Nam Tinh trở nên dịu dàng hơn. Sau đó, anh không nói gì nữa, chỉ chăm chú ăn mì. Càng ăn càng đổ mồ hôi, anh cởi cúc áo trên cổ và cúc tay áo ra.

Tô Nam Tinh cũng cảm thấy không thể nhìn chằm chằm vào dáng vẻ giám đốc Chu mặc áo sơ mi khi đang ăn mì. Bởi vì nó quá gợi cảm, đã nóng nay còn nóng hơn, sao lại cởi ra ba cúc áo chi vậy?

Sau khi ăn xong, anh bị Tô Nam Tinh ép phải uống hết ly sữa, sau đó nghỉ ngơi một lát. Cảm thấy không còn đau nữa, anh mới đứng dậy đi về, “Cám ơn, mì ăn rất ngon.”

Tô Nam Tinh trả lời: “Bình thường anh luôn giúp đỡ và chăm sóc tôi, lần này xem như là cơ hội để tôi báo đáp lại.”

Chu Dịch nói: “Chỉ một tô mì vẫn không đủ.” Không đợi Tô Nam Tinh trả lời, anh liền rời đi.

*

Sau khi chân của Tô Nam Tinh đã khỏi, ban ngày cô lại chạy đến nơi thực hiện dự án, bận rộn liên tục vài ngày. Sáng thứ Sáu, cô vừa mới đến công ty thì nhận được thông báo phải đi công tác.

Bên bộ phận tích hợp của thành phố trực thuộc tỉnh thuộc thành phố Phổ Khẩu nhận được một thông báo, nói là thành phố Phổ Khẩu muốn thực hiện “dự án mắt thần.” Bọn họ muốn phát triển việc số hóa* nền tảng hệ thống giám sát “dự án mắt thần” trên toàn quốc. Tổng chi phí cho phần mềm và phần cứng của công trình là hai tỷ nhân dân tệ. Với tư cách là sếp lớn của bộ phận tích hợp, bọn họ muốn Chu Dịch đến thành phố Phổ Khẩu để đàm phán sơ bộ về dự án này với người bên cục an ninh.

*Số hóa (digitization): chuyển đổi thông tin sang dạng số (định dạng số, nhị phân).

Với loại dự án quy mô lớn này, dẫn Tống Tập có nhiều kinh nghiệm đi theo sẽ thích hợp hơn. Thế nhưng hai ngày trước, Tống Tập lại bận rộn với một dự án khác, anh ta đã đi công tác xuống một thành phố trực thuộc tỉnh, cho nên Chu Dịch đành phải dẫn Tô Nam Tinh đi theo.

Hai người đi bằng tàu điện siêu tốc, tàu điện vừa mới lăn bánh không lâu, Tô Nam Tinh đã thấy buồn ngủ, tựa đầu vào cửa kính.

Tô Nam Tinh chợt cảm thấy có một bàn tay đỡ lấy đầu của cô, kéo người cô qua để cô tựa đầu lên vai mình.

Cô không ngẩng đầu lên.

Cô nghe thấy giọng nói của Chu Dịch vang lên từ trên đỉnh đầu, “Ngủ như thế này sẽ thoải mái hơn.”

Tô Nam Tinh cảm thấy nói như vậy sẽ càng không ngủ được, nhưng mà không lâu sau, cô đã ngủ trên vai của Chu Dịch. Trong lúc đó, Tô Nam Tinh mơ màng cảm thấy bờ vai của anh ta đã tạo ra một cảm giác an toàn, cô cứ thế ngủ cho đến khi tới thành phố Phổ Khẩu.

Ra khỏi ga tàu điện siêu tốc, trưởng bộ phận tích hợp của thành phố Phổ Khẩu bên này đã đích thân lái xe đến đón bọn họ.

Chu Dịch là giám đốc bộ phận tích hợp trong công ty tỉnh được điều đi thì tất nhiên sẽ được bên công ty thành phố xem trọng. Bình thường rất khó được gặp gỡ người này, bây giờ người ta đã đến đây rồi thì phải cố gắng thể hiện cho thật tốt.

Trưởng bộ phận Trần của bộ phận tích hợp bên công ty thành phố nói: “Tôi đã liên lạc với cục trưởng Lý của thành phố Phổ Khẩu thông qua chú tôi, sáng mai ông ấy có thời gian rảnh, tôi đã giúp anh hẹn đi đánh golf với ông ấy, anh xem có được không?”

Chu Dịch rất hài lòng với hiệu suất làm việc của công ty thành phố, “Tất nhiên là được.”

Sau khi ăn cơm trưa trong nhà ăn của công ty thành phố, giám đốc của công ty thành phố vẫn luôn giữ Chu Dịch ở lại để trò chuyện thêm.

Mặc dù giám đốc của thành phố trực thuộc tỉnh ngang cấp với Chu Dịch, nhưng chức vụ giám đốc ở thành phố trực thuộc tỉnh như thành phố Phổ Khẩu vẫn luôn thấp hơn nửa bậc so với công ty tỉnh. Hơn nữa, Chu Dịch đã là giám đốc cùng bậc với những người khác khi chỉ mới 29 tuổi, sau này chắc chắn sẽ có nhiều triển vọng, cho nên bây giờ là cơ hội gặp gỡ hiếm có.

Tô Nam Tinh lại rất rảnh rỗi, cô được trưởng bộ phận Trần của bộ phận tích hợp tiếp đãi. Mặc dù cô là nhân viên tạm thời, nhưng mà cũng là giám đốc chuyên môn của công ty tỉnh, lại còn đi theo sếp lớn của bộ phận tích hợp, ai lại dám lạnh nhạt với cô đây?

Ngược lại, Tô Nam Tinh cảm thấy hơi mệt mỏi với việc xã giao. Về sau, cô thấy điện thoại của trưởng bộ phận Trần liên tục vang lên thì nói: “Anh đang bận, tôi nên đi vào phòng họp chờ giám đốc Chu, tôi sợ anh ấy có việc sẽ gọi tôi.”

Trưởng bộ phận Trần liên tục gật đầu, còn chỉ đạo cấp dưới: “Bưng nước đến cho giám đốc Tô.”

Tô Nam Tinh vốn dĩ muốn đến một nơi yên tĩnh để nghịch điện thoại di động, kết quả là mới ngồi xuống được vài phút, Chu Dịch đã đi vào. Anh lấy một tấm thẻ từ trong cặp đựng tài liệu mang bên người ra đưa cho cô, “Chiều nay cô đi mua vài bộ quần áo đi, nhất định phải mua một bộ quần áo chơi golf, mua thêm vài bộ... quần áo bình thường nữa.”

Anh liếc mắt nhìn cô rồi nói thêm một câu: “Không được mua quần áo rộng thùng thình, phải mua kích cỡ bình thường. Cô phải hiểu bình thường có nghĩa là cô phải làm cho cấp dưới của trưởng bộ phận Trần tiếp đãi mình.”

Ban đầu khi Tô Nam Tinh cầm lấy thẻ của Chu Dịch, suy nghĩ đầu tiên là tiền lương tháng này của cô không có dùng cho việc mua quần áo mới nha!

Cô chưa kịp hỏi thì chợt nghe thấy Chu Dịch nói: “Cứ quẹt thẻ của tôi, tôi sẽ thanh toán, đi mua đi.” Trước khi rời đi vẫn không yên tâm, lại nói thêm một câu: “Mua thêm vài bộ quần áo để dự phòng.”

Vì vậy vào buổi chiều, Tô Nam Tinh đã cầm lấy thẻ của sếp mình đi mua quần áo mới. Chu Dịch cho cô mua sắm thoải mái, nhưng cô vẫn có chừng mực, chỉ mua hai bộ quần áo: một bộ quần áo chơi golf, một bộ gồm áo sơ mi lụa tơ tằm màu đỏ phối với chân váy, con mua thêm một đôi giày cao gót nữa.

Thật đau lòng khi phải bỏ ra hơn ba nghìn tệ, chỉ sợ mình sẽ nôn ra máu nếu công ty không thanh toán cho cô.

Buổi tối, giám đốc của công ty thành phố trực thuộc tỉnh mời Chu Dịch đi ăn, Chu Dịch lấy lý do có cuộc hẹn vào sáng mai nên hẹn lại vào ngày hôm sau. Sau khi quay về phòng khách sạn, anh nhắn tin WeChat cho Tô Nam Tinh, hỏi cô: 【Mua chưa?】

Tô Nam Tinh: 【Mua rồi.】

Chu Dịch lại hỏi cô: 【Là kích cỡ vừa vặn à?】

Tô Nam Tinh dở khóc dở cười, nhắn lại một câu: 【Là kích cỡ vừa vặn.】

Sau khi Chu Dịch tắm xong, anh nhắn lại cho Tô Nam Tinh một chữ 【Ừ.】 Tô Nam Tinh đã lên giường ngủ.

Sáng hôm sau, bọn họ đến sân golf như đã hẹn.

Môi trường của thành phố Phổ Khẩu rất trong lành, mặc dù gọi là thành phố nhưng thật ra nó chỉ là một khu vực mới mà nhà nước đang lập kế hoạch mở rộng. Khắp nơi đều là cỏ xanh, có công viên ven biển. Do luôn canh giữ cảng để không bị đóng băng vào mùa đông, cho nên nơi này từ một làng chai nhỏ nghèo khó đã phát triển thành một trong những hậu cần cảng lớn nhất tỉnh L.

Nói là sân golf nhưng thật ra là một không gian xanh công cộng. Do nơi đây vắng vẻ, cỏ xanh như tấm nệm nên một số người yêu thích môn đánh golf đều đến đây chơi.

HẾT CHƯƠNG 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.