Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 30: Chương 30: Hiện giờ cơ thể của cô đều tràn ngập mùi hương của Chu Dịch




Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Máy bay đã nhanh chóng đáp xuống thành phố S. Lúc xuống máy bay, Tống Tập gọi điện thoại cho Chu Dịch nói là muốn tới đón, Chu Dịch từ chối, nói là sẽ tự đón xe đi về.

Ngồi trên xe taxi, Tô Nam Tinh nhìn cảnh vật quen thuộc ở hai bên đường mới thực sự cảm thấy bọn họ đã trở về, cô cũng đã trở về.

Cuối cùng giấc mơ ngọt ngào, tươi đẹp đã kết thúc.

Cô nhìn thoáng qua Chu Dịch bên cạnh, có lẽ Chu Dịch cũng có chung suy nghĩ với cô nên cũng quay đầu lại nhìn cô.

Chu Dịch thở dài, ôm cô vào lòng rồi hôn lên trán cô, có chút bất lực, “Tôi thực sự không thể ép buộc em được. Mặc dù rất khó chịu, nhưng tôi cũng phải thuận theo em.”

“Được rồi, em nói cái gì thì chính là cái đó.”

Em nói là phải cố gắng làm việc, cố gắng phát triển, vậy thì em cứ cố gắng đi, cùng lắm thì tôi ở bên cạnh trông chừng em là được rồi.

Lúc đến dưới nhà của Tô Nam Tinh, Chu Dịch cũng xuống xe chung. Anh để tài xế taxi đợi một lúc, giúp Tô Nam Tinh xách hành lý vào trong nhà cô. Căn nhà rất yên tĩnh, Miêu Manh Manh không có ở nhà.

Nói cách khác là ngay lúc này, ở đây chỉ có hai người bọn họ.

Chu Dịch nhìn cô rồi nói: “Lẽ nào không có nụ hôn tạm biệt sao?”

Tô Nam Tinh nói: “Xe taxi còn đang chờ anh ở dưới lầu đấy.”

Chu Dịch nói: “Vậy nên phải càng nắm bắt thời gian.” Anh dồn cô vào tường, hôn cô mãnh liệt dưới sự phản kháng yếu ớt của cô.

Cuối cùng đành miễn cưỡng rời đi.

Tô Nam Tinh vuốt ve đôi môi của mình bị Chu Dịch hôn đến mức nóng ran. Cô thở dài, nhưng mà trên mặt lại không giấu được nụ cười vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng.

Nhìn khuôn mặt của mình đỏ ửng trong gương, cô vẫn nên thành thật một chút. Cho dù cô còn lý trí, nhưng mà có một số chuyện chung quy không thể dùng lý trí để ngăn cản.

Tô Nam Tinh đi tắm, thay một chiếc áo thun kiểu rộng. Lúc tắm, cô phát hiện trên người mình lại có thêm những “dấu vết chiến tích” màu đỏ nhạt do Chu Dịch để lại. Do sáng nay là lần cuối, Chu Dịch đã “chiến đấu” rất mãnh liệt, ngực và cổ cô đều bị anh để lại dấu hôn, giống như là muốn ăn sạch cô. Ngón tay cô chạm vào nó, cảm giác hơi tê tê.

Giống như nụ hôn lúc nãy của anh mang theo cảm giác vừa tê tê, vừa mềm mại.

Cô cảm thấy hiện giờ cơ thể của mình đều tràn ngập mùi hương của Chu Dịch.

Sau khi sấy khô tóc, cô chui vào trong chăn, vứt bỏ mọi phiền muộn trước đó, ngủ một giấc thật ngon.

Lúc cô tỉnh dậy, Miêu Manh Manh đã về nhà.

Miêu Manh Manh đáng thương đang ngồi vào bàn ăn, đợi Tô Nam Tinh thức dậy để ăn tối. Cô ấy không biết nấu nướng nên đã gọi rất nhiều đồ ăn ở bên ngoài, đều là những món Tô Nam Tinh rất thích ăn, nhưng phải ráng kiềm chế do phải giữ vóc dáng. Có các món như là canh cá, thịt gà xào đậu phộng, sườn heo hầm đậu đũa, ngửi thấy mùi thơm cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng.

Miêu Manh Manh khoe công lao: “Mình phải cầm theo cái nồi của nhà chúng ta đến xếp hàng ở quán canh cá Tứ Xuyên mới mua được món canh này, mua ở chỗ khác không được nhiều như vậy đâu.”

“Để ăn mừng cậu về nhà, đêm nay chúng ta sẽ không giảm cân!”

Tô Nam Tinh nhận ra mới một tuần không gặp mà hình như Miêu Manh Manh lại gầy đi một chút. Miêu Manh Manh vui vẻ xoay một vòng trước mặt cô, “Mình lại giảm được 1kg rồi! Hiện giờ mình còn 55kg! Ngày mà hai chị em gái chúng ta cùng đi chụp hình càng đến gần!”

Tô Nam Tinh khen cô ấy: “Cậu trông xinh hơn khi ốm đi.”

“Mọi người đều nói giảm cân là cách phẩu thuật thẩm mỹ hiệu quả nhất. Mình phải làm cho Trần Phi kinh ngạc, hối hận vì đã chia tay với mình!”

Trước khi ăn, Miêu Manh Manh nói là muốn giảm cân, nhưng khi đối mặt với nồi canh cá thơm ngon, cô ấy đã quên mất lời thề trước khi ăn. Một bữa ăn đã làm tăng lên 1kg đã giảm trong một tuần. Sáng hôm sau, cô ấy vừa đứng lên cân, vừa khóc lóc ỉ ôi, ôm lấy Tô Nam Tinh: “Tinh Tinh, buổi tối chúng ta cùng nhau chạy bộ đi...”

“Được.”

Lại là một ngày thứ hai đầu tuần, Tô Nam Tinh không mặc quần áo đắt tiền mà Chu Dịch mua cho cô. Cô vẫn mặc bộ đồ công sở rộng thùng thình, nhìn có vẻ rất giản dị, không quá phô trương.

Khi vào phòng làm việc, cô phân phát cho mọi người vài món ăn vặt, đặc sản mua ở thành phố Sa Hải. Kết quả là khi Tống Tập đi vào, anh ta cũng cười ha ha, bắt đầu phân phát các món ăn đặc sản địa phương ở thành phố Sa Hải cho mọi người, anh ta còn nói: “Ây da, thành phố Sa Hải rất nóng, ánh mặt trời rất gay gắt, làn da của tôi bị cháy nắng rồi.”

Tô Nam Tinh liếc nhìn Tống Tập, thầm nghĩ Tống Tập đúng là một người tài. Cho dù là đang diễn hay là cố tình mua đặc sản địa phương tặng cho đồng nghiệp, anh ta đều xử sự giống như mình thực sự đã đến thành phố Sa Hải trong một tuần, không hề phát hiện ra thật ra anh ta chưa từng đến đó.

Lý Uyển ghen tị nói: “Anh được đi theo giám đốc Chu ăn uống dùng tiền công quỹ thì cũng đừng nói ra mấy lời khó nghe như vậy.”

Tống Tập cũng không tức giận với cách nói chuyện không biết trên dưới đó, ngược lại chỉ nói: “Cái gì mà ăn uống bằng tiền công quỹ? Đồ ăn trong tiệc buffet đều nguội ngắt, tôi bị đau bụng nên phải quay về. Giám đốc Tô còn mua thuốc tiêu chảy cho tôi, sau đó tôi đành phải ăn mì gói.”

Tô Nam Tinh cũng nói theo: “Tôi đi ra ngoài mới có một ngày mà bây giờ lại cảm thấy da đầu bị đau, có một mảng đỏ lớn, không biết tại sao lại bị như vậy.”

Chị Tiền lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm nói: “Ây dà, đó là da đầu bị tổn thương do phơi nắng nhiều, có thể sẽ rất đau.”

Tô Nam Tinh đau khổ ôm lấy đầu mình, “Tan sở em phải đến tiệm thuốc mua thuốc mỡ.”

Chị Tiền nói: “Thuốc mỡ cũng không có tác dụng đâu, cần phải lột bỏ lớp da thì mới đỡ hơn.”

Tô Nam Tinh làm bộ thở dài.

Không có ai nghi ngờ Tống Tập, cũng không có ai nghi ngờ Tô Nam Tinh và Chu Dịch. Từ đầu đến cuối, Tống Tập cũng không nhìn Tô Nam Tinh.

Đó là lí do tại sao Tống Tập còn trẻ mà có thể đi theo Chu Dịch và được thăng chức một cách thuận buồm xuôi gió, anh ta cũng không phải dạng tầm thường.

Chu Dịch đi công tác một tuần, công việc chất đống còn nhiều hơn Tô Nam Tinh. Cả ngày thứ hai, anh chỉ toàn đi dự đủ loại cuộc họp lớn nhỏ. Cho đến chiều thứ ba, mọi người trong phòng ban tích hợp mới nhìn thấy anh ngồi trong phòng làm việc giải quyết công việc.

Những ai cần chữ kí của anh, hoặc là báo cáo công việc với anh thì đều đi tìm anh ngay lúc này.

Trước khi đi công tác, Tô Nam Tinh đã ký kết hợp đồng với nhà thầu phụ về dự án đầu dò của sở cảnh sát Nam Hoàn. Cô dự tính ngày mai sẽ đến đó theo dõi tiến độ thi công nên muốn báo với Chu Dịch một tiếng.

Vừa đang định đi vào, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, Chu Dịch nói: “Cầm bản báo cáo tiến độ dự án trong tay cô vào đây để tôi xem một chút.”

Hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn bản báo cáo này nên nhanh chóng in ra rồi gõ cửa, đi vào phòng làm việc của Chu Dịch.

Chu Dịch đang cúi đầu, gõ chữ trên điện thoại di động, 【Tại sao sáng nay không chạy bộ?】

Tô Nam Tinh không trả lời.

Chu Dịch lại gõ: 【Em không đến, tôi đã đợi rất lâu.】 Anh còn gửi một nhãn dán khóc ròng, quả thật làm cho Tô Nam Tinh cảm thấy rất bất lực.

Anh lại gõ: 【Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ đợi em. Nếu em không thấy đau lòng thì cứ tiếp tục để tôi ngây ngốc đứng chờ ở đó đi.】

Tô Nam Tinh làm khẩu hình: “Đừng làm vậy.”

Chu Dịch thở dài, lại gõ một dòng: 【Vậy thì tôi sẽ trả thù em.】

Tô Nam Tinh chưa kịp phản ứng thì thấy Chu Dịch cầm lấy bản báo cáo của cô đưa tới rồi quăng lên bàn, tiếng động khá lớn, đoán không chừng mọi người ở bên ngoài phòng làm việc đều có thể nghe thấy. Sau đó, Chu Dịch bắt đầu lớn tiếng trách mắng Tô Nam Tinh: “Cô làm việc như vậy sao? Suy nghĩ nhiều chút đi! Số liệu này, còn có số liệu này nữa, tất cả đều viết sai rồi!” Còn nói với cô: “Chuyển lên chính thức không phải là để cho năng lực làm việc của cô kém đi! Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn buông thả như vậy nữa thì cô sẽ thất bại!”

Chu Dịch quát mắng Tô Nam Tinh: “Cầm về làm lại rồi nộp cho tôi!”

Tô Nam Tinh nhìn Chu Dịch vừa tự biên tự diễn, vừa gõ một dòng chữ trên điện thoại cho cô xem, 【Phối hợp chút!】

Tô Nam Tinh thầm nghĩ: Hai ngày nay, cô phát hiện cả phòng ban tích hợp đều đang đóng kịch sao? Hôm qua vừa mới phát hiện Tống Tập diễn xuất rất thực tế, còn tự chuẩn bị đạo cụ nữa; hôm nay lại phát hiện sếp Chu Dịch lại diễn xuất rất khéo léo!

Tô Nam Tinh cảm thấy mình cũng cần phải trau dồi thêm kỹ năng diễn xuất, nếu không thì sẽ không trụ được trong bộ phận tích hợp. Cô phối hợp bày ra vẻ mặt buồn rầu rồi nói: “Xin lỗi giám đốc, tôi sẽ sửa lại ngay.” Nói xong, cô cầm lấy tài liệu rồi đi ra ngoài.

Dĩ nhiên mọi người trong làm việc đều loáng thoáng nghe thấy Chu Dịch quát mắng Tô Nam Tinh, bọn họ đều thông cảm với cô, bởi vì Chu Dịch rất hiếm khi nổi giận với cấp dưới, lần này xem ra là thực sự tực giận với Tô Nam Tinh.

Trước khi Chu Dịch giúp cô chuyển lên chính thức, trước khi cô được đề bạt lên chức giám đốc, thậm chí cô còn được đi công tác đến thành phố Sa Hải, thật ra có một số người trong phòng ban đều thầm oán giận trong lòng. Tống Tập là người tâm phúc của Chu Dịch nên không ai nói gì, nhưng mà Chu Dịch đối xử với Tô Nam Tinh rất khác biệt, cho dù có nhìn lại vóc dáng và khuôn mặt của cô ấy, mọi người vẫn dị nghị về cô và Chu Dịch.

Chu Dịch quát mắng làm cho các chị gái trong phòng ban đều làm ra vẻ thông cảm với cô, nhưng bên trong lại giống như một người ngoài cuộc ngồi xem kịch vui, đều cho rằng cô trèo càng cao thì té càng đau!

Chị Tiền nhỏ giọng an ủi cô: “Không sao chứ?”

Tô Nam Tinh giả vờ gượng cười, ngẩng đầu lên từ trong đống công việc, “Không có gì, là do em cẩu thả nên làm cho giám đốc tức giận.”

Chị Tiền nói: “Thật ra giám đốc của chúng ta là một người rất tốt, em đừng để trong bụng.”

Tô Nam Tinh nói: “Vâng, em biết.”

Chưa tới hai phút, Chu Dịch đã nhắn tin qua WeChat: 【Không dọa em chứ?】

Tô Nam Tinh trả lời: 【Dọa tôi rồi.】

Chu Dịch nói: 【Vậy em vào đây nữa đi, tôi sẽ ôm em, tôi sẽ an ủi em.】

Tô Nam Tinh: 【...】

Chu Dịch: 【Tối nay tôi sẽ mời em đi ăn, xem như là an ủi em.】

Tô Nam Tinh không trả lời, Chu Dịch lại nhắn tiếp: 【Ngoan, đó cũng là vì muốn tốt cho em.

Lúc này Tô Nam Tinh mới nhắn lại một câu: 【Tôi biết.】

Chu Dịch nói tối nay muốn mời Tô Nam Tinh đi ăn, thế nhưng đến giờ tan sở, Chu Dịch đã lái xe chở Hoàng Hân Nhiên về. Anh cố tình giải thích với Tô Nam Tinh: 【Xin lỗi, tối nay phải lỡ hẹn rồi. Ba tôi trở về, nói là muốn mời Tiểu Hoàng ăn cơm.】

Tô Nam Tinh nhắn lại một câu: 【Vốn dĩ cũng không tính đi ăn với anh.】

Chu Dịch nhắn lại một nhãn dán bàn tay ôm lấy ngực.

Hoàng Hân Nhiên lại được giám đốc Chu chở về, mọi người trong phòng ban đều nhanh chóng biết được chuyện này. Chị Trương và chị Tiền đều nhìn về phía phòng làm việc Chu Dịch và bĩu môi, không cần phải nói ra nét mặt đó, tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Chị Tiền nói: “Tôi nghe nói ba của giám đốc Chu mới vừa nghỉ hưu. Sau khi về tỉnh L, ông ấy mời con gái của sếp mình đến nhà ăn tối cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao ông ấy đã nghỉ hưu, nhưng mà giám đốc Chu vẫn còn làm việc trong Hoa Tín.”

Chị Trương liếc nhìn sắc mặt khó coi của Lý Uyển, nói: “Điều kiện của Tiểu Hoàng thực sự rất tốt.”

Tô Nam Tinh không tham gia vào cuộc tán dóc của bọn họ mà chỉ nghiêm túc làm cho xong công việc. Buổi tối không cần phải tăng ca, cô chạy bộ buổi tối với Miêu Manh Manh.

Kết quả là khi cô chạy về đến dưới nhà, cô thấy Đinh Diễm đang đứng bên cạnh xe hút thuốc lá. Tối mùa hè, Đinh Diễm mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, nhìn có vẻ nhàn hạ, thoải mái.

Phản ứng đầu tiên của Đinh Diễm khi nhìn thấy Tô Nam Tinh vẫn là dập tắt thuốc lá, rồi mới đi về phía cô. “Hôm qua đã biết em trở về, tiếc là tôi phải tăng ca đến khuya. Hôm nay tôi cũng vừa mới tan sở, đúng lúc tiện đường ghé thăm em.”

Lý do này làm cho Tô Nam Tinh không thể nói gì thêm.

Đinh Diễm lại hỏi một câu để Tô Nam Tinh có thể nói chuyện: “Chạy bộ sao?”

“Vâng.”

Miêu Manh Manh thở hổn hển, đứng bên cạnh nhìn hai người, đôi mắt liếc qua liếc lại, quyết định mình nên ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tinh Tinh là được.

Đinh Diễm hỏi Tô Nam Tinh: “Còn sức không? Đi dạo với tôi có được không?”

Tô Nam Tinh vẫn còn nhớ chuyện lần trước Đinh Diễm giúp cô chuyển lên chính thức nên cũng không từ chối, “Được,“ rồi nói với Miêu Manh Manh: “Cậu tự lên nhà đi, lát nữa không được ăn tối, ăn thì sẽ uổng phí công sức.”

Miêu Manh Manh bày ra vẻ mặt cầu xin, “Mình ăn một nửa quả táo... Để lại một nửa cho cậu.”

Tô Nam Tinh xoa đầu cô ấy, “Ngoan.~”

Đinh Diễm nhìn đôi bạn thân trước mặt, nhìn dáng vẻ cưng chiều, yêu thương Miêu Manh Manh của Tô Nam Tinh, anh chợt nghĩ tới nếu sau này cô có con, có phải cô cũng sẽ đối xử tốt với đứa trẻ đó hay không? Thậm chí có phải cô cũng sẽ đối xử tốt với một nửa kia hay không?

HẾT CHƯƠNG 30

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.