Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 45: Chương 45




Đến địa chỉ hẹn với Chu Ngạn, Trần Vận Thành bảo Ninh Quân Diên ở trong xe chờ mình: “Anh tạm thời đừng xuống xe.”

Ninh Quân Diên gật đầu, nhưng sau khi Trần Vận Thành xuống xe, hắn vẫn bật sáng đèn xe, chiếu sáng một khoảng ở phía trước.

Đây là bên dưới một cây cầu ở gần bờ sông, chỉ có một con đường nhỏ để lái xe tới, trần Vận Thành bước về phía trước mấy bước, nhìn thấy xung quanh rất hoang vắng, gần đó cũng chẳng có hộ gia đình nào, bèn nhỏ giọng gọi: “Chu Ngạn?”

Không có tiếng trả lời, anh đứng im đợi hơn một phút, lại lấy điện thoại ra, tìm dãy số ban nãy Chu Ngạn gọi cho mình, phân vân một lát vẫn không gọi lại.

Lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt vang lên ở dưới cầu.

“Chu Ngạn?” Trần Vận Thành đi đến dưới cầu, dựa vào ánh sáng của đèn xe, nhìn thấy Chu Ngạn vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, đội mũ và khẩu trang, đứng bên cạnh trụ cầu.

Chu Ngạn nhìn chằm chằm về phía chiếc ô tô, cậu nhìn thấy Trần Vận Thành đến gần, bèn hỏi: “Sao anh không đến một mình?”

Trần Vận Thành nói với cậu: “Ninh Quân Diên không làm gì đâu, anh ấy chỉ đưa anh tới đây thôi.”

Cuối cùng Chu Ngạn cũng thu hồi tầm mắt, cậu nhìn Trần Vận Thành, nhẹ giọng nói: “Anh Thành, em xin lỗi.”

Trần Vận Thành thở dài: “Chú muốn gặp anh muộn thế này, chỉ để nói một câu xin lỗi với anh thôi sao?”

Chu Ngạn nói: “Không chỉ xin lỗi, em còn muốn cảm ơn anh.” Nói xong, Chu Ngạn quỳ xuống trước mặt Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành không đoán trước được, nên lập tức giơ tay ra muốn kéo cậu lên: “Chú đứng dậy trước đã!”

Chu Ngạn lắc đầu, cậu lấy mũ xuống, gục đầu, kéo phéc mơ tuya của áo khoác xuống một chút, giơ tay móc ra một xấp tiền ở trong túi, cậu đưa tiền cho Trần Vận Thành, nói: “Đây là 10000 tệ, anh cầm trước đi, còn lại em sẽ từ từ trả cho anh.”

Trần Vận Thành không nhận tiền của cậu, mà nói: “Chú lấy tiền này ở đâu ra!”

Chu Ngạn không nói gì.

Trần Vận Thành nắm lấy cánh tay cậu, hỏi: “Khoảng thời gian này chú đi đâu? Chú có biết cha dượng chú bị người ta giết rồi không?”

Mặc dù xung quanh ánh sáng rất tối, nhưng Trần Vận Thành vẫn nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Chu Ngạn, Chu Ngạn dời ánh mắt đi chỗ khác, giống như nghe thấy chuyện gì đó rất đáng sợ, cánh tay đang bị Trần Vận Thành nắm chặt không ngừng run rẩy.

Chuyện lo lắng nhất trong lòng Trần Vận Thành cuối cùng vẫn xuất hiện, anh chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Chu Ngạn, nói: “Chú nói rõ cho anh, rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Ngạn khàn giọng nói: “Anh Thành, anh đừng hỏi nữa, giờ em không thể đi tự thú được, em không còn đường lui nữa rồi.”

Giây phút này Trần Vận Thành suýt chút nữa muốn ra tay đánh chết cậu: “Chú giết người vì tiền?”

“Không phải vì tiền!” Chu Ngạn rốt cục cũng không kiểm soát được cảm xúc mà bật khóc: “Không phải vì tiền! Em quay về vốn muốn tìm mẹ em vay tiền, lão già khốn kiếp kia, từ nhỏ ông ta đã đánh em, ngược đãi em, là ông ta làm nhục em, em thực sự tức giận mới ra tay, em cũng không ngờ ông ta sẽ chết!”

Trần Vận Thành nhìn cậu, qua rất lâu mới hỏi: “Ông ta từng ngược đãi chú?”

Cái đầu đang cúi thấp của Chu Ngạn gật hai lần: “Khi còn bé em rời nhà trốn đi, là vì ông ta đánh em, còn từng trói em lại, không cho em ăn cơm, mẹ em rõ ràng biết hết, nhưng trước mặt ông ta không dám nói gì cả. Lần này em về chỉ muốn mượn ít tiền, ông ta mắng em là con chó ăn mày, nói em không có tư cách sinh con, chết cũng đáng…” Nói đến đây, Chu Ngạn đã nghẹn ngào chẳng nói thành lời.

Mắt Trần Vận Thành đỏ lên, anh có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Chu Ngạn, thậm chí bản thân anh cũng thấy phẫn nộ, nhưng: “Chú không nên giết ông ta, chú giết ông ta coi như cũng chôn vùi luôn cuộc đời của mình, lẽ nào chú không biết?”

Chu Ngạn không nói gì, cậu chỉ mất hết sức lực ngồi quỳ chân trên đất. Một lát lâu sau, cậu mới nhét 10000 tệ vào tay Trần Vận Thành: “Anh cầm tiền đi, số tiền còn lại em sẽ từ từ trả cho anh.”

Trần Vận Thành lắc đầu: “Anh không cần số tiền mà chú đi ăn cướp về, chú theo anh đi tự thú đi.”

“Em không thể tự thú!” Tâm trạng Chu Ngạn hơi kích động: “Em mà vào tù, Gia Gia và con em phải làm sao đây? Ở bên ngoài sẽ không có ai chăm sóc cho bọn họ!”

Trần Vận Thành nắm lấy vai cậu: “Không vào tù chú có thể chăm sóc cho bọn họ được ư? Chú thậm chí còn chẳng có cách nào để đến gần bọn họ!”

Chu Ngạn nói: “Rồi sẽ có cách, em muốn nghĩ cách kiếm tiền rồi tìm cơ hội gửi về, dù sao cũng tốt hơn là đi tự thú!”

Lúc này, bọn họ đồng thời nghe thấy cửa xe đóng lại phát ra một tiếng “rầm”.

Ninh Quân Diên từ trên xe bước xuống, hắn đi bốt da bò, đế giày giẫm lên đá vụn trên đường phát ra tiếng sột soạt.

Thấy hắn đến gần, toàn thân Chu Ngạn lập tức kéo căng, cậu đứng lên lùi dần nấp vào chỗ tối ở sau trụ cầu, giống như nếu Ninh Quân Diên có hành động gì, cậu sẽ lập tức trốn vào trong bóng tối.

Nhưng lúc đi đến gần cầu, Ninh Quân Diên lại dừng lại, sau lưng hắn là ánh sáng từ đèn xe chiếu tới, từ góc độ này không nhìn thấy rõ mặt hắn, mà chỉ có thể nhìn thấy đường viền thân hình cao lớn của hắn.

“Cậu học luật bao giờ chưa?” Hắn hỏi Chu Ngạn.

Từ trước đến giờ thái độ của Chu Ngạn dành cho Ninh Quân Diên đều không thân thiện lắm: “Anh muốn nói gì?”

Ninh Quân Diên nói: “Cậu đoán xem nếu đi tự thú cậu sẽ bị kết án gì?”

Trần Vận Thành chậm rãi đứng lên, nhìn Chu Ngạn không lên tiếng.

Chu Ngạn đặt tay lên trụ cầu ẩm ướt: “Rốt cục thì anh có ý gì?”

Ninh Quân Diên nói: “Những lời ban nãy cậu có thể tới tòa án nói với thẩm phán, thêm vào việc cậu tự thú, tôi đoán cậu sẽ bị kết án nặng nhất là tử hình treo, hoặc là tù chung thân, chỉ cần cậu không chết, là có thể đấu tranh để được giảm án, mãn hạn tù ra ngoài có thể là hơn mười năm sau, khi đó con trai cậu cũng chỉ mới hơn mười tuổi, cũng trạc tuổi cậu khi cậu ra ngoài làm việc thôi mà.”

Chu Ngạn nhìn chằm chằm bóng người của hắn.

Ninh Quân Diên nói tiếp: “Cậu muốn con trai cậu giống cậu, không có cha hơn mười tuổi phải ra ngoài làm việc bị người ta bắt nạt, bị người ta chỉ thẳng mặt mắng là con chó ăn xin, hay là hy vọng được quay về bên nó lúc nó bước vào thời kỳ trưởng thành, cho nhau cơ hội chăm sóc đối phương?”

Tiếng hít thở của Chu Ngạn nghe rất nặng nề, nhưng lại bị tiếng nước chảy che đi, cậu nói: “Chuyện của tôi chẳng liên quan gì đến anh hết.”

Giọng Ninh Quân Diên rất lạnh lùng: “Đương nhiên là không liên quan, giờ cậu có thể đi, nhưng đừng ném vợ và con trai cậu cho Vận Thành, hai người đó cũng chẳng liên quan gì đến em ấy cả. Là đàn ông thì tự chịu trách nhiệm cho việc mình làm đi.”

Trần Vận Thành hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Chu Ngạn, đi tự thú với anh thôi.”

Chu Ngạn không nói gì.

Ninh Quân Diên đi đến bên cạnh Trần Vận Thành, kéo tay Trần Vận Thành: “Không cần phải để ý đến cậu ta nữa, em đã làm rất nhiều chuyện rồi.”

Trần Vận Thành bị Ninh Quân Diên kéo về phía chiếc ô tô đang dừng, anh không cam lòng, cuối cùng nhìn Chu Ngạn nói với cậu rằng: “Gia Gia và đứa bé đều cần chú, hôm nay chú mà bỏ đi thì chính là cả đời, đường ở trước mặt chú, chú tự nghĩ cho rõ ràng đi.”

Nói xong, Trần Vận Thành quay đầu rời đi không nhìn cậu nữa.

Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành đi đến bên cạnh xe, vì Chu Ngạn trốn trong khoảng tối của trụ cầu, nên từ chỗ này không thể nhìn thấy được cậu.

Bọn họ mở cửa lên xe.

Ninh Quân Diên nổ máy xe nhưng không vội rời đi, hắn hỏi Trần Vận Thành: “Chờ cậu ta à?”

Trần Vận Thành nói: “Chờ thêm năm phút nữa được không?”

Ninh Quân Diên trả lời: “Em muốn chờ bao lâu cũng được.”

Bọn họ nhìn về phía trước, không nói thêm gì nữa. Đợi được hai phút, Chu Ngạn chậm rãi bước ra từ dưới cầu, cậu đi thẳng đến trước xe, tháo khẩu trang xuống, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, nói: “Em đi tự thú.”

Trần Vận Thành gật đầu, nói với cậu: “Lên xe đi.”

Lúc đến đồn cảnh sát đã 1h30 sáng.

Trần Vận Thành gọi điện cho Long Triển Vũ, giọng Long Triển Vũ không hay ho gì: “Muộn thế này rồi còn có chuyện gì à?”

“Tôi mang Chu Ngạn tới tự thú.” Giọng anh hơi khàn, giống như là hậu quả của việc hứng gió ban đêm.

Long Triển Vũ im lặng một lát, toàn thân đều tỉnh táo lại: “Cậu nói gì?”

Trần Vận Thành lặp lại lần nữa: “Tôi mang Chu Ngạn tới tự thú.”

Long Triển Vũ hỏi anh: “Cậu có biết ngoài trộm xe ra Chu Ngạn còn làm chuyện gì nữa không?”

Trần Vận Thành nói: “Tôi biết, giết người.”

Giọng nói của anh quá bình tĩnh, sau khi nghe thấy Long Triển Vũ chửi thề một câu, rồi nói với anh: “Đến đây đi, hôm nay tôi trực đêm.”

Đồn cảnh sát đêm khuya vẫn mở cửa sáng đèn, lúc Ninh Quân Diên dừng xe ở bãi đỗ xe của đồn cảnh sát, Long Triển Vũ đang ngậm thuốc lá đứng ở cửa đợi bọn họ.

Trước khi xuống xe, Trần Vận Thành quay đầu lại nhìn Chu Ngạn.

Chu Ngạn vốn hơi cúi đầu, lúc này dường như chợt đưa ra quyết định gì đó, bèn mở cửa nhảy xuống xe.

Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên cũng xuống xe.

Long Triển Vũ mặc một cái áo khoác đầy nếp nhăn, nhanh chân bước xuống khỏi bậc thang, mãi cho đến khi tới trước mặt Chu Ngạn, anh ta mới gỡ còng tay treo bên quần xuống còng chặt hai tay cậu lại.

Hai cảnh sát trực ban mặc đồng phục cũng chạy tới, người bên trái người bên phải dẫn Chu Ngạn vào.

Lúc Chu Ngạn đi vào trong cùng bọn họ, còn quay đầu lại nhìn Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành biết sau này sẽ ít có cơ hội được nói chuyện với cậu, nên lúc này bèn hét lên: “Anh sẽ chăm sóc hai người họ giúp chú.”

Chu Ngạn cắn môi không để mình bật khóc, gật đầu.

Trần Vận Thành nói với Long Triển Vũ: “Có thể đối xử với chú ấy tốt một chút không?”

Long Triển Vũ nói: “Cậu ta mà phối hợp thì tôi sẽ đối xử tốt với cậu ta, nhưng vụ án có khả năng phải chuyển cho công an huyện bên kia quản lý, dù sao bên kia cũng là vụ án giết người.”

Trần Vận Thành nhìn chằm chằm bóng lưng dần biến mất sau cửa kính của Chu Ngạn, gật đầu.

Long Triển Vũ xỏ hai tay vào túi áo, ánh mắt đặt trên người Ninh Quân Diên đánh giá hắn một lát, rõ ràng vẫn còn ấn tượng với hắn.

Trần Vận Thành hỏi: “Có cần chúng tôi làm gì không?”

Long Triển Vũ: “Mặc dù hơi muộn rồi, nhưng vẫn phải phối hợp với công việc của chúng tôi để lấy lời khai, bảng tường trình của hai người sau này cũng có thể giúp được Chu Ngạn.”

Trần Vận Thành gật đầu.

Bọn họ lần lượt lấy lời khai, Trần Vận Thành và Chu Ngạn rất thân thiết, nên phải tỉ mỉ một chút, ra khỏi căn phòng, anh nhìn thấy Ninh Quân Diên mặc áo bành tô ngồi trên chiếc ghế ngoài đồn cảnh sát, đầu dựa trên tường ngủ thiếp đi.

Anh bước tới, nhẹ giọng đánh thức Ninh Quân Diên, nói: “Chúng ta về thôi.”

Ninh Quân Diên lái xe rời khỏi đồn cảnh sát, Trần Vận Thành ngồi bên ghế phó lái, nói với hắn rằng: “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn vì chuyện gì?” Giọng nói của Ninh Quân Diên lộ ra chút mệt mỏi.

Trần Vận Thành nói: “Nếu như không phải anh nói những lời đó, có lẽ tôi không khuyên nổi Chu Ngạn.”

Ninh Quân Diên “Ừ” một tiếng, rồi vẫn nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Em mềm lòng, cậu ta biết em mềm lòng.”

Mãi cho đến khi quay lại khu chung cư, lúc đi thang máy lên lầu, Trần Vận Thành vẫn chẳng nói gì.

Ninh Quân Diên hỏi anh: “Đang nghĩ gì đó?”

Trần Vận Thành nhìn hắn: “Đang nghĩ nên cảm ơn anh như thế nào.” Thật ra suy nghĩ Trần Vận Thành còn nhiều hơn những gì câu nói này tóm tắt được, tình cảm của Ninh Quân Diên quá sâu nặng, hai chữ cảm ơn quá nhẹ, anh không biết phải làm gì để xứng đáng với tình cảm của đối phương.

Ninh Quân Diên bình tĩnh nói: “Hay là em hôn tôi một cái.”

Nghe thấy vậy Trần Vận Thành mỉm cười.

Thang máy đến tầng trệt, lúc cửa mở ra, Ninh Quân Diên vừa bước ra ngoài, vừa tiếc nuối nói: “Em không chịu nuôi tôi thì thôi, hôn tôi một cái cũng không được à?”

Sau này nhớ lại, Trần Vận Thành nghĩ có lẽ mình đã quá mệt nên đại não mới mất đi khả năng suy xét, lúc đó anh bắt lấy cánh tay Ninh Quân Diên để hắn xoay người lại, rồi ngẩng đầu khẽ hôn lên mặt hắn.

Ninh Quân Diên nhìn anh, nói: “Không phải như vậy.”

Trần Vận Thành mờ mịt nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ninh Quân Diên dùng một tay ôm eo anh, một tay đè gáy anh, cúi đầu hôn lên môi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.