Lúc Long Triển Vũ dẫn Quan An Lâm vào lấy lời khai, Trần Vận Thành không vội rời đi, mà ngồi xổm ở trước đồn cảnh sát, chậm rãi hút hết điếu thuốc ở trong tay.
Anh không nghiện thuốc lá, hút cũng chẳng thấy có mùi vị gì, trong phút ngẩn ngơ lại nghĩ chắc chắn Ninh Quân Diên không thích mùi này.
Đợi gần nửa tiếng, Quan An Lâm mới từ bên trong đi ra, gã bày ra vẻ mặt u ám đi tới trước mặt Trần Vận Thành, không nói lời nào.
Trần Vận Thành ngồi xổm lâu nên bị tê chân, anh đứng lên nói với gã: “Chu Ngạn xảy ra chuyện rồi.”
Quan An Lâm lạnh lùng “Ừ” một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.” Gã cũng không thích Chu Ngạn, Trần Vận Thành nhận ra bạn bè xung quanh mình chẳng ai thích Chu Ngạn cả.
“Tối có rảnh không?” Quan An Lâm bỗng nhiên hỏi anh.
Trần Vận Thành nói: “Rảnh, cùng ăn bữa cơm nhé.”
Anh vừa dứt lời, thì nhìn thấy Long Triển Vũ cầm chìa khóa xe từ bên trong đi ra, trông như vừa kết thúc công việc định đi về, anh gọi Long Triển Vũ lại, hỏi: “Muốn cùng ăn bữa cơm không?”
Long Triển Vũ dừng bước, gật đầu: “Đi thôi.”
Ba người bọn họ ăn ở một quán cơm nhỏ ven đường, gọi mấy món ăn và một chai rượu.
Quan An Lâm uống rượu cùng Trần Vận Thành, Long Triển Vũ nói lát nữa phải lái xe nên không uống, anh ta ngồi vừa ăn vừa hút thuốc.
“Có nhiều tình tiết không thể nói với cậu được,” Long Triển Vũ dựa lưng vào ghế, bộ dạng uể oải, trông như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi: “Nói nhiều sẽ để lộ bí mật.”
Trần Vận Thành hỏi: “Bị kết án bao lâu?”
Long Triển Vũ nói: “Chắc chắn là lâu, nhưng giờ không xử tử hình đã là tốt lắm rồi, vào tù rồi tìm cơ hội để giảm nhẹ án phạt.”
Trần Vận Thành bưng ly rượu lên, im lặng rót rượu cho mình.
Cả một buổi tối Quan An Lâm chẳng nói lời nào, gã không thích Long Triển Vũ, cũng không muốn ở quá gần Long Triển Vũ, lúc này mới hỏi: “Trương Văn Dũng thì sao?”
Long Triển Vũ giơ tay lên vuốt mặt, để bản thân cố lấy lại tinh thần: “Tên đần Trương Văn Dũng đến giờ vẫn không muốn nhận tội, đừng nói đến việc hắn tìm người tới đập phá tiệm của Trần Vận Thành, chỉ trộm xe thôi số tiền cũng đã rất lớn rồi, trong đó còn có chiếc xe trị giá mấy trăm ngàn, nếu có đầy đủ chứng cứ, thì hắn phải vào ngồi tù mười mấy năm. Ra tù rồi cũng chẳng thể tìm các cậu làm phiền được nữa.”
Một lát sau, Long Triển Vũ không chịu đựng được nữa, anh ta nói: “Hai người cứ từ từ uống, tôi về trước đây.” Anh ta sợ mình mà không ngủ nữa thì sẽ đột tử mất.
Trần Vận Thành nói với anh ta: “Anh lái xe cẩn thận.”
Long Triển Vũ xua tay, tìm ông chủ thanh toán, rồi đi đến chỗ đỗ xe ở ven đường.
Quan An Lâm đợi đến lúc anh ta rời đi mới nói với Trần Vận Thành: “Uống ít thôi.”
Trần Vận Thành im lặng một lát, rồi nói: “Tôi chưa say.”
Quan An Lâm hỏi anh: “Giờ anh ở đâu?”
Trần Vận Thành ngẩng đầu nhìn gã, nói: “Ở nhà bạn.”
Quan An Lâm hỏi anh: “Là người bạn lái Land Rover kia à?”
Trần Vận Thành không trả lời.
Quan An Lâm nhìn chằm chằm mấy món ăn đã ăn hết hơn một nửa ở trên bàn, giơ tay cầm đôi đũa đang gác trên miệng bát lên, một lát sau lại gác lại lên đĩa thức ăn đặt ở trên mặt bàn, nói: “Tôi không biết hai người có quan hệ gì, nhưng anh không thể ở nhờ mãi trong nhà người ta được đúng không?”
Trần Vận Thành nhìn gã.
Quan An Lâm không nhìn Trần Vận Thành, mà chỉ nói: “Giờ tôi đã dọn khỏi nơi ở của Trương Văn Dũng rồi, tạm thời thuê một cái nhà, anh có muốn chuyển tới không?”
Trần Vận Thành hỏi: “Cậu thuê nhà ở đâu?”
Quan An Lâm nói ra một địa chỉ, gần ngoại thành, xung quanh có nhiều phòng cho thuê xây dựng lại rất tiện nghi, nói xong gã lại nói: “Tìm chút việc để làm đi, tôi theo anh.”
Trần Vận Thành nói: “Tôi ——” anh chợt nhớ ra một chuyện, bèn dừng lại. Hôm nay vốn còn phải đi phỏng vấn, nhưng tối qua vì chuyện của Chu Ngạn mà dây dưa đến rạng sáng, nên anh đã quên mất.
Anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy có một công ty hậu cần đã hẹn trước gửi cho mình một tin nhắn, nhưng anh không đọc được.
Quan An Lâm hỏi: “Sao thế?”
Trần Vận Thành lắc đầu, anh bưng ly rượu lên cụng ly với Quan An Lâm, nói: “Để tôi nghĩ đã.”
Đến cuối cùng Trần Vận Thành vẫn uống say, anh uống say không ồn ào, mà chỉ im lặng ngồi đó, ngẩng đầu lên, hai gò má ửng hồng.
Quan An Lâm muốn đưa anh về, nhưng Trần Vận Thành không chịu, khăng khăng muốn tự gọi xe về.
Trước khi rời đi, Trần Vận Thành nắm chặt áo trên vai Quan An Lâm, nói: “Cậu đừng có gây rắc rối cho tôi nữa.”
Quan An Lâm lạnh mặt: “Tôi gây rắc rối cho anh lúc nào hả? Anh đừng có coi tôi là Chu Ngạn.”
Trần Vận Thành nói: “Trước kia tôi nên dạy bảo Chu Ngạn, tên nhóc thối, không làm người ta bớt lo.”
Giọng điệu Quan An Lâm không tốt lắm: “Chu Ngạn hơn 20 tuổi rồi, chuyện mình làm thì mình phải chịu trách nhiệm, không tới phiên anh bận lòng giúp cậu ta.” Nói xong, gã nhét Trần Vận Thành vào chiếc taxi đang dừng ở ven đường, rồi lại không yên tâm lắm nên ló đầu vào hỏi: “Anh biết địa chỉ không? Hay hôm nay tới chỗ tôi ở tạm một tối?”
Trần Vận Thành lắc đầu, anh báo địa chỉ cho tài xế, rồi nói với Quan An Lâm: “Tôi phải về rồi, chần chừ nữa anh ấy sẽ giận đó.”
Quan An Lâm cảm thấy lời anh nói hơi khó hiểu, nên chỉ có thể coi là anh uống say, trong lòng cảm thấy không yên tâm nên gã để lại số điện thoại của mình cho tài xế, bảo rằng nếu như Trần Vận Thành say đến mức bất tỉnh nhân sự, thì tài xế hãy gọi điện cho gã.
Trần Vận Thành không say đến mức bất tỉnh, chỉ là trong lòng anh có tâm sự, nên rầu rĩ uống rượu suốt một buổi tối, cứ nghĩ rằng uống say là có thể giải tỏa nỗi lòng, thật ra hiệu quả cũng chẳng tốt lắm, anh nhắm mắt ngồi ở hàng ghế phía sau xe, trong lòng vẫn rầu rĩ khó chịu.
Lúc về đến nhà đã hơn 10h tối, buổi chiều anh đã gọi điện cho Ninh Quân Diên báo không về ăn tối, Ninh Quân Diên chỉ nói ừ, chứ không hỏi anh đi đâu.
Giờ quay lại trong nhà Ninh Quân Diên, Trần Vận Thành mở cửa ra thì nhìn thấy phòng khách tối đen như mực, bèn vô thức đi về phía gian phòng của Ninh Quân Diên.
Trong phòng Ninh Quân Diên còn sáng đèn, hắn vẫn chưa ngủ, mà đang ngồi trên giường đọc quyển sách tiếng anh dày cộm của mình.
Lúc Trần Vận Thành mở cửa, Ninh Quân Diên ngước lên nhìn anh, hỏi: “Về rồi à?”
“Ừm,” Trần Vận Thành trả lời, rồi đi về phía Ninh Quân Diên, đứng cạnh giường, xong cứ nhìn Ninh Quân Diên chằm chằm.
Ninh Quân Diên hỏi anh: “Sao thế?” Sau đó lại hỏi tiếp: “Uống rượu à?” Khoảng cách quá gần, Ninh Quân Diên có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành nhìn Ninh Quân Diên rất lâu, rồi quỳ xuống bên giường, tiến đến gần Ninh Quân Diên hơn, gọi hắn: “Ngôn Ngôn.”
Ninh Quân Diên vốn định khép sách trên đùi lại, nhưng nghe thấy anh gọi mình như thế, động tác bất giác dừng lại.
Giọng Trần Vận Thành mang theo chút ngà ngà say: “Tôi rất vui vì có thể quen biết các anh.”
“Chúng tôi?” Ninh Quân Diên để sách qua một bên, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trần Vận Thành nói: “Anh này, Chu Ngạn này, các anh đều rất tốt. Đặc biệt là anh,” anh cụp mắt xuống, dường như hơi mệt mỏi, nhưng lại giống như đang thất thần: “Mấy năm sống chung với anh, là mấy năm tôi sống hạnh phúc nhất khi còn bé.”
Ninh Quân Diên mở rộng cánh tay trước mặt anh, nói với anh rằng: “Lại đây.”
Nhưng Trần Vận Thành không nắm tay hắn, mà chỉ nói: “Nóng quá đi.” Anh vẫn còn mặc quần áo rất dày, mà trong phòng rất ấm áp, trên người Ninh Quân Diên chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Nóng thì cởi bớt quần áo ra.”
Trần Vận Thành cúi đầu, vụng về kéo phéc mơ tuya của áo khoác xuống, rồi giơ tay cởi áo ra.
Ninh Quân Diên xác định là anh say rồi, bèn nói với anh: “Em say rồi.”
Trần Vận Thành lại lắc đầu: “Tôi không say, tôi biết mình đang làm gì. Anh biết không, buổi tối hôm tôi vay tiền anh, Chu Ngạn đã tắt điện thoại quay về quê của chú ấy. Chú ấy muốn tìm mẹ vay tiền, kết quả lại giết chết cha dượng của mình. Nếu như tôi nói với chú ấy là tôi có thể vay được tiền sớm một chút, thì chú ấy chắc sẽ không làm như vậy đâu.”
Ninh Quân Diên hỏi: “Em cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm à?”
Trần Vận Thành không trả lời, anh chỉ nói: “Lúc đó tôi không nói, là vì tôi sợ không mượn được tiền, sẽ làm chú ấy mừng hụt. Hoặc tôi đừng kể cho chú ấy nghe chuyện cảnh sát đang điều tra bọn họ, ngày đó cứ để cảnh sát trực tiếp bắt chú ấy đi thì đã không sao rồi.”
Ninh Quân Diên lẳng lặng lắng nghe, nhìn vệt ửng hồng trên mặt anh từ từ lan dần xuống vai.
Cảm xúc của Trần Vận Thành hơi kích động: “Giống như Quan An Lâm vậy, lúc đó tôi cũng nghĩ mình đang giúp cậu ấy, kết quả tôi lại chẳng giúp được gì cả.” Nói xong, anh đau khổ cúi người xuống, tựa trán trên đầu gối của mình, quỳ gối bên giường cuộn mình lại.
“Nhưng bọn họ không phải trách nhiệm của em,” Ninh Quân Diên đứng dậy, quỳ gối trước mặt Trần Vận Thành, giơ tay vuốt ve mái tóc và gáy anh: “Em không phải là người giám hộ của bọn họ, tự bản thân bọn họ chọn làm việc phạm pháp, chuyện đó không liên quan gì đến em cả.”
Trần Vận Thành không nói gì cả, cuộn mình lại thật lâu không nhúc nhích.
Ninh Quân Diên nắm tay anh, ôm anh vào trong ngực, sau đó bế anh lên ngồi ở đầu giường.
Dường như bây giờ rượu mới phát huy tác dụng, anh nhíu mày, nói: “Tôi khó chịu lắm.”
Ninh Quân Diên hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
Trần Vận Thành nói: “Chỗ nào cũng khó chịu.”
Ninh Quân Diên lại hỏi anh: “Có muốn tôi xoa bóp cho em không?”
Trần Vận Thành không trả lời hắn, ánh mắt trở nên mông lung, anh nhìn Ninh Quân Diên một lúc rồi hỏi hắn: “Ngôn Ngôn, anh về lúc nào thế?”
“Ừm,” Ninh Quân Diên trả lời: “Tôi về rồi, sẽ không bao giờ rời xa em nữa, được không?”
Trần Vận Thành giơ tay lên ôm cổ hắn, bất chợt thoáng dùng sức đè đầu hắn lên vai mình, ôm chặt hắn nói: “Đừng, anh sống tốt là được rồi, quay về với cha mẹ anh đi.”
Ninh Quân Diên nghiêng đầu, dán sát bên tai anh hỏi: “Em nỡ không?”
“Không nỡ,” Trần Vận Thành mở to hai mắt, mờ mịt nhìn trần nhà: “Nhưng tôi không có tiền, không nuôi nổi hai đứa mình.”
Ninh Quân Diên hỏi anh: “Vậy đợi em lớn rồi đến đón tôi được không?”
Trần Vận Thành sửng sốt một lúc lâu, không biết nên trả lời như thế nào.
Ninh Quân Diên chạm vào vành tai đang đỏ bừng của anh: “Giờ tôi có tiền nuôi sống cả hai đứa mình rồi, không ai có thể bắt chúng ta đi ăn trộm nữa, cũng không ai có thể đánh em được nữa, tôi không đi được không?”
Trần Vận Thành quay đầu nhìn hắn, khoảng cách của bọn họ quá gần, gần đến mức chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của đối phương.
Ninh Quân Diên lại nói: “Sau này em làm bà xã của tôi được không?”