Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 4: Chương 4




Nhìn điện thoại của hắn, rồi đọc số điện thoại của mình, ngay sau đó, Trần Vận Thành nhìn thấy Ninh Quân Diên gọi điện qua.

Điện thoại kêu lên mấy tiếng rồi cúp máy.

Trần Vận Thành mở cửa xuống xe, anh đứng trước cửa xe nói với Ninh Quân Diên: “Lần sau có thời gian sẽ mời anh ăn cơm.”

Ninh Quân Diên không nói gì.

Trần Vận Thành lại nói: “Dọc đường cẩn thận nhé.” Anh đang có ý tiễn khách, nói xong, anh giơ tay đóng cửa xe lại, lùi ra sau nửa bước vẫy tay với Ninh Quân Diên đang ngồi trong xe.

Ninh Quân Diên lái xe rời đi.

Trần Vận Thành cứ có cảm giác hốt hoảng, anh đứng ở ven đường một lúc, rồi mới ngồi xổm xuống dùng chìa khóa mở cửa, chui vào trong tiệm tạp hóa nhỏ không có cả bảng hiệu của mình.

Thời tiết ngày càng lạnh.

Trước khi ngủ Trần Vận Thành nấu một ấm nước nóng rồi ngồi ở bên giường ngâm chân, anh lười biếng ngửa mặt ngã lên chiếc giường mềm mại, giơ tay với điện thoại đang để trên đầu giường, phát hiện trên màn hình vẫn còn thông báo cuộc gọi nhỡ của Ninh Quân Diên.

Anh mở thông báo lên, lưu số và tên Ninh Quân Diên vào danh bạ, sau đó ném điện thoại sang một bên, giơ tay xoa xoa mặt rồi thở dài nhắm mắt lại.

Ninh Quân Diên mất hơn nửa tiếng để lái xe từ chỗ Trần Vận Thành về nhà mình.

Lúc mở cửa, cả căn nhà tối đen như mực, hắn giơ tay bật sáng đèn ở huyền quan, mới có ánh sáng màu vàng nhạt rọi sáng non nửa gian phòng.

Căn nhà này rộng hơn 130 mét vuông, thật ra một mình hắn ở đây có hơi lớn. Phong cách trang trí trong nhà đều rất súc tích, màu sắc cũng rất tẻ nhạt, mọi lúc mọi nơi đều cảm thấy rất ảm đạm.

Ninh Quân Diên tiện tay vắt áo khoác lên tay vịn của sô pha, rồi xỏ dép lê đi vào trong.

Mặc dù đang là mùa đông nhưng hắn vẫn mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, vặn nắp uống từng ngụm từng ngụm hết nửa chai, sau đó để nửa bình còn lại vào trong tủ lạnh.

Tắm xong, Ninh Quân Diên để trần thân trên ngồi trên giường trong phòng ngủ đã bật hệ thống sưởi, hắn cầm điện thoại đang để ở trên giường lên.

Group wechat dành cho công việc bất cứ lúc nào cũng nhấp nháy tin tức, nhưng giờ này phần lớn đều chẳng liên quan gì đến công việc cả.

Hắn copy số điện thoại của Trần Vận Thành, mở wechat ra tìm kiếm đối phương, thì thấy tên wechat của Trần Vận Thành là Thành xa lạ.

Tên wechat của Ninh Quân Diên cũng chỉ có một chữ ‘Ninh’ đơn giản, hắn tiện tay add wechat của Trần Vận Thành, sau đó để điện thoại lên tủ đầu giường, rồi giơ tay tắt đèn bàn đi ngủ.

Sáng hôm sau, tận khi Trần Vận Thành mở cửa tiệm tạp hóa, ngồi trong quầy hàng mở wechat trên điện thoại ra mới biết Ninh Quân Diên thêm mình làm bạn tốt, sau khi ấn đồng ý, anh nhìn thấy Ninh Quân Diên xuất hiện trong danh sách bạn tốt của mình, anh không chủ động chào hỏi đối phương, mà Ninh Quân Diên cũng không tìm anh nữa, giống như đó chỉ là một thủ tục mà thôi.

Mấy ngày sau, Chu Ngạn chủ động xuất hiện.

Trạng thái tinh thần của cậu ta trông tốt hơn lần trước nhiều, bên trong áo phao màu đen là một cái áo sơ mi trắng, còn thắt cả cà vạt.

Trần Vận Thành vừa nhìn thấy cậu ta bèn hỏi: “Tìm được công việc mới rồi à?”

Chu Ngạn gật đầu, cậu ta bước vào trong tiệm tạp hóa, dựa vào quầy hàng, bảo Trần Vận Thành lấy cho cậu ta một gói thuốc.

Trần Vận Thành lấy cho cậu ta một gói thuốc giá khoảng 10 đồng, anh để trên quầy tủ kính, rồi nói: “Anh mời chú đó, nhưng sau này hút ít thôi.”

Nhưng Chu Ngạn lại giơ tay kéo áo phao xuống, lấy ví tiền từ trong túi ra, móc 20 đồng để trên gói thuốc: “Sao lại không biết xấu hổ mà bắt anh mời được, hôm nay em tới mời anh đi ăn.”

Trần Vận Thành cụp mắt xuống, nhìn 20 đồng đó, nói: “Thật à?”

“Giờ em đang làm sales cho một cửa hàng bán xe second hand.”

(Sales là vị trí nhân viên kinh doanh bán hàng cho doanh nghiệp. Nhân viên Sales có nhiệm vụ tiếp xúc trực tiếp với khách, tư vấn giúp khách hàng lựa chọn được những sản phẩm – dịch vụ phù hợp. Giải đáp các thắc mắc về sản phẩm dịch vụ, thuyết phục khách mua hàng giúp tăng doanh thu cho công ty.)

(Đồ second hand hay còn có cách gọi dân dã khác là hàng thùng. Nghĩa là những mặt hàng, đồ dùng đã qua tay người sử dụng. Không còn bao bì hoặc tem mác. Nó có xuất xứ từ nhiều nguồn khác nhau.)

Chu Ngạn mời Trần Vận Thành đi ăn ở một nhà hàng xiên que kinh doanh cực kỳ tốt gần đó, mỗi ngày tới giờ cơm tối, trong nhà hàng gần như chật ních, bàn phải xếp ra tận bên ngoài, chiếm cứ lề đường vốn rất rộng rãi.

Hai người họ ngồi ở lề đường, mùa đông gió rất lạnh, ông chủ dùng vải nhựa trong suốt che hai bên lại, với sức nóng của đáy nồi không ngừng sôi sùng sục, không gian ngoài trời này mới miễn cưỡng coi như ấm áp.

Đũa của Trần Vận Thành gác ở trên bát, anh nhìn que trúc trong chảo dầu nóng, tựa lưng vào ghế hỏi Chu Ngạn:“Đã đủ tiền chữa bệnh cho con trai chưa?”

Chu Ngạn lắc đầu: “Nhưng sẽ có hy vọng thôi.” Nét mặt cậu ta trông vẫn rất thoải mái.

Trần Vận Thành cảm thấy hơi lạ: “Giờ bán xe second hand vẫn có lời à?”

Chu Ngạn nghe ra sự nghi ngờ trong giọng nói của anh, cậu ta bèn giơ tay cầm một xiên thịt bò đã nấu chín đưa tới trước mặt Trần Vận Thành: “Giờ giá cả thị trường vẫn không tệ lắm.” Nói xong, cậu ta lại nói: “Thật đó, anh Thành.”

Trần Vận Thành nhận lấy thịt bò, xem một cái thẻ công tác Chu Ngạn móc từ trong túi ra, đúng là Sales xe second hand.

Chu Ngạn cất thẻ công tác lại.

Trần Vận Thành hỏi cậu ta: “Chú không làm việc với Trương Văn Dũng đấy chứ?”

Chu Ngạn khó hiểu hỏi: “Sao thế ạ?”

Trần Vận Thành lắc đầu, anh cũng không biết gần đây Trương Văn Dũng đang làm gì, nhưng ngày đó Long Triển Vũ cố ý tới hỏi anh chuyện về Trương Văn Dũng, làm trong lòng anh cứ mơ hồ cảm thấy bất an.

Nhà hàng này sở dĩ kinh doanh tốt như vậy là vì nó thực sự rất ngon, Trần Vận Thành dùng đũa gạt toàn bộ thịt bò trên xiên trúc vào trong đĩa chấm, rồi chậm rãi gắp lên ăn.

Đáy nồi trước mặt sôi sùng sục, dầu đỏ nổi lên trên nước dùng màu đỏ nhạt, bốc lên màn sương màu trắng mang theo mùi cay đặc trưng.

Trần Vận Thành cách màn sương màu trắng nói với Chu Ngạn: “Anh gặp Ninh Quân Diên.”

Chu Ngạn rõ ràng hơi sửng sốt, cậu ta hỏi: “Ai cơ?”

“Ninh Quân Diên,” Trần Vận Thành lặp lại lần nữa, anh nghĩ có lẽ Chu Ngạn không nhớ người này nữa rồi.

Nhưng Chu Ngạn lại để đũa xuống, trông hơi ngỡ ngàng: “Là Ninh Quân Diên thật à?”

Trần Vận Thành gật đầu.

Chu Ngạn không nói gì, dường như đang sa vào trong hồi ức.

Giữa lúc đó, Trần Vận Thành cũng vô thức nhớ lại lần đầu tiên gặp được Ninh Quân Diên, thật ra khi đó Ninh Quân Diên cũng đã 10 tuổi, quần áo hắn mặc trên người có hơi bẩn, nhưng có thể nhìn ra chúng rất tốt, hắn vừa yên tĩnh vừa thiếu sức sống ngồi ở trong góc, biểu cảm trên mặt hơi dại ra.

Năm đó Trần Vận Thành 8 tuổi, đã nửa tháng rồi chưa gội đầu, anh nhìn thấy mẹ nuôi đã nấu cơm xong, cha nuôi không có ở trong nhà, mới dè dặt tiến lại gần, gọi hắn: “Này?”

Ninh Quân Diên không nói gì.

Trần Vận Thành giơ tay đẩy vai hắn.

Ninh Quân Diên vẫn không có phản ứng, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.

Trần Vận Thành thất vọng rụt tay về, nghĩ thầm hóa ra là một thằng ngốc.

“Giờ anh ta đang làm gì thế?” Chu Ngạn chợt lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành nghiêng người qua một bên khác, nói: “Làm bác sĩ.”

Chu Ngạn nghe thấy vậy bèn mỉm cười: “Đúng là không ngờ tới.” Cậu ta tự nói với chính mình như thế, rồi lại không nhịn được mà nói tiếp: “Thật ra cũng bình thường, hình như gia đình anh ta rất giàu, vốn không phải cùng một thế giới với chúng ta.”

Trần Vận Thành không nói gì.

Chu Ngạn dừng một lúc, rồi lại nói: “Thật ra em cảm thấy anh ta rất đáng sợ.”

Trần Vận Thành ngước lên, nhìn về phía cậu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.