Sau khi ăn một ít thứ đơn giản, Ninh Quân Diên nằm trên sô pha ngủ một giấc.
Nhưng hắn cứ khăng khăng muốn ôm Trần Vận Thành cùng ngủ, hai người đành chen chúc ghế sô pha chật hẹp, mặt đối mặt với nhau, Ninh Quân Diên dùng cánh tay ôm chặt Trần Vận Thành trong ngực mình.
Trần Vận Thành cảm thấy quá chật chội, tưởng rằng sẽ rất khó ngủ, ai ngờ vì quá mệt mỏi nên dựa trong lồng ngực Ninh Quân Diên một lúc lại bất giác ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc thẳng đến gần 6h, Trần Vận Thành tự tỉnh lại, anh phát hiện cả người mình đều đang nằm sấp trên lồng ngực Ninh Quân Diên, còn Ninh Quân Diên thì bị anh đè ở dưới thân, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì có lẽ ngủ rất ngon.
Phản ứng đầu tiên của Trần Vận Thành là dùng tay chống sô pha định ngồi dậy, anh sợ mình đè hỏng Ninh Quân Diên, nhưng cánh tay của Ninh Quân Diên vẫn còn ôm eo anh, anh vừa cử động, Ninh Quân Diên lại dùng sức ôm chặt anh.
Tay Ninh Quân Diên đè trên đầu Trần Vận Thành: “Ngủ thêm lúc nữa.”
Trần Vận Thành nói: “Ngủ cũng phải đổi tư thế khác chứ.”
Ninh Quân Diên mở mắt ra, vẻ mặt vẫn chưa tỉnh táo lắm, hắn nhìn chằm chằm Trần Vận Thành rồi nói: “Em thích tư thế gì?”
Trần Vận Thành mỉm cười, anh giả bộ không hiểu ý trong lời hắn nói, giơ tay lên sờ mặt hắn: “Em sợ đè hỏng người anh, vốn đầu óc đã không tốt rồi, cơ thể lại xuất hiện khiếm khuyết nữa thì phải làm sao?”
Ninh Quân Diên nói: “Vậy thì em phải chịu trách nhiệm.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Ninh Quân Diên cũng chẳng rầy rà quá lâu, hắn ôm Trần Vận Thành thêm một lát rồi thả tay ra, cùng anh đứng lên khỏi sô pha.
Ninh Quân Diên ra ngoài một chuyến, lúc quay về hắn nói với Trần Vận Thành: “Chúng ta về thôi.”
Trần Vận Thành hỏi hắn: “Đêm nay không cần phải ở lại trông cha anh à?”
Ninh Quân Diên lắc đầu: “Ông ấy vẫn đang nằm trong ICU, người nhà không thể nào vào đó chăm được, với đêm nay chủ nhiệm Dư trực ban, có chuyện gì thì ông ấy sẽ xử lý.”
Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên rời khỏi phòng làm việc, lúc đứng nhìn Ninh Quân Diên khóa cửa, anh không nhịn được hỏi: “Em có cần tới thăm không?”
“Không cần,” giọng nói của Ninh Quân Diên rất bình tĩnh: “Em cũng không vào được.” Hắn khóa cửa, xoay người lại hôn lên trán Trần Vận Thành: “Không có việc gì đâu.”
Ninh Quân Diên nắm tay Trần Vận Thành rời đi, nhìn hành lang phòng bệnh người đến người đi, Trần Vận Thành cảm thấy hơi không hay, nhưng lại chú ý đến cảm xúc của Ninh Quân Diên lúc này, anh cũng không nỡ hất tay hắn ra.
Bọn họ mới đi được mấy bước thì gặp được Thư Dung trên hành lang đang đi về phòng bệnh.
Thư Dung vẫn mặc cái váy tối qua, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác, trên mặt không trang điểm, nhưng tóc đã được chải lại gọn gàng.
Ánh mắt của bà rơi trên bàn tay đang nắm chặt nhau của Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành mới hơi giật giật ngón tay, đã bị Ninh Quân Diên nắm càng chặt hơn.
“Có việc gì à?” Ninh Quân Diên hỏi.
Thư Dung ngước lên nhìn Ninh Quân Diên: “Đêm nay không ở lại đây với mẹ à?”
Ninh Quân Diên nói: “Con cần phải nghỉ ngơi, trong nhà có dì rồi, nếu mẹ thực sự ngủ không ngon, thì có thể gọi dì tới đây với mẹ. Giờ con không thể ở bên cạnh mẹ cả đêm được.”
Thư Dung hỏi: “Vận Thành vẫn ở nhà con à?”
Ninh Quân Diên khẽ nhíu mày, rồi nói với Thư Dung: “Đừng can thiệp vào chuyện riêng của con.”
Giọng Thư Dung hơi mệt mỏi: “Cha con vẫn đang nằm trong ICU, con lại nói chuyện kiểu đó với mẹ đấy à?”
Ninh Quân Diên nói: “Cha vẫn đang nằm trong ICU, nên giờ chúng ta nói những việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng về sớm một chút mà nghỉ ngơi, ngày mai mới có sức đến trông cha.” Nói xong, hắn nắm tay Trần Vận Thành đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua người Thư Dung, Trần Vận Thành hơi lúng túng, nhưng anh vẫn không nói gì.
Bọn họ đi thang máy xuống thẳng gara của bệnh viện.
Trần Vận Thành cảm thấy không hay lắm, nên ở trong thang máy nói với Ninh Quân Diên: “Hay là đưa dì về trước nhé?”
Ninh Quân Diên nói: “Đừng lo, sẽ có người tới đón bà ấy.”
Trần Vận Thành muốn nói lại thôi.
Ninh Quân Diên hỏi anh: “Em muốn nói gì?”
Trần Vận Thành ngập ngừng một lát rồi vẫn nói: “Dù sao đó cũng là mẹ anh, không cần phải làm quan hệ trở nên bế tắc như vậy.”
Nhưng Ninh Quân Diên lại trả lời anh: “Không bế tắc, quan hệ của chúng tôi vẫn luôn như vậy.”
Thang máy xuống đến nơi, bọn họ một trước một sau đi ra ngoài, Trần Vận Thành đi theo sau Ninh Quân Diên, nói với hắn rằng: “Mẹ anh mà biết chuyện của chúng ta, chắc chắn sẽ phản đối.”
Xe của Ninh Quân Diên đỗ ở chỗ cách thang máy không xa, hắn lấy chìa khóa từ trong túi mở cửa xe ra, nói: “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến bà ấy.”
Trần Vận Thành dừng bước, rồi lại đuổi theo hắn: “Vậy là chuyện liên quan đến ai?”
Ninh Quân Diên nói: “Ngoài tôi và em ra, thì chẳng liên quan đến bất cứ ai cả.”
Sau khi lên xe, Trần Vận Thành từ bỏ ý nghĩ vốn muốn quay về cửa hàng một chuyến, mà về thẳng nhà Ninh Quân Diên luôn.
Buổi tối tắm xong, Trần Vận Thành mặc đồ ngủ rồi xếp âu phục của mình lại bỏ vào trong túi, chuẩn bị ngày mai đưa đi giặt.
Bộ quần áo này đã bị anh mặc nhăn nhúm hết cả rồi, nghĩ đến việc mua nó tốn tận hai ngàn tệ, anh cảm thấy rất đau lòng.
Ninh Quân Diên vẫn đang ở trong phòng tắm, Trần Vận Thành thương hắn quá vất vả, nên xả nước nóng vào bồn để cho hắn tắm rửa, giờ trong phòng tắm rất im ắng, chẳng có một chút tiếng động nào.
Đợi được một lúc Trần Vận Thành cảm thấy không yên tâm, anh mở cửa vào nhìn thì thấy Ninh Quân Diên đang nằm trong bồn tắm, đầu ngẩng lên tựa ở bên ngoài bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền như là đã ngủ thiếp đi.
Anh nhẹ nhàng bước tới, ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm giơ tay lên sờ mặt Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên mở mắt ra, cách tầng hơi nước mờ mịt nhìn anh, rồi giơ tay muốn ôm anh vào.
Trần Vận Thành vội vã giãy dụa, quần áo của anh ở nhà Ninh Quân Diên rất ít, đồ ngủ giờ cũng chỉ có mỗi bộ này, bèn nói: “Đồ ngủ mà ướt là đêm nay em không có đồ mặc đâu.”
Giọng nói của Ninh Quân Diên rất lười nhác: “Em không cần phải mặc quần áo.”
Trần Vận Thành mỉm cười: “Anh lại nói bậy.”
Ninh Quân Diên giữ nguyên tư thế nằm trong bồn tắm, chẳng mảy may để ý cơ thể mình đang lõa lồ trước mặt Trần Vận Thành, hắn dùng lòng bàn tay ướt nhẹp xoa xoa tóc Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành xắn tay áo lên, cánh tay đan vào nhau nằm nhoài trên mép bồn tắm.
Ninh Quân Diên nói: “Hôm qua em đồng ý với tôi là sẽ chuyển về đây rồi.”
Trần Vận Thành hỏi hắn: “Em đồng ý với anh?”
Ninh Quân Diên “Ừ” một tiếng.
Trần Vận Thành suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Không phải là em không muốn sống chung với anh, mà ở đây cách chợ xa quá, giờ công việc của em lại rất bận, em sợ không thể lo được. Em chuyển một số thứ về, chỉ cần có thời gian thì mỗi ngày em đều sẽ quay về đây, nếu anh trực ban hoặc là em làm việc đến quá muộn, thì em sẽ ngủ lại trong cửa hàng, anh thấy sao?”
Ninh Quân Diên không trả lời, tay hắn vẫn còn đặt trên đầu Trần Vận Thành, tầm mắt đảo qua cả phòng tắm.
“Sao thế?” Trần Vận Thành hỏi hắn.
Ninh Quân Diên nói: “Đổi nhà đi, tới nơi tiện cho em hơn.”
Trần Vận Thành nói: “Không cần, vừa phí tiền lại phí sức.”
Ninh Quân Diên nói: “Chúng ta có thể lắp một cái bồn tắm lớn ở trong phòng tắm.”
Trần Vận Thành mỉm cười hỏi hắn: “Anh còn có ý kiến gì nữa?”
Ninh Quân Diên thật sự đang cân nhắc: “Bốn vách tường và trần nhà của phòng ngủ đều lắp thành gương?”
“Anh điên à?” Trần Vận Thành mỉm cười nói: “Buổi tối anh không sợ ư?”
Ninh Quân Diên nói: “Sợ gì?”
“Sợ đầu anh không tỉnh táo,” anh giơ tay sờ nước trong bồn tắm, thấy đã nguội hơn hẳn lúc nãy rồi, vì vậy anh nói: “Đừng ngâm nữa, đứng dậy đi.”
Ninh Quân Diên duỗi hai tay về phía anh.
Trần Vận Thành đứng lên, nắm lấy tay kéo hắn dậy khỏi bồn tắm, anh đưa khăn cho hắn, rồi khom lưng xả hết nước trong bồn tắm đi.
Ninh Quân Diên dùng khăn lau sạch nước ở trước ngực và sau lưng, hỏi Trần Vận Thành: “Sao không bế tôi lên?”
Trần Vận Thành nói: “Anh nhanh lau khô nước đi, em bế anh lên giường.”
Ninh Quân Diên lau sạch nước trên người, Trần Vận Thành tưởng thật định giơ tay ra bế hắn, ai ngờ vừa ôm lấy eo Ninh Quân Diên, còn chưa kịp dùng sức đã bị Ninh Quân Diên bế lên.
Trần Vận Thành vội vã ôm cổ Ninh Quân Diên, tiếp đó lập tức bị Ninh Quân Diên bế ra ngoài ném lên giường.