Thư Dung không nhận tấm thẻ ngân hàng mà Ninh Quân Diên mang đến, nhưng lúc ra về Ninh Quân Diên cũng chẳng mang theo, hắn để lại thẻ ở trên bàn trà vì tin rằng cuối cùng Thư Dung cũng sẽ nhận thôi.
Trước khi đi, hắn nói với Thư Dung: “Thật ra con có mấy lời muốn nói với mẹ.”
“Con còn gì muốn nói nữa?” Đến lúc này, cảm xúc của Thư Dung cũng đã bình tĩnh lại.
Ninh Quân Diên nói: “Con nghĩ chúng ta không cần thiết phải thế này, có rất nhiều chuyện không thể nào thay đổi được, vì sao lại không thể để cho mọi người đều sống vui vẻ một chút?”
Thư Dung nhìn hắn nhưng chẳng nói gì.
Ninh Quân Diên lại nói tiếp: “Nếu như sự phẫn nộ không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, thì con nghĩ có thể thử chấp nhận, ít nhất hãy để cho trong lòng mình dễ chịu một chút.” Nói xong câu đó, hắn không nán lại trong nhà nữa, mà tạm biệt cha mẹ rồi rời đi.
Lái xe quay về căn nhà thuê của mình và Trần Vận Thành, lúc vào nhà Ninh Quân Diên thấy phòng khách không bật đèn, hắn tiện tay ném chìa khóa xe trên tủ giày, rồi đi về phía phòng ngủ đang sáng đèn.
Trần Vận Thành đang đứng trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, dùng một cái tua vít vặn đinh ốc trên cửa tủ. Nghe thấy tiếng bước chân của Ninh Quân Diên, anh quay đầu lại nhìn hắn: “Cửa tủ quần áo bị rơi mất một cái đinh ốc, hôm nay em tìm một cái khác về vặn lại.”
Lúc mở cửa anh mới nhận ra cửa tủ hơi bị lỏng, sáng sớm nghiên cứu kỹ một lát thì phát hiện ra cửa tủ bị rơi mất một cái đinh ốc, nhưng không biết là rơi đi đâu mất rồi, chỉ có thể cầm một cái ra ngoài tìm loại có cùng kích thước về. Dù sao dụng cụ cũng mang về rồi, nên buổi tối Trần Vận Thành dứt khoát vặn chặt lại hết đinh ốc ở trên cửa tủ, giờ chỉ còn hai cái cuối cùng.
Trang trí của căn nhà này nhìn không tệ, nhưng lúc vào ở rồi mới phát hiện ra có rất nhiều vấn đề nhỏ nhặt, bản thân Trần Vận Thành không để ý, chỉ là không nỡ để Ninh Quân Diên phải chịu tủi thân.
Ninh Quân Diên đi đến sau lưng anh thì dừng lại, rồi đứng im chẳng nói gì.
Trần Vận Thành chỉ nghiêng đầu hỏi hắn: “Sao thế? Em xong ngay đây, anh đi tắm trước đi.”
Ninh Quân Diên không rời đi, bóng dáng cao lớn gần như che hết tất cả ánh sáng ở phía trước lại, tua vít trong tay Trần Vận Thành trượt đi, ánh sáng bị chặn mất nên không thấy rõ, chỉ có thể giơ tay lần mò, anh vừa mò vừa nói: “Cãi nhau với cha mẹ anh à?” Anh biết hôm nay Ninh Quân Diên về nhà, nhưng không biết kết quả của cuộc nói chuyện giữa hắn và cha mẹ hắn ra sao.
Ninh Quân Diên trả lời anh: “Không.” Sau đó giơ tay ra, từ phía sau lưng ôm lấy eo Trần Vận Thành, mặt tựa trên đỉnh đầu anh.
Trần Vận Thành thấy lạ: “Uống rượu à?” Anh quay đầu lại ngửi hơi thở của Ninh Quân Diên: “Có uống đâu.”
Giọng Ninh Quân Diên rất nặng nề: “Không uống rượu.”
Cửa tủ quần áo vẫn còn một cái đinh ốc cuối cùng ở bên dưới, Trần Vận Thành phải cúi người xuống, nhưng Ninh Quân Diên ở phía sau cứ ôm anh mãi chẳng chịu buông, lúc anh khom lưng cả người Ninh Quân Diên đều đè lên lưng anh, Trần Vận Thành nói: “Anh thả em ra, như thế này em không làm được!”
Nhưng Ninh Quân Diên chẳng muốn thả anh ra chút nào, ngược lại còn đặt trọng lượng toàn thân lên lưng anh, kéo eo anh xuống, Trần Vận Thành dùng một tay vịn cửa tủ quần áo, bị Ninh Quân Diên kéo ngồi trên sàn nhà, anh bất đắc dĩ nói: “Anh để em vặn cái đinh ốc cuối cùng đã!” Không vặn chặt làm anh rất ức chế.
Nụ hôn dịu dàng không ngừng rơi trên gò má và tai Trần Vận Thành, Ninh Quân Diên tách đôi chân dài ra ngồi ở phía sau Trần Vận Thành, một tay thì ôm eo anh, một tay khác thì quay mặt anh lại, vừa hôn anh vừa nói: “Em cứ vặn đi.”
Vặn cái quần ấy! Trần Vận Thành vẫn còn cầm tua vít trong tay, nhưng hoàn toàn không với tới đinh ốc trên cửa tủ quần áo.
Ninh Quân Diên thả eo anh ra, lần mò lên tay anh, rút tua vít trong tay anh bỏ qua một bên, rồi đan chặt ngón tay lại với anh.
Trần Vận Thành bị hôn đến mức gò má và vành tai đỏ ửng lên, anh lập tức không còn cáu kỉnh nữa, chỉ ngước lên nhìn cửa tủ quần áo vẫn chưa đóng lại, thầm nghĩ thôi thì sáng mai rồi vặn tiếp cái đinh ốc cuối cùng cũng được.
Lúc này Ninh Quân Diên lại nắm lấy tay anh, đưa đến bên môi mình hôn một cái.
Ngón áp út của Trần Vận Thành đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn mà Ninh Quân Diên đã đeo lên cho mình, anh xấu hổ nói: “Đừng hôn nữa, em vẫn chưa rửa tay.”
Ninh Quân Diên hỏi anh: “Em tắm chưa?”
Vừa về đến nhà là Trần Vận Thành đã cắm đầu vào sửa tủ quần áo rồi nên hoàn toàn chưa kịp tắm rửa, nghe thấy Ninh Quân Diên hỏi như thế, anh bèn lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Ninh Quân Diên nói: “Tôi bế em đi tắm.”
Mặc dù đã làm những chuyện còn thân mật hơn rồi, nhưng loại yêu cầu bị người khác bế đi tắm như thế này vẫn làm Trần Vận Thành thấy xấu hổ, anh vội vã từ chối: “Không cần đâu, để em tự đi.”
Ninh Quân Diên làm như không nghe thấy, trực tiếp bế Trần Vận Thành từ dưới sàn nhà lên, rồi đi về phía phòng vệ sinh: “Đi thôi, tắm rửa nào.”
Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười: “Ninh Quân Diên, hôm nay anh bị thần kinh gì vậy?”
Hôm nay Ninh Quân Diên hơi thần kinh, cứ dính Trần Vận Thành mãi, muốn tắm chung với anh ở trong gian phòng tắm chật hẹp này.
Tắm xong quay lại trên giường, Ninh Quân Diên nằm mặt đối mặt ôm Trần Vận Thành, lại bắt đầu hôn anh tiếp.
Trần Vận Thành vuốt ve tóc hắn, cảm thấy hắn không giống như đang không vui, bèn nhẹ giọng hỏi: “Nói cho em biết anh đang nghĩ gì được không?”
Ninh Quân Diên nhìn anh rất chăm chú, hắn nói: “Em không được rời xa tôi.”
Nghe thấy vậy Trần Vận Thành chợt mỉm cười: “Em đâu có nói muốn rời xa anh.” Nói xong, anh suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung: “Có cần thề không?”
Ninh Quân Diên bình tĩnh nói: “Không cần, muốn bà xã hôn thôi.”
Trần Vận Thành chợt cảm thấy dở khóc dở cười, anh trả lời: “Được thôi.” Sau đó xấu hổ thêm vào một câu: “Hôn anh.”
Vào một buổi chiều gần một tuần sau, Trần Vận Thành lái xe ra ngoài, hẹn một đại lý nhỏ ở quán trà để bàn chuyện làm ăn.
Hai người uống trà nói chuyện, đến hơn 4h chiều thì rời khỏi quán trà, Trần Vận Thành tới bãi đậu xe trước quán trà để lấy xe, vừa mới lên xe đã nhìn thấy Quan An Lâm bước ra từ một quán trà khác ở bên cạnh.
Trần Vận Thành nhíu mày, khởi động ô tô định lái thẳng tới bên cạnh Quan An Lâm, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Dư Kiệt cũng ra khỏi quán trà, đi tới sau lưng Quan An Lâm vỗ vai gã.
Quan An Lâm quay đầu lại nói gì đó với Dư Kiệt.
Dư Kiệt mỉm cười vỗ vai gã rồi xoay người rời đi.
Trần Vận Thành ngồi ở trong xe nhìn bọn họ, thấy Dư Kiệt tới bãi đậu xe lấy xe, anh đợi Dư Kiệt rời khỏi bãi đậu xe thật xa mới hít một hơi thật sâu rồi lái xe tới trước mặt Quan An Lâm, anh ấn cửa xe xuống, nói với Quan An Lâm: “Lên xe.”
Quan An Lâm cúi đầu vốn đang hí hoáy trên điện thoại, có lẽ đang định gọi xe, chợt nghe thấy giọng nói của Trần Vận Thành, bèn ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, gã nhìn Trần Vận Thành một lát, rồi dường như hơi sốt sắng ngẩng đầu nhìn về phía mà Dư Kiệt vừa rời đi, sau đó vòng qua ghế phụ mở cửa xe ngồi vào.
“Sao anh lại ở đây?” Trước khi lên xe, Quan An Lâm ném tàn thuốc trong tay mình đi.
Trần Vận Thành vừa lái xe về phía lối ra của bãi đậu xe, vừa nói: “Chuyện này chẳng lẽ không phải là tôi nên hỏi cậu trước à, sao cậu lại ở đây?”
Quan An Lâm ấn cửa xe xuống một chút, chợt nhận ra trong xe đang bật điều hòa, gã bèn đóng cửa sổ xe lại rồi nói: “Anh nhìn thấy Dư Kiệt rồi hả?”
“Lần trước còn gọi người ta là tên khốn nạn, giờ đã thành Dư Kiệt rồi à?”
Quan An Lâm vội nói: “Giờ vẫn là tên khốn nạn.”
Trần Vận Thành hơi tức giận: “Đầu cậu bị sao vậy? Sao lại qua lại với ông ta?”
Quan An Lâm nói: “Anh đừng nóng, tôi biết Dư Kiệt không phải loại người tốt lành gì, ông ta không có ý tốt, tôi đâu có ngốc?”
Trần Vận Thành lườm gã.
Quan An Lâm vỗ vỗ lên cánh tay anh coi như an ủi: “Anh tập trung lái xe đi, lát nữa tôi kể cho mà nghe.”
Sau lần gặp Dư Kiệt ở bệnh viện, Quan An Lâm lại tình cờ gặp được Dư Kiệt lần nữa, lúc đó Dư Kiệt tới tìm Quan An Lâm xin lỗi, cứ khăng khăng khẳng định chuyện năm đó là hiểu lầm, ông ta không muốn hại Quan An Lâm, nhưng cảnh sát tìm tới cửa, ông ta cũng không dám ra mặt, nên hại Quan An Lâm ngồi tù hai năm.
“Tôi không học hành đàng hoàng, nhưng cũng không ngốc, ai cmn lại ngã hai lần trên một dòng sông chứ?” Quan An Lâm và Trần Vận Thành ngồi ở gian phòng nhỏ trong cửa hàng, đóng cửa thấp giọng nói chuyện.
Trần Vận Thành ngồi ở bên giường, khuôn mặt hiếm khi bình tĩnh.
Quan An Lâm nói: “Tôi cảm thấy tên chó này chắc chắn có mục đích mới tiếp cận tôi, chuyện hồi đó tôi không đi tìm ông ta trả thù là đã hời cho ông ta rồi, ông ta còn chủ động tới tìm tôi, anh nói xem ông ta vì cái gì?” Gã cũng ngồi ở bên giường, giơ một cánh tay lên khoác trên bả vai Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành liếc gã.
Quan An Lâm lại nói tiếp: “Về sau tôi nghĩ, ông ta muốn trả thù việc anh phá chuyện làm ăn giữa ông ta với bà mẹ chồng hung dữ kia của anh.”
“Ông ta muốn trả thù như thế nào?”
“Ông ta nói với tôi là ông ta mở một công ty, đang làm một dự án đầu tư, rồi giới thiệu cho tôi rất nhiều nội dung trong dự án, còn nói muốn dẫn tôi đi khảo sát hiện trường, nhưng cần tôi kéo vốn.”
Trần Vận Thành thở dài: “Có phải ông ta cảm thấy cậu rất ngốc không?”
Vẻ mặt của Quan An Lâm trở nên dữ tợn: “Ông ta nghĩ tôi ngốc ư? Có lẽ là tưởng tôi vẫn giống như năm đó.”
Trần Vận Thành hỏi gã: “Rồi sao nữa?”
Quan An Lâm nói: “Sau đó tôi bèn gọi điện báo cho tên cảnh sát mặt còn đẹp hơn cả con gái mà anh quen ấy.”
“Long Triển Vũ?”
Quan An Lâm búng tay: “Là anh ta.”
Trần Vận Thành nói: “Cậu đừng có nói như thế trước mặt anh ta.”
Quan An Lâm cười giễu cợt.
Trần Vận Thành hỏi: “Anh ta nói sao?”
Quan An Lâm nói: “Anh ta bảo tôi tiếp tục tiếp xúc với Dư Kiệt, xem thử dự án này của Dư Kiệt là thật hay giả, có người đầu tư hay không, có thể tìm được danh sách người đầu tư không.”
Trần Vận Thành chợt cảm thấy bất an: “Anh ta bảo cậu làm gián điệp?”
Quan An Lâm gật đầu.
Trần Vận Thành đứng dậy khỏi giường, đi tới đi lui nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Long Triển Vũ.”