Trung tuần tháng 9, Quan An Cầm tới trường đại học báo danh.
Trần Vận Thành từng hỏi Quan An Lâm chuyện về Dư Kiệt rất nhiều lần, nhưng Quan An Lâm đều nói không rõ ràng, nên anh định gọi Long Triển Vũ ra ngoài, mọi người ăn một bữa với nhau. Tiện thể thăm dò một số chuyện, nếu không anh cứ cảm thấy không yên tâm.
Kế hoạch ban đầu của Trần Vận Thành là tới nhà hàng đặt một phòng riêng, nhưng sau đó anh chợt nghĩ thực ra ăn ở nhà tốt hơn, không cần phải lo sẽ gặp Dư Kiệt hoặc là những người quen khác ở bên ngoài.
Sau khi xuất hiện ý nghĩ này, trước tiên anh hỏi ý kiến của Ninh Quân Diên, đợi Ninh Quân Diên đồng ý, anh mới gọi điện thoại cho Long Triển Vũ và Quan An Lâm để hẹn thời gian.
Ngày ăn cơm vừa khéo là ngày Long Triển Vũ nghỉ thay phiên sau khi trực đêm, buổi chiều anh ta ra ngoài mua một chai rượu vang làm quà, rồi bắt taxi theo địa chỉ đến căn hộ thang máy do Trần Vận Thành thuê.
Long Triển Vũ đứng ở cửa nhấn chuông, đợi mười mấy giây thì cửa nhà mở ra từ bên trong, anh ta nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa.
Anh ta từng gặp người đàn ông ra mở cửa này rồi, mặc dù số lần không nhiều nhưng ấn tượng rất sâu sắc, biết đó là bạn của Trần Vận Thành. Nhưng anh ta không ngờ bữa cơm hôm nay cũng có người này, dù sao thì cảm giác mà đối phương mang lại không ăn khớp với bọn họ chút nào.
Giống như hiện tại, Long Triển Vũ mặc một cái áo thun cũ, bên ngoài khoác một cái áo jacket nhăn dúm dó, còn người đàn ông ở trước mặt lại mặc một cái áo len dệt mỏng bên ngoài áo sơ mi trắng, cổ áo sơ mi trắng tinh phẳng phiu, cổ tay áo xắn lên cũng rất sạch sẽ.
“Chào anh,” mặc dù thấy khó hiểu, nhưng Long Triển Vũ vẫn chủ động duỗi một tay ra chào hỏi: “Long Triển Vũ.”
“Chào anh, Ninh Quân Diên.” Ninh Quân Diên nắm tay Long Triển Vũ, nhẹ nhàng lắc lắc hai lần rồi nhanh chóng buông ra.
Thật ra ấn tượng của Ninh Quân Diên về Long Triển Vũ cũng rất sâu sắc, dù sao thì những nam nữ trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh Trần Vận Thành đều là đối tượng mà hắn chú ý.
Long Triển Vũ bước vào huyền quan, nhìn thấy Ninh Quân Diên mở tủ giày lấy một đôi dép ra đặt trước mặt mình, sau khi cảm ơn thì anh ta đổi dép đi vào bên trong, nghĩ thầm xem ra quan hệ giữa Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành rất tốt.
Trần Vận Thành thì bận rộn trong phòng bếp. Anh hoàn toàn không biết nấu ăn, trong lúc nhất thời ấm đầu mời khách đến nhà rồi, mới bắt đầu cảm thấy nhức đầu nghĩ xem rốt cục phải nấu những gì.
Ninh Quân Diên vào phòng bếp, nhận lấy xẻng cơm trong tay anh, nói: “Khách của em tới rồi kìa.”
Trần Vận Thành hỏi: “Quan An Lâm à? Bảo cậu ấy tự kiếm chỗ mà ngồi đi.”
Động tác của Ninh Quân Diên thuần thục hơn anh nhiều, hắn giảm lửa nhỏ lại xào qua xào lại mấy lần rồi lấy đĩa chuẩn bị múc thức ăn ra khỏi nồi, nói: “Không phải, là sĩ quan cảnh sát họ Long.”
Lúc này Trần Vận Thành mới vội vàng đi ra ngoài.
Long Triển Vũ đứng trong phòng khách đánh giá cả căn nhà, thấy Trần Vận Thành mặc tạp dề đi ra từ phòng bếp, anh ta nói: “Nhà đẹp đấy.”
Trần Vận Thành nói với anh ta: “Nhà thuê.”
Long Triển Vũ đưa rượu vang cho anh: “Cũng tốt lắm rồi, điều kiện tốt hơn chỗ cậu ở trước đây nhiều.”
Trần Vận Thành nhận lấy, mỉm cười nói: “Cảm ơn.” Sau đó lại nói: “Trang trí cũng không tệ lắm, nhưng nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng.”
Anh mời Long Triển Vũ ngồi xuống, rồi đi rót một ly trà.
Long Triển Vũ ngồi trên sô pha, lắc lắc cổ một lát.
Trần Vận Thành ngồi ở đối diện anh ta, hỏi: “Công việc vẫn còn bận à?”
Long Triển Vũ nói: “Cũng vậy thôi, không bận lắm.” Nói xong, anh ta nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, bèn thấp giọng hỏi: “Bạn cậu đang nấu cơm giúp cậu à?”
Trần Vận Thành quay đầu nhìn về phía phòng bếp, nói: “Phải, anh ấy nấu tốt hơn tôi nhiều, thật ra tôi hoàn toàn không biết nấu, toàn là xem thực đơn trên mạng rồi nấu đại theo thôi.”
Hôm nay anh chuẩn bị bốn món một canh, có tôm có thịt bò hấp, còn có cả rau xào khác nhau, canh thì là canh gà. Vì mấy món này mà đã bận rộn cả một buổi chiều.
Ninh Quân Diên bưng món ăn đã nấu chín lên bàn.
Long Triển Vũ nhìn về phía phòng ăn, rồi hỏi Trần Vận Thành: “Quan An Lâm chưa tới sao?”
Trần Vận Thành nói: “Để tôi gọi điện cho cậu ấy.”
Chưa đầy mười phút sau Quan An Lâm đã tới, cậu ta không mang theo quà, sau khi vào nhà nhìn thấy một bàn món ăn thì tỏ ra rất thần kỳ: “Anh Thành anh nấu à? Không phải đúng không?”
Trần Vận Thành bảo bọn họ ngồi xuống, mình thì đứng cạnh bàn mở rượu trắng ra: “Sao lại không thể là tôi nấu?”
Quan An Lâm nói: “Quen biết nhau lâu như vậy rồi, tôi cũng không biết anh biết nấu ăn đó.”
“Đơn giản lắm, học một lát là biết,” Trần Vận Thành mở rượu, phát hiện ly rượu vẫn nằm trong phòng bếp chưa cầm ra, anh bèn bảo Ninh Quân Diên đưa ly rượu ra cho mình.
Long Triển Vũ liếc nhìn bóng lưng của Ninh Quân Diên, rồi nói với Trần Vận Thành: “Hình như cậu chưa giới thiệu người bạn này của cậu thì phải.”
Nghe thấy lời Long Triển Vũ nói, Trần Vận Thành mới chợt nhận ra mình chưa nói cho Long Triển Vũ biết quan hệ giữa mình và Ninh Quân Diên, nên cảm thấy hơi khó xử.
Quan An Lâm nhìn Trần Vận Thành, rồi lại nhìn Long Triển Vũ, chủ động nói: “Là bạn bè quen biết khi còn bé thôi, không có gì đặc biệt.” Nói xong lại vẽ rắn thêm chân bổ sung thêm một câu: “Giờ bọn họ thuê chung nhà.”
“Thuê chung nhà?” Long Triển Vũ thấy khó hiểu: “Không phải chỉ có một gian phòng ngủ thôi sao?”
Trần Vận Thành vốn cũng cảm thấy không có gì phải che giấu, chỉ là đang nghĩ xem nên mở lời thế nào mới không làm mọi người lúng túng, không ngờ Quan An Lâm vừa mở miệng ra là đã nói bậy nói bạ, giờ lại làm cho anh không biết phải giải thích thế nào, thực sự không nhịn được mà ngẩng đầu lên trừng Quan An Lâm.
Đúng lúc Ninh Quân Diên cầm ly rượu ra, hắn kéo ghế dựa ngồi xuống đồng thời hỏi: “Gì mà một gian phòng ngủ?”
Long Triển Vũ nói: “Quan An Lâm nói anh thuê chung nhà với Trần Vận Thành, tôi thấy khó hiểu vì ở đây chỉ có một gian phòng ngủ thì hai người sao ở được.”
Nghe thấy vậy Ninh Quân Diên nhìn Trần Vận Thành rồi nhíu mày hỏi: “Em nói chúng ta thuê chung nhà?”
Trần Vận Thành vội vàng nói: “Em không nói mà.” Sau đó anh nhìn chằm chằm Quan An Lâm: “Ai nói chúng tôi thuê chung nhà?”
Quan An Lâm nhìn về phía Long Triển Vũ, giơ tay lên che miệng rồi làm khẩu hình với Trần Vận Thành: “Tôi muốn giấu giúp hai anh.”
Trần Vận Thành trừng Quan An Lâm bằng ánh mắt giận dữ, rồi giơ tay nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn ăn của Ninh Quân Diên, cố ý để cho Long Triển Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình, rồi mỉm cười nói: “Chính thức giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi.”
Ninh Quân Diên dường như không thỏa mãn lắm với xưng hô bạn trai này, lúc hắn định mở miệng nói gì đó, Trần Vận Thành đạp hắn một cú ở dưới bàn, nên hắn đành ngầm thừa nhận.
Long Triển Vũ lập tức lộ ra vẻ mặt mê man: “Bạn trai?” Tầm mắt anh ta đảo quanh Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành hết lần này đến lần khác, cuối cùng nín ra một câu: “Đệt!” Sau khi nói xong, anh ta vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi không có ý đó, chỉ là hơi bị kích động, nên nhất thời không chấp nhận được.”
Trần Vận Thành mỉm cười với anh ta: “Không sao đâu.” Dù sao thì Long Triển Vũ có chấp nhận được hay không anh cũng thấy không sao cả.
Đại não Long Triển Vũ trong khoảng thời gian ngắn hơi hỗn loạn, anh ta rút một điếu từ trong gói thuốc ra, trước khi châm thuốc thì hỏi người trên bàn: “Không ngại chứ?”
Trần Vận Thành lắc đầu.
Anh ta bèn châm thuốc, lúc hút được một hơi thầm nghĩ trên bàn đâu có phụ nữ, mình hỏi ai vậy trời, sau đó lại nghĩ chắc là ban nãy nghe thấy hai chữ bạn trai, nên tự nhiên sinh ra cảm giác rối loạn giới tính với Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành cầm chai rượu rót cho bọn họ: “Tôi cố ý bảo An Lâm đừng lái xe, là để đêm nay có thể uống nhiều một chút.” Lúc rót rượu cho Ninh Quân Diên, anh lại nói: “Anh uống ít thôi, mai còn phải đi làm.”
Long Triển Vũ vừa hút thuốc, vừa không nhịn được mà đánh giá Ninh Quân Diên.
Trần Vận Thành ngẩng đầu nói với Long Triển Vũ: “Anh ấy là bác sĩ, tôi đã giới thiệu chưa nhỉ?”
Long Triển Vũ lắc đầu, sau đó nói: “Công việc tốt.”
Trần Vận Thành rót rượu cho mình, rồi bưng ly lên trước, nói: “Hiếm khi có cơ hội, đây cũng là lần đầu tiên tôi mời khách tới nhà.” Nói tới đây, tự nhiên anh cảm thấy rất hạnh phúc, nên không nhịn được mà quay đầu qua nhìn Ninh Quân Diên, sau đó lại nói: “Cạn một ly trước nhé.”