Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 98: Chương 98




Lúc Quan An Lâm được chuyển từ ICU qua phòng bệnh bình thường, Trần Vận Thành gặp được Long Triển Vũ ở trong bệnh viện.

Long Triển Vũ không tới một mình, anh ta còn dẫn thêm hai đồng nghiệp tới lấy lời khai của Quan An Lâm đang trong bệnh viện.

Trần Vận Thành không vào phòng bệnh, mà ngồi bên ngoài hành lang với Long Triển Vũ, anh nhìn Long Triển Vũ, nói: “Hình như anh gầy rồi thì phải.”

“Đâu có khoa trương vậy?” Long Triển Vũ dựa lưng vào ghế, nghịch bật lửa trong tay: “Chúng ta mới mấy ngày không gặp thôi mà.”

Trần Vận Thành tỉ mỉ quan sát anh ta: “Nhưng sắc mặt thì không tệ lắm. Dư Kiệt thế nào rồi?”

Bật lửa trong tay Long Triển Vũ ‘cạch’ một tiếng sáng lên, ngọn lửa vừa bốc lên, anh ta lại nhanh chóng thả tay ra, rồi nói: “Trong giai đoạn điều tra vụ án tôi không tiện nhiều lời với cậu, nhưng chắc chắn Dư Kiệt sẽ không chạy thoát được, cậu yên tâm đi.” Anh ta nói rất hời hợt, không thèm nhắc đến việc mình đã thức trọn hai đêm để tìm được camera hành trình quay được hiện trường vụ án.

Nói đến đây, Long Triển Vũ nhớ tới một chuyện: “Cậu biết Vương Vĩnh Thành không?”

Trần Vận Thành mù mờ lắc đầu.

Long Triển Vũ nói: “Là người đã lừa tiền thuê nhà của mẹ bác sĩ Ninh sau đó bỏ trốn ấy, hắn cũng phải ra trước vành móng ngựa rồi.”

“Thật ư?” Trần Vận Thành hơi ngạc nhiên.

Long Triển Vũ nhìn vẻ mặt của anh, nói: “Cậu vẫn chưa biết nguyên nhân khiến Quan An Lâm và Dư Kiệt trở mặt với nhau đúng không?”

Trần Vận Thành nói: “Cậu ấy mới ra khỏi ICU, tôi không nỡ hỏi han cậu ấy.”

Long Triển Vũ nói: “Là vì cậu ta phát hiện ra Dư Kiệt và Vương Vĩnh Thành qua lại với nhau, nên theo dõi chụp trộm Vương Vĩnh Thành, chọc giận Dư Kiệt.”

Trần Vận Thành hơi sửng sốt: “Dư Kiệt chỉ vì chuyện này mà ra tay giết người ư?”

Long Triển Vũ ngước đầu lên: “Không có camera giám sát, xung quanh tối om, xe van cũ không có camera hành trình, Quan An Lâm động thủ muốn đánh người trước.”

Trần Vận Thành nhìn anh ta.

Dáng vẻ của Long Triển Vũ rất lười biếng: “Ít nhất thì cũng có nhân chứng đứng từ xa nhìn thấy Quan An Lâm giơ tay muốn đánh người, ai đẩy ai, rốt cục là cố ý giết người, là tai nạn hay tự vệ, ai chứng minh được đây?” Nói tới đây, anh ta dừng lại một lát: “Nhưng camera giám sát không biết nói dối.”

“Anh nói không có camera giám sát cơ mà.”

Long Triển Vũ mỉm cười: “Chỉ cần đủ cố gắng, thì không có vụ án nào mà không phá được.”

Trần Vận Thành không hỏi tiếp nữa, Long Triển Vũ nói Dư Kiệt chạy không thoát là anh yên tâm rồi, Long Triển Vũ không tiện tiết lộ nhiều hơn nên anh không muốn ép, chỉ nói là: “Quan An Lâm chẳng cẩn thận chút nào.”

Long Triển Vũ nghiêng đầu nhìn anh: “Thật ra tôi nghĩ có một phần là vì cậu.”

“Hả?”

“Có lẽ là cậu ta muốn Dư Kiệt trả lại khoản tiền kia cho Thư Dung.”

Trần Vận Thành nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bệnh: “Nhưng mà lúc trước không có bằng chứng chứng minh Dư Kiệt móc nối với Vương Vĩnh Thành kia mà?”

Long Triển Vũ mỉm cười nói: “Nhưng cũng chẳng gây trở ngại cho việc cậu ta nghĩ như vậy, cậu ta có trực giác rất đơn giản, hơn nữa còn rất chuẩn.”

Đợi cảnh sát rời đi hết, Trần Vận Thành đẩy cửa phòng bệnh ra bước vào, ngồi xuống bên giường Quan An Lâm.

Quan An Lâm vừa lấy lời khai xong, toàn thân đều hơi mệt mỏi, gã nằm trên giường ngước đầu nhìn bình truyền dịch, rồi hỏi Trần Vận Thành: “Nửa tiếng nữa là xong à?”

Trần Vận Thành trả lời gã: “Y tá nói còn một đống thuốc nữa.”

Quan An Lâm thở dài.

Trần Vận Thành nhìn gã chẳng nói lời nào.

Bị nhìn quá lâu nên Quan An Lâm cảm thấy hơi không thoải mái, gã bèn hỏi anh: “Anh làm gì mà cứ nhìn tôi mãi thế?”

Trần Vận Thành không trả lời.

Quan An Lâm chủ động tìm đề tài nói chuyện với anh: “Hôm nay bác sĩ Ninh lại trực đêm à?”

Trần Vận Thành gật đầu.

Từ sau khi Quan An Lâm ra khỏi ICU, thì cần phải có người nhà ở bên cạnh chăm sóc. Ban đầu Quan An Cầm khăng khăng muốn đến chăm anh trai của cô, nhưng Trần Vận Thành nghĩ cô là một cô gái còn trẻ, cho dù là anh em ruột, thì ban đêm Quan An Lâm đi nhà vệ sinh này nọ vẫn không tiện lắm, nên bảo Quan An Cầm buổi tối thì quay về, để mình ở lại đây canh đêm cho Quan An Lâm.

“Vậy anh có thể tới chỗ anh ta mà ngủ, không cần ở đây trông tôi đâu,” Quan An Lâm nói.

Trần Vận Thành ôm hai tay trước ngực, nói với gã rằng: “Bớt nói nhảm đi.”

“Haiz ——” Quan An Lâm lại thở dài, ngửa đầu nhìn bình truyền dịch, nói: “Cuộc sống như thế này bao giờ mới kết thúc nhỉ?”

Trần Vận Thành nói: “Giờ thấy hối hận rồi hả? Lúc bảo cậu đừng có trêu chọc Dư Kiệt sao lại không chịu nghe?”

Quan An Lâm không nhịn được muốn giơ tay lên bịt tai lại, nhưng tay hơi nhúc nhích là sẽ động đến vết thương, nên vừa nâng lên lại vội thả xuống, chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Anh bỏ qua cho tôi đi, tôi đã như vậy rồi thì đừng nói tôi nữa mà.”

Trần Vận Thành nhìn hắn không nói lời nào.

Một lát sau Quan An Lâm ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy mắt anh ửng đỏ, gã chợt cảm thấy hơi luống cuống: “Anh sao vậy? Không phải anh khóc đấy chứ?”

Phòng bệnh là phòng hai người, ở giữa ngăn với nhau bằng một tấm rèm, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của người ở phòng bệnh bên cạnh.

Trần Vận Thành đè thấp giọng: “Tôi không khóc.”

Quan An Lâm nói với anh: “Tôi vẫn chưa chết mà. Anh chờ tôi chết rồi hẵng khóc.”

Trần Vận Thành đá giường bệnh làm giường bệnh lung lay một chút, anh hiếm khi lạnh mặt, giọng nói rất nghiêm khắc: “Nói vớ vẩn!”

Quan An Lâm nói: “Vậy anh đừng khóc.”

Mặc dù mắt Trần Vận Thành hơi đỏ, nhưng anh thực sự không rơi nước mắt, chỉ nhìn Quan An Lâm lặp lại: “Tôi không khóc.” Nói xong mấy chữ này, anh lại thấp giọng nói: “Cậu là anh em của tôi, là người quan trọng nhất bên cạnh tôi, những người khác đều không quan trọng bằng cậu. Giờ Chu Ngạn đang bị giam trong tù, tôi chỉ muốn cậu sống tốt là được.”

Quan An Lâm cười giễu: “Đừng đánh đồng tôi với Chu Ngạn. Hơn nữa, ở trong lòng anh tôi đâu quan trọng bằng Ninh Quân Diên? Anh bớt dỗ dành tôi đi, anh tự sống tốt là được rồi.”

Có lẽ là buổi chiều nói quá nhiều, tốn không ít tinh thần và sức lực của Quan An Lâm, nên đến chạng vạng, trời còn chưa tối hẳn Quan An Lâm đã ngủ thiếp đi trên giường bệnh.

Trần Vận Thành chào hỏi với người nhà của bệnh nhân giường bên cạnh, tắt đèn lớn của phòng bệnh, rồi ngồi một mình bên giường, dựa vào ánh đèn của giường bên cạnh chiếu qua tấm rèm lẳng lặng nhìn Quan An Lâm.

Phòng bệnh của bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, còn cả những mùi khác nữa, ví dụ như mùi cơm tối chưa tan hết, rồi mùi của bệnh nhân nằm trên giường bệnh trong một khoảng thời gian dài.

Trần Vận Thành nhìn Quan An Lâm, nhưng thực ra là đang ngẩn người, anh nghĩ từ khi con trai Chu Ngạn nằm viện, sau khi gặp lại Ninh Quân Diên, anh bắt đầu ra vào bệnh viện thường xuyên hơn, gần như đã sắp quen với những mùi này rồi.

Anh mong những người bên cạnh mình đừng vào bệnh viện nữa, nhưng chắc anh vẫn sẽ thường xuyên tới đây, bởi vì Ninh Quân Diên luôn ở nơi này.

Qua không biết bao lâu, cửa phòng bệnh bị người ta khẽ đẩy ra, Trần Vận Thành quay đầu lại nhìn thì thấy là Ninh Quân Diên bước vào.

Động tác của Ninh Quân Diên rất nhẹ, hắn kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh Trần Vận Thành, rồi giơ tay nắm chặt tay Trần Vận Thành đặt lên chân mình.

Hai người họ đều không nói gì.

Cách một tấm rèm, bệnh nhân của giường bên cạnh đang nhỏ giọng nói chuyện với mẹ của mình, chắc lúc này bọn họ vẫn chưa chú ý trong phòng bệnh có nhiều thêm một người.

Trần Vận Thành khẽ tựa đầu lên vai Ninh Quân Diên.

Ninh Quân Diên cúi đầu, trước tiên hôn lên trán của Trần Vận Thành, sau đó là hôn lên môi anh.

Trần Vận Thành chợt hơi sợ hãi, anh theo bản năng nhìn Quan An Lâm đang ngủ say trên giường bệnh, rồi lại nhìn bóng dáng hai người của giường bệnh bên cạnh.

Ninh Quân Diên không hài lòng với việc anh không tập trung tinh thần, bèn giơ tay nắm cằm anh, bắt anh chỉ được phép nhìn mình.

Nụ hôn vụng trộm này duy trì hơn một phút đồng hồ thì Ninh Quân Diên mới buông anh ra, hắn thỏa mãn hôn lên mặt anh thêm một cái nữa.

Trần Vận Thành thở phào nhẹ nhõm, dùng sức nắm chặt tay Ninh Quân Diên.

Một lát sau, Trần Vận Thành nhẹ giọng nói với Ninh Quân Diên: “Hôm nay Long Triển Vũ tới đây, anh ta nói với em là Quan An Lâm muốn đi điều tra Dư Kiệt, thật ra là có ý tìm lại tiền giúp mẹ anh.”

Lúc anh nói chuyện, giường bệnh bên cạnh chợt im bặt một lát, nhưng rồi lại nhanh chóng vang lên tiếng nói chuyện.

Hai bên nói chuyện đều rất khẽ, gần như không nghe rõ đối phương nói gì.

Vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất hờ hững, rõ ràng cũng chẳng quan tâm đến chuyện này lắm, hắn nói: “Không cần thiết.”

Trần Vận Thành nắm tay hắn: “Đối với em và Quan An Lâm thì đó là một khoản tiền rất lớn.”

“Không phải là vấn đề tiền nhiều hay ít,” Ninh Quân Diên nói: “Số tiền này không đáng phải dùng tính mạng của mình để mạo hiểm.”

Tầm mắt Trần Vận Thành rơi trên khuôn mặt đang ngủ say của Quan An Lâm: “Cậu ấy là vì em.”

Ninh Quân Diên hơi mất hứng, một lát sau, hắn hỏi Trần Vận Thành: “Em cảm thấy thái độ mẹ tôi dành cho em có quan trọng không?”

Trần Vận Thành không trực tiếp trả lời, mà chỉ nói: “Có lẽ là do em quá để ý đến tình thân, càng thiếu hụt thứ gì, thì con người ta sẽ càng quan tâm đến thứ đó. Thái độ của bà ấy dành cho em như thế nào không quan trọng, nhưng sẽ rất đáng tiếc nếu mối quan hệ của gia đình anh bị tan vỡ, nếu không sao năm đó em lại phải đẩy anh về, lúc đó cứ kéo anh ở lại bên em thì tốt biết bao.”

“Bà ấy,” Ninh Quân Diên chậm rãi nói: “Rất khó khăn.”

Trong lòng Trần Vận Thành hiểu rõ: “Em thì không quan trọng, quan trọng là mối quan hệ giữa anh và bà ấy thôi.”

Môi Ninh Quân Diên dán sát trên trán anh: “Không, em quan trọng. Em cảm thấy quan trọng thì tôi sẽ làm.”

Trần Vận Thành ngước lên nhìn hắn, cảm xúc chợt dâng trào, bèn giơ tay ôm gáy định hôn hắn. Lúc này, ghế dựa dưới người anh hơi di chuyển, ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang rất khẽ.

Anh giật mình, lập tức ngẩng đầu lên nhìn tấm rèm, thì thấy bóng người bên kia tấm rèm không có động tĩnh gì, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thì phát hiện ra Quan An Lâm nằm trên giường bệnh không biết đã tỉnh từ lúc nào rồi.

Trần Vận Thành lập tức buông lỏng bàn tay đang ôm Ninh Quân Diên ra.

Ninh Quân Diên thì cực kỳ bình tĩnh mà nhìn Quan An Lâm.

Quan An Lâm bày ra vẻ mặt chán ghét, gian nan nhúc nhích cơ thể, nói: “Hai người có thấy phiền không vậy? Cút ra khỏi phòng bệnh của tôi đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.