Kim phu nhân đang lúc nửa mộng nửa tỉnh, trước mắt phảng phất có bóng người thoảng qua, lập tức bừng dậy, hoảng loạn xuống giường nhìn ra ngoài. Thấy ngoài màn không một bóng người, đang nhẹ nhàng thở ra thầm nghĩ mình gặp ảo giác, chợt nghe thấy một thanh âm khiến bà ta sợ hãi.
“Kim phu nhân đang sợ cái gì vậy?”
“Ngươi...” Kim phu nhân giật bắn mình, suýt chút nữa la to lên, nhưng người tới càng nhanh hơn, trực tiếp điểm huyệt bà, nháy mắt thân thể bà ta hoàn toàn không động đậy nổi, cũng không kêu ra được một tiếng nào.
“Sao vậy, bà sợ ta sẽ thành quỷ hồn tới tìm bà à?” Người tới ngồi bên giường, đúng là Kim Quang Dao.
Dáng vẻ cười tủm tỉm bình thường của Kim Quang Dao, giữa đêm hôm khuya khoắt lại vô cùng khiếp người: “Bây giờ thấy ta không chết, lại còn xuất hiện ở trong phòng bà, có phải càng sợ hơn không?”
Kim phu nhân trừng lớn đôi mắt nhìn Kim Quang Dao, trong mắt phủ kín sợ hãi.
“Thúy La vốn che dấu khá tốt.” Kim Quang Dao cầm lấy một tờ giấy Tuyên Thành, nhẹ nhàng đắp lên miệng mũi Kim phu nhân, sau đó giơ ấm trà chậm rãi đổ nước lên giấy Tuyên Thành.
Giấy Tuyên Thành hút đẫm nước liền bịt chặt miệng mũi của Kim phu nhân, lập tức Kim phu nhân cảm thấy hô hấp ngừng lại, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập. Kim Quang Dao không chút hoang mang nói: “Nhưng lần này, bởi vì cô ta thay đổi một loại độc dược có thể lập tức lấy mạng người, khó tránh khỏi sẽ trở nên hoảng loạn.”
“Lúc ta mới vào Kim gia, bà vốn dĩ chỉ an bài cô ta tới giám thị ta.” Kim Quang Dao lại phủ thêm một lớp giấy Tuyên Thành khô lên tờ giấy đã sũng nước: “Nếu ta suy đoán không sai, bà bắt đầu hạ độc ta là từ khi ta bắt đầu nắm giữ một ít quyền lợi của Kim gia đúng không? Kiêng kị ta liền muốn khống chế ta... A, hạ độc suốt thời gian dài như vậy mà ta cũng không phát hiện, Thúy La thật đúng là trung thành.”
Mặt Kim phu nhân bắt đầu đỏ lên rồi dần dần biến thành tím ngắt, lại không thể làm gì được, chỉ có thể hung tợn trừng mắt với Kim Quang Dao, tất cả lời ác độc chì chiết Kim Quang Dao đều biểu đạt thành cảm xúc trong ánh mắt, mà Kim Quang Dao không thèm để ý, ngược lại rất thích thú.
“Vốn dĩ cũng không vội lấy mạng bà đêm nay.” Kim Quang Dao nhìn xuống Kim phu nhân: “Nhưng trước khi chết, bà phải biết, Lam Hi Thần là điểm mấu chốt của ta. Chạm vào điểm mấu chốt này, ta tuyệt đối không nhân từ nương tay.”
“Bà hạ độc ta, rồi lại không muốn lấy mạng ta trong khoảng thời gian ngắn, bởi vì ta vẫn còn giá trị lợi dụng chứ gì!” Kim Quang Dao lại phủ thêm một lớp giấy Tuyên Thành, sau đó rót nước: “Ta nghĩ phụ thân tốt kia của ta cũng biết chuyện tốt bà làm, lại mở một con mắt nhắm một con mắt, hoặc là, chính lão cũng tham dự trong đó?”
Kim Quang Dao xuyên qua ánh mắt Kim phu nhân thấy được đáp án, bỗng nhiên cười nhạo, ánh mắt cũng trở nên âm độc lên.
“Ta liều sống liều chết để được lão ngựa giống kia công nhận, kết quả lão chỉ kiêng kị ta, sợ ta đoạt vị trí của Kim Tử Hiên, muốn lật đổ ta. Ý tưởng của hai ngươi đều giống nhau, để ta làm hết những chuyện dơ bẩn đánh khinh, giữ lại một Kim gia sạch sẽ cho con trai bảo bối Kim Tử Hiên của các ngươi kế thừa. Lợi dụng xong ta liền xử lý, đúng chứ?”
“Ha ha, có điều, bà biết không? Lão ngựa giống kia, bị ta dùng dây diều cắt đứt mạng sống. Khi đó trong lòng ta tràn ngập sung sướng. Ha ha ha!!!” Giấy Tuyên Thành đã phủ đến lớp thứ năm, ánh mắt Kim Quang Dao lộ ra một tia điên cuồng: “Bây giờ, bà cũng đi theo lão đi, đừng cô phụ ý tốt của ta dành cho lão.”
Kim Quang Dao lạnh nhạt mà nhìn đôi mắt Kim phu nhân muốn nứt ra lại tràn ngập tuyệt vọng, cho đến cặp mắt đó mất đi ánh sáng.
Không biết qua bao lâu, Kim Quang Dao mới bóc lớp giấy Tuyên Thành ướt đẫm ra khỏi mặt Kim phu nhân đã không còn sinh khí, lại cẩn thận xóa đi dấu vết mình xuất hiện ở chỗ này, một lần nữa nhảy cửa sổ phòng Kim phu nhân đi ra ngoài.
Kim Quang Dao quay lại phòng mình, vốn lại định leo cửa sổ vào phòng, nhưng nghĩ lại, liền lựa chọn nhẹ nhàng mở cửa từ ngoài vào.
Lam Hi Thần dựa vào cột giường đỡ trán, thấy Kim Quang Dao trở về liền hỏi: “Nhị ca tỉnh dậy không thấy A Dao ở đây, A Dao đi đâu vậy?”
“Đi tiểu đêm, bụng bị thương hơi bất tiện, mãi mới xong.” Kim Quang Dao đóng cửa lại. Lam Hi Thần gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, chờ Kim Quang Dao nằm xuống giường liền đắp chăn giúp hắn.
Kim Quang Dao hiểu tính cách của Lam Hi Thần, cũng biết Lam Hi Thần vẫn sẽ tin tưởng hắn tuyệt đối, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi thấp thỏm. Vừa nãy lúc hắn nhảy cửa sổ ra ngoài, Lam Hi Thần đã tỉnh chưa? Hoặc là lúc tỉnh dậy có nhận thấy chỗ nào khả nghi không? Liệu có cảm thấy hắn nói dối quá vụng về không?
Lam Hi Thần thấy Kim Quang Dao đã nhắm mắt lại, chỉ trợn mắt nhìn màn một hồi lâu, nghiêng đầu nhìn về phía góc nghiêng của Kim Quang Dao. Y gặp ác mộng tỉnh dậy, lúc tỉnh lại cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí có chút mệt mỏi, không khỏi sinh lòng nghi ngờ với huân hương kia. Chỉ là Kim Quang Dao không ở bên cạnh, y không yên tâm, đang định ra ngoài tìm thì người nọ đã trở lại.
Tuy trong lòng y có chút nghi ngờ, nhưng y càng tình nguyện tin tưởng Kim Quang Dao. Cho dù mấy ngày trước y phát hiện Kim Quang Dao chần chừ không tin tưởng y, cũng sẽ không giảm đi nửa phần tín nhiệm của y dành cho Kim Quang Dao.
Y hiểu Kim Quang Dao ở Kim gia phải thật cẩn thận mà hành sự, cũng lý giải vì sao Kim Quang Dao lại không thổ lộ một ít tâm sự với mình.
Y có thể làm, chính là làm bạn bên Kim Quang Dao, bảo vệ A Dao của y chu toàn, bảo vệ cho tam đệ y có thể phát ra vui sướng từ nội tâm mỗi khi ở bên mình.