Lam Hi Thần ôm trong chốc lát, bình ổn nỗi kinh hoàng mà cảnh trong mơ mang đến mới nhận ra tình huống hiện tại, cuống quít buông Kim Quang Dao ra.
Ôn Tình ho nhẹ một tiếng càng làm cho Lam Hi Thần quẫn bách, Kim Quang Dao ngồi dậy mới buông bàn tay hai người đang nắm nhau ra, cũng không hỏi Lam Hi Thần cái gì.
Ôn Tình lại bắt mạch cho Kim Quang Dao lần nữa, xác định không đáng ngại liền bắt đầu vừa viết đơn thuốc vừa nhịn không được quở trách Kim Quang Dao không uống thuốc nghỉ ngơi đúng hạn, thấy Kim Quang Dao theo bản năng muốn phủ nhận liền trừng mắt liếc tên người bệnh không nghe lời này một cái.
“Ngụy Vô Tiện đã nói bao nhiêu lần rồi! Ngươi còn tiếp tục lăn lộn như vậy, bổ mấy cũng thành bổ ngửa, thậm chí còn có thể vỡ phách lần nữa.”
Kim Quang Dao đành phải cười nói: “Nhưng ta làm tông chủ, có khi công việc bận rộn cũng bất đắc dĩ.” Vờ như không thấy vẻ mặt không tán đồng của Lam Hi Thần.
“Vậy Liễm Phương Tôn mấy ngày nữa đến chỗ ta một chuyến.” Ôn Tình dọn dẹp đồ đạc của mình, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thiệp: “Lần này làm điều kiện, ta phải mượn Liễm Phương Tôn một người.”
“Ôn cô nương cứ việc mở miệng.” Quần áo của Kim Quang Dao còn lỏng lẻo chưa chỉnh tề, duỗi tay thắt lại đồng thời giương mắt muốn nhìn Ôn Tình, lại không khéo đối diện với ánh mắt Lam Hi Thần đang rơi trên lồng ngực bại lộ trong không khí của hắn.
Kim Quang Dao nhanh chóng dời tầm mắt hướng về phía Ôn Tình, Ôn Tình chớp chớp mắt với hắn, hắn nhanh chóng hiểu ý, liền nói với Tô Thiệp: “Mẫn Thiện, ngươi đi theo Ôn cô nương đi. Nhớ kỹ, đừng để người ta cãi nhau, không cho phép động thủ. Động thủ phạt nửa năm tiền mua kẹo.”
Tô Thiệp nháy mắt hiểu ý của Kim Quang Dao, chắp tay lĩnh mệnh liền đi theo Ôn Tình, chỉ có một mình Lam Hi Thần nghe như lọt vào trong sương mù.
Kim Quang Dao thấy gương mặt thắc mắc của Lam Hi Thần, cười giải thích: “Ôn cô nương không biết nhị ca đã biết Tiết Dương vẫn còn ở lại Kim Lân Đài, liền không nói ra trước mặt nhị ca, xem như bí mật giữa đệ và đám người Ngụy công tử đi.”
“Có điều, nhị ca đã sớm biết Tiết Dương ở Kim gia rồi? Cả chuyện Âm Hổ Phù xuất hiện trở lại nữa?”
Lam Hi Thần thành thật đáp: “Những việc này là đại ca tới Vân Thâm Bất Tri Xứ nói cho ta. Sau khi đại ca đi không lâu, ta cảm thấy trong lòng bất an, nếu ta sớm tới Kim Lân Đài kịp... thì sẽ không...” Sẽ không để A Dao ngã xuống Kim Lân Đài.
Nghĩ đến Nhiếp Minh Quyết bởi vì việc Tiết Dương ở lại Kim gia cùng với Âm Hổ Phù xuất hiện trở lại mà đá Kim Quang Dao xuống Kim Lân Đài, ánh mắt y liền trở nên ảm đạm.
“Đây không phải là việc mà ai cũng có thể đoán trước, chỉ là khi đó đệ chưa kịp giải thích rõ ràng với đại ca.” ( Thôi Dao ơi giải thích làm chi! Với loại người đó càng giải thích thì chỉ càng làm người ta quy tội cho mình thôi!!!)
“Ta hiểu A Dao, cũng tin A Dao.”
“Nhị ca không sợ đệ nói dối sao? Ở trong mắt đại ca, đệ không phải là người tốt gì cả.”
“Ta tin A Dao, A Dao cũng tin nhị ca, hoàn toàn không cần phải nói dối.” Lam Hi Thần nói rất chắc chắn. “Có điều tính tình của đại ca hơi táo bạo, mới khiến cho hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng sâu.”
“Tính cách của đại ca đệ hiểu. Nhưng trong mắt huynh ấy, đệ sẽ hại người, sẽ hại nhị ca. Có lẽ đệ vốn chính là ác... Ưm!” Kim Quang Dao thở dài, nói được một nửa thì bị Lam Hi Thần giơ tay che miệng lại.
“A Dao không phải ác, ta biết A Dao tuyệt đối sẽ không hại ta.” Lam Hi Thần nhìn vào mắt Kim Quang Dao trước mắt, nghĩ đến câu nói của Kim Quang Dao trong mộng cảnh: “Nhưng ta duy nhất chưa từng nghĩ sẽ hại huynh...”
“Ta không biết là từ khi nào mà lòng tin của A Dao dành cho nhị ca bắt đầu dao động, nhưng tín nhiệm là lẫn nhau, A Dao có thể nói cho nhị ca, ta đã làm gì khiến A Dao cảm thấy không đáng tin cậy không?”
Kim Quang Dao ngây ra một lúc. Hắn trước hết là cảm thấy Lam Hi Thần đã biết chút gì đó, nhưng hắn không cảm thấy mình sẽ bại lộ ra cái gì. Chỉ là ánh mắt của Lam Hi Thần lại làm hắn bắt đầu hoảng hốt.
Vì thế hắn vội vàng lảng sang chuyện khác: “Về việc Âm Hổ Phù xuất hiện trở lại, hôm nay đệ mới biết được Thanh Hà Bất Tịnh Thế, Vân Mộng Liên Hoa Ổ, còn có một số địa phương khác đều xuất hiện tẩu thi bạo động hoặc tà sùng hại người quy mô lớn.”
Lam Hi Thần lại không thuận theo: “A Dao vẫn không chịu nói với nhị ca, chỉ giấu giếm trong lòng mà không muốn cho nhị ca biết, ta thật sự... không biết nên làm sao bây giờ.”
Kim Quang Dao thấy Lam Hi Thần ủ rũ đi, nháy mắt liền thất thố, đồng thời bức tường cao trong lòng vì Lam Hi Thần mà dựng lên, trong ánh mắt mang theo cầu xin cùng mong đợi của Lam Hi Thần bỗng nhiên sụp đổ. Hắn thầm mắng chính mình mềm lòng, lại thật sự không đành lòng dùng một phương thức khác thương tổn Lam Hi Thần lần nữa, nghĩ thầm mình thật sự là tính xấu không đổi, hoàn toàn cam nguyện bị nhà giam Lam Hi Thần này cầm tù.
Hắn vươn tay kéo Lam Hi Thần ngồi xuống bên mình, lại nắm lấy tay Lam Hi Thần, nghiêm túc nói: “Nhị ca không làm gì khiến A Dao không tin tưởng cả. Là đệ quá cố kỵ một chút sự tình, mới làm nhị ca suy nghĩ nhiều.”
Tiếp theo lại nhẹ giọng mềm mại dỗ Lam Hi Thần. Hắn biết Lam Hi Thần chống đỡ không nổi bộ dáng và ngữ khí nào của mình nhất, quả nhiên chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn dỗ được Lam Hi Thần.
Kim Quang Dao lại nhanh chóng kéo đề tài tới vấn đề mới vừa dời đi thất bại, lần này thành công dời đi lực chú ý của Lam Hi Thần: “Đối với việc Âm Hổ Phù tái hiện, đệ cũng cảm thấy kỳ quặc.”
“Trấn La Ân trong phạm vi quản hạt của Kim gia cũng có xuất hiện, hiện tại chỉ còn Lam gia là chưa có động tĩnh, nhị ca nhất định phải chú ý nhiều hơn.”
Lam Hi Thần gật đầu: “A Dao cũng phải cẩn thận mới được. Việc này nếu không phải Tiết Dương làm, vậy người điều khiển Âm Hổ Phù nhất định rất hiểu biết về Âm Hổ Phù, thậm chí còn có tư liệu liên quan.”
Kim Quang Dao tán đồng: “Người này ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, đệ báo cho Ngụy công tử và Tiết Dương trước, tìm kiếm manh mối.”
“Ừm, trong Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có sách cấm... Không chừng ta có thể tìm được vài manh mối trong đó.”
“Làm phiền nhị ca.”
“A Dao, giữa đệ và ta, không cần phải nói lời này.”
Sau đó không lâu Lam Hi Thần liền rời Kim Lân Đài về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Kim Quang Dao viết thư cho Ngụy Vô Tiện, nói rõ việc Âm Hổ Phù hiện thế lần nữa, thư sử dụng chú ngữ đặc thù của Lam gia mà Lam Hi Thần dạy hắn, chỉ có đúng người nhận mới mở được, nếu không sẽ tự động thiêu hủy.
Kim Quang Dao dùng linh lực gửi thư đi, bởi vì tu vi yếu kém mà toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, liền sai người chuẩn bị nước tắm, muốn tắm gội một phen, thuận tiện thả lỏng tinh thần vẫn luôn căng thẳng.
Nước ấm chuẩn bị xong, Kim Quang Dao liền cho tất cả hạ nhân lui xuống. Hắn không quen có người bên cạnh hầu hạ, lúc này khó được buông lỏng tâm tình, muốn hưởng thụ một chút khoảnh khắc bình tĩnh.
Mùi An Thần Hương lượn lờ cùng nước ấm thoải mái làm Kim Quang Dao thư thái nói không nên lời, bất tri bất giác buồn ngủ, ý thức bắt đầu mơ màng.
Đột nhiên có người giật mạnh cánh tay Kim Quang Dao kéo hắn từ trong nước ra, Kim Quang Dao giật mình, nháy mắt tỉnh táo lại.
Nửa thân trên của hắn gần như dựa hết vào ngực người kia, ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt bao phủ, mê mang ngẩng đầu nhìn về phía người đang kéo hắn.
“Nhị... Nhị ca?” Ánh mắt hơi kinh ngạc. Kim Quang Dao chợt cảm thấy thân mình lạnh căm căm, lúc này mới ý thức được mình đang lõa lồ trước mắt Lam Hi Thần.
Mà Lam Hi Thần còn quang minh chính đại chuyển tầm mắt đến nửa người dưới của hắn, nháy mắt hắn cảm thấy gương mặt nóng bừng.