Kim Quang Dao cảm thấy mấy ngày gần đây phải nói là tâm thần mỏi mệt. Việc Âm Hổ Phù vừa giải quyết xong, Kim Quang Dao đã bị Kim Tử Hiên an bài tham gia một vài yến hội, cứ cách vài hôm liền sắp xếp cho hắn gặp mặt một vị nữ tu hoặc là tiểu thư thế gia nào đó.
Kim Quang Dao vừa đau đầu lại không dễ từ chối ý tốt của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly dành cho mình, nhưng cũng chỉ là cùng nữ tử người ta ăn bữa cơm hoặc là đi dạo hoa viên Kim Lân Đài, không còn gì khác. Kim Tử Hiên trong lòng cũng sốt ruột, một đêm đến thư phòng của Kim Quang Dao, thấy Kim Quang Dao sắc mặt mệt mỏi lại không dừng công việc trong tay tiếp tục phê chữa công vụ, thở dài.
“A Dao, đệ cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc cần một hiền thê rồi. Có người giúp đệ chia sẻ sự vụ, đệ sẽ không quá mức mỏi mệt, hơn nữa cũng có người giúp làm ấm... Khụ, đệ ngẫm lại đi, tìm một đạo lữ thiện lương mỹ lệ hiền huệ giống như tẩu tử vậy, dịu dàng săn sóc, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, chẳng phải rất đẹp sao?”
“Huynh trưởng, hiện giờ công việc bận rộn, đệ không còn bao nhiêu tâm tư đặt trên việc này, chỉ sợ bỏ bê đạo lữ.”
“Vậy A Dao làm sao mới có thể song tu? Cũng không thể...”
“Ngụy Vô Tiện nói với huynh trưởng rồi?” Huyệt Thái Dương của Kim Quang Dao đập thình thịch, thấy Kim Tử Hiên không phản bác, đỡ trán bất đắc dĩ nói: “Tử Hiên huynh, đệ sống như vậy cũng khá tốt, việc này không gấp được, song tu càng không thể cưỡng cầu.”
“Nhưng ta đã hẹn với Tiêu gia ngày mai A Dao cùng...”
“Được, ngày mai đệ sẽ đi.” Kim Quang Dao đồng ý.
Kim Quang Dao chờ Kim Tử Hiên đi rồi mới thở dài lắc đầu. Tô Thiệp từ chỗ tối đi ra, bưng một nồi canh bổ cho Kim Quang Dao: “Liễm Phương Tôn, nghỉ ngơi một chút đi.”
Tô Thiệp ăn ý vòng ra sau lưng giúp Kim Quang Dao niết vai, trầm mặc trong chốc lát mới nhẹ giọng mở miệng: “Liễm Phương Tôn, ta cảm thấy... đề nghị của đại công tử có thể suy xét.“. ngôn tình ngược
Kim Quang Dao nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe Tô Thiệp nói vậy liền cười khẽ: “Tâm này hướng tới không ở đây, suy xét thế nào cũng chỉ có một kết quả.”
“Liễm Phương Tôn là bởi vì... Trạch Vu Quân.”
Kim Quang Dao trầm mặc giương mắt, dựa vào lưng ghế tránh đi động tác của Tô Thiệp. Tô Thiệp cảm giác mình nói sai lời rồi, liền lui ra phía sau vài bước đứng yên. Kim Quang Dao cười khổ: “Mẫn Thiện, ta rất do dự.”
Rõ ràng không ngừng lặp đi lặp lại tự cường điệu mình đừng quá tin tưởng và ỷ lại Lam Hi Thần, càng đừng giẫm lên vết xe đổ lâm vào cái bẫy Lam Hi Thần này. Nhưng Lam Hi Thần quan tâm hết lần này đến lần khác, thậm chí đánh cược tính mạng mà bảo vệ hắn, luôn dùng dáng vẻ ấm ức thương tâm hỏi hắn có thể tin tưởng y nhiều thêm một chút, đừng cậy mạnh nữa được không. Kim Quang Dao luôn ngập ngừng băn khoăn giữa xa cách và gần gũi Lam Hi Thần, cuối cùng bất tri bất giác càng lún càng sâu.
Hiện giờ hắn thừa nhận trái tim mình đã bị Lam Hi Thần giam chặt, chỉ là thái độ của Lam Hi Thần làm hắn không dám chắc chắn liệu Lam Hi Thần có phải cũng dành tình cảm vượt quá tình huynh đệ với hắn không. Tô Thiệp nghĩ đến phản ứng của Lam Hi Thần lúc mình nói cho y việc Kim Quang Dao tin tưởng y: “Nếu Trạch Vu Quân cũng giống như Liễm Phương Tôn, rối rắm ở phương diện này, vì sao không nói ra?”
“Tìm một cơ hội nói ra đi.” Kim Quang Dao cảm giác mình quá mệt mỏi. Kiếp trước Kim Quang Dao vẫn luôn che dấu tất cả tình tố khác thường của mình, hiện giờ hắn không muốn lừa mình dối người về tình cảm với Lam Hi Thần nữa. Cứ nói hết với Lam Hi Thần đi, nếu Lam Hi Thần không có tâm tư kia cũng có thể làm mình sớm hết hy vọng, tựa như hắn đã làm với Tần Tố thậm chí là Mạc Huyền Vũ vậy.
Kim Quang Dao nghĩ thầm, cũng không biết muội muội Tần Tố kia của hắn hiện giờ sống thế nào. Từ sau lần đó cự tuyệt, Tần Tố đã không còn tới Kim Lân Đài nữa, hắn cũng không hỏi Tần Thương Nghiệp về Tần Tố, vì thế liền nhờ Tô Thiệp đi hỏi thăm một phen.
Mà đối với Mạc Huyền Vũ, hành vi của Kim Quang Dao đã biểu hiện rõ ràng muốn giữ khoảng cách. Mạc Huyền Vũ cũng không ngốc, lựa chọn rời khỏi Kim Lân Đài đến Vân Mộng giúp Kim gia kinh doanh một cửa hàng ở đây, nhưng đêm trước khi đi cậu vẫn tìm Kim Quang Dao bày tỏ cõi lòng của mình, chỉ là không khéo Lam Hi Thần tới chơi, liền bị cắt đứt.
Hôm sau, Kim Quang Dao giữ lời hứa với Kim Tử Hiên, đi gặp đại tiểu thư Tiêu gia.
Đại tiểu thư Tiêu gia Tiêu Tình mặc một thân xiêm y màu xanh lục, có phần tương tự với bộ quần áo nữ tử Kim Quang Dao từng mặc, lại thiếu vẻ phong nhã lanh lợi của Kim Quang Dao, nhiều thêm vài phần đoan trang dịu dàng, Kim Quang Dao không khỏi nhìn nhiều vài lần. Tiêu gia và vợ chồng Kim Tử Hiên để lại cho họ một khoảng thời gian riêng rất dài, Kim Quang Dao cùng Tiêu Tình chậm rãi đi dạo trò chuyện trong hoa viên, từ kim tinh tuyết lãng cho tới thêu thùa.
“Không ngờ Liễm Phương Tôn lại am hiểu về thêu may như vậy, thật sự là hổ thẹn.” Tiêu Tình nói, như nghĩ đến cái gì, lấy trong tay áo lấy ra một vật đưa cho Kim Quang Dao, là một chiếc khăn tay thêu hoa sen mang theo mùi đàn hương.
“Tiểu nữ một lòng hướng Phật không cầu mong gì, nhưng gia phụ thỉnh cầu không thể từ chối, mới đồng ý gặp mặt Liễm Phương Tôn.” Tiêu Tình dường như lấy hết dũng khí: “Hy vọng Liễm Phương Tôn thứ lỗi, tiểu nữ không có vật gì quý giá, chỉ đành đường đột, coi vật ấy như lễ tạ lỗi.”
Kim Quang Dao vốn sợ đối phương có ý, nghe được lời này nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, cười nhận lấy khăn tay: “Tiêu cô nương vô tình, ta đương nhiên không ép buộc. Xem như đáp lễ, ta cũng tặng cho cô nương một vật.” Nói xong Kim Quang Dao lấy trong tay áo ra một tua rua màu lam nhạt đưa cho Tiêu Tình.
Lúc ấy Kim Quang Dao đi thị sát tửu lầu của Kim gia kinh doanh, nhìn thấy vật ấy trên phố, không biết vì sao đầu óc nóng lên mua, hiện giờ cũng chưa dùng tới nhưng vẫn mang theo trong người.
Tiêu Tình thấy tua màu lam nhạt này lại lắc đầu: “Liễm Phương Tôn, vật ấy vẫn nên giữ lại cho phu nhân sau này đi.”
“Hoặc là, đưa cho Trạch Vu Quân.”
Kim Quang Dao sửng sốt. Thấy Tiêu Tình mặt mày mang ý cười, ánh mắt lại là dừng phía sau hắn, liền quay đầu lại, Bắt gặp Lam Hi Thần tay cầm Liệt Băng đứng dưới cổng vòm ra vào hoa viên.
Lam Hi Thần thấy Tiêu Tình cùng Kim Quang Dao đều nhìn về phía mình cũng không tiện che che dấu dấu, đi qua. Tiêu Tình hành lễ với Kim Quang Dao và Lam Hi Thần, mỉm cười nói: “Trạch Vu Quân tới đây nhất định là có chuyện quan trọng thương lượng với Liễm Phương Tôn, tiểu nữ liền xin lỗi không tiếp được.”
Kim Quang Dao thấy ánh mắt Tiêu Tình nhìn hắn lúc quay đi, tức khắc hiểu ra vừa rồi vì sao Tiêu Tình vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với mình, ánh mắt còn có chút mơ hồ, thì ra là đã sớm trông thấy Lam Hi Thần đến.
Trong tay Kim Quang Dao còn cầm khăn tay Tiêu Tình đưa, thấy Lam Hi Thần rũ mắt nhìn tay mình, bỗng dưng chột dạ, lại giấu giấu tua màu lam nhạt vừa định đưa tặng ra sau.
“Ta nghe thấy... A Dao muốn đưa cho ta một thứ?” Tai Lam Hi Thần rất thính, đương nhiên đã nghe được cuộc đối thoại giữa Tiêu Tình và Kim Quang Dao, nhưng y cũng không biết vì sao mình lại biến lời của Tiêu Tình thành một loại ý tứ khác.
“Đúng là đệ có một vật, muốn đưa cho nhị ca.” Kim Quang Dao nắm chặt tua trong tay, giương mắt nhìn Lam Hi Thần: “A Dao còn có một chuyện, muốn nói với nhị ca.”