Lam Hi Thần tháo tua màu lam trắng trên Liệt Băng xuống, nhận lấy tua màu lam nhạt của Kim Quang Dao đeo lên.
“Trong lòng ta thường xuất hiện chút tình tố khác thường, gần đây càng thêm tình thần không yên. Ta nhớ tới đủ loại phát sinh giữa chúng ta trước đây, chung quy hiểu ra được một chút...” Lam Hi Thần không khỏi căng thẳng, yết hầu run run: “Ngày ấy ta nói 'Nhị ca chắc chắn giúp A Dao tranh thủ ', ta có thể ích kỷ một lần, thay chính mình tranh thủ không?”
“A Dao, tuy rằng việc này khả năng vượt quá phạm vi tình cảm huynh đệ giữa chúng ta... Nhưng ta...”
Kim Quang Dao đột nhiên cười ra tiếng, giơ tay ôm mặt. Lam Hi Thần có chút thất thố trước phản ứng của Kim Quang Dao, đang muốn nói gì đó cứu vãn, Kim Quang Dao đã trước một bước ôm lấy y: “A Dao chấp nhận cho nhị ca tranh thủ.”
Kim Quang Dao chưa từng ôm Lam Hi Thần như vậy, động tác có phần ái muội, Lam Hi Thần bị ôm lấy, theo bản năng cứng đờ cánh tay, lại nhanh chóng ôm chặt lại.
Lúc sau hai người cùng nhau trở về điện Phương Phỉ, Lam Hi Thần cố ý vô tình nhìn khăn tay Kim Quang Dao đang cầm, Kim Quang Dao mới ý thức được Lam Hi Thần đã thấy chuyện ban nãy, cười nhét khăn tay vào tay Lam Hi Thần: “Nhị ca vào trong điện chờ một lát, đệ đi nói với Tiêu gia và Tử Hiên huynh một tiếng đã.”
Lam Hi Thần vốn định đi theo, nhưng nghĩ lại mình chính là người phá rối liền thuận theo lời Kim Quang Dao, ở trong điện Phương Phỉ chờ Kim Quang Dao xử lý mọi việc.
Nói thật, đối với việc mình thổ lộ quá mức thuận lợi, Lam Hi Thần cũng không dám chắc, nhưng thấy nụ cười chân thật của Kim Quang Dao, nỗi hoài nghi trong lòng lập tức hoàn toàn tan biến. Trước kia chưa từng chân chính đối mặt với tình tố khác thường trong lòng hóa ra lại xuất phát từ Kim Quang Dao, hiện giờ nghĩ đến, đúng là bỏ lỡ quá nhiều.
Điện Phương Phỉ của Kim Quang Dao vẫn luôn để Lam Hi Thần tùy ý, nhưng đa phần Lam Hi Thần chỉ cùng Kim Quang Dao ngủ chung một giường, nhiều năm như vậy y cũng chưa hoàn toàn xem kỹ bài trí trong điện Phương Phỉ.
Đến khi hoàn hồn y mới thấy mình đang đứng trước một tấm gương đồng. Lam Hi Thần nhìn bóng mình trong gương, bỗng nhiên cười lắc đầu cảm khái.
Đang lúc y định xoay người trở lại bàn ngồi, không cẩn thận đụng vào bình hoa trên giá đặt cạnh gương, bình hoa lung lay muốn rớt xuống. Lam Hi Thần vội vàng đỡ lấy bình hoa, không ngờ trượt chân, theo bản năng đè lên vách tường lại vô ý đè vào mặt gương đồng, ai ngờ gương đồng chỉ là ngụy trang, phía sau gương là một phòng tối. Kết quả chính là, mình không đỡ được bình hoa, còn ngã vào căn phòng sau tấm gương.
Lam Hi Thần đau điếng từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn “gương đồng” trước mắt, nghĩ thầm hẳn là Kim Quang Dao bày ra thủ thuật che mắt làm người ta cho rằng đây chỉ là một tấm gương đồng, mà thực tế sau gương đồng là một mật thất.
Lam Hi Thần không biết sự tồn tại của căn phòng bí mật này, bây giờ vào nhầm mật thất của Kim Quang Dao đương nhiên có chút thấp thỏm, đứng dậy định ra ngoài lại phát hiện có kết giới, không thể đi ra theo lối này.
Hết cách, Lam Hi Thần đành phải tìm lối ra khác, xoay người vừa thấy rõ mật thất, lập tức kinh ngạc.
Trong mật thất của Kim Quang Dao bố trí tương tự với Hàn Thất của y, chỉ là trên tường treo đầy bức họa Lam Hi Thần tặng hắn, trên án thư còn có tranh vẽ Lam Hi Thần cùng với thư tay Lam Hi Thần viết cho Kim Quang Dao.
Y đi qua nhìn thư tịch trên kệ sách, phát hiện đây đều là sách mình từng đề cử cho Kim Quang Dao hoặc là sách cùng tên mình từng đọc.
Lam Hi Thần tức khắc nhận thấy mình quá trì độn. Y không biết từ khi nào Kim Quang Dao đã đặt y trong lòng như thế, lại càng không biết tình cảm Kim Quang Dao dành cho y có lẽ sớm đã giống như y vậy, càng lún càng sâu tự lúc nào không hay.
“Nhị ca?” Trong điện bỗng nhiên truyền đến tiếng của Kim Quang Dao, Lam Hi Thần đáp lại, Kim Quang Dao lại vẫn gọi. Lam Hi Thần ý thức được trong mật thất cách âm với bên ngoài, đành phải lẳng lặng chờ Kim Quang Dao phát hiện ra.
Kim Quang Dao xử lý tốt việc xong vội vàng trở về điện Phương Phỉ lại không thấy Lam Hi Thần đâu, đến khi nhìn thấy bình hoa vỡ tan dưới đất mới nhìn về phía gương đồng, tim đập nhanh hơn.
“Nhị ca... Huynh ở bên trong sao?” Nói xong Kim Quang Dao liền chạm vào mặt gương đi vào mật thất. Lam Hi Thần đang đứng trước bức họa Hoa Điểu Đồ mình vẽ, xoay người nhìn về phía Kim Quang Dao vừa vào. Kim Quang Dao biết, cả đồ vật trong mật thất lẫn chút tâm tư này của mình đã hoàn toàn bại lộ, lại không biết nên giải thích từ đâu: “Nhị ca, huynh cũng thấy rồi, đệ...”
Lam Hi Thần đi qua vuốt lại tóc Kim Quang Dao hơi hơi rối lên do vội vàng chạy tới điện Phương Phỉ, không nói gì, chỉ vui sướng trong mắt cũng đã đủ bán đứng cõi lòng y. Kim Quang Dao tức khắc cảm thấy giải thích gì cũng dư thừa, ngón tay sờ lên sau tai Lam Hi Thần, chậm rãi ngừng ở mạt ngạch, ý cười bên miệng càng đậm: “Nhị ca, đệ có thể... tháo cái này xuống không?”
Lam Hi Thần thấp giọng: “Thỉnh quân tùy ý.” Liền cúi đầu. Hàng mi Kim Quang Dao chớp chớp, nhìn chằm chằm môi Lam Hi Thần, chậm rãi cảm nhận Lam Hi Thần dán sát vào, cánh môi hai người càng ngày càng gần.
Bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao, môi Kim Quang Dao và Lam Hi Thần mới vừa chạm vào nhau liền nghe thấy ngoài điện Tô Thiệp cố ý lớn tiếng nói: “Đại công tử, tông chủ và Trạch Vu Quân đang ở trong nhà thương lượng ít việc, để ta đi bẩm báo...”
Kim Quang Dao biết Kim Tử Hiên đã đến, kéo tay Lam Hi Thần tới góc kệ sách, sau đó ấn Lam Hi Thần vào ven tường: “Nhị ca, chúng ta sắp ra khỏi mật thất, huynh đứng vững đừng nhúc nhích.”
Lam Hi Thần gật đầu, liền thấy Kim Quang Dao xoay nhẹ ngọc tỷ trên kệ sách, cơ quan lập tức khởi động, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, toàn thân xoay tròn, sau đó mình và Kim Quang Dao cùng nhau ngã lên giường trong điện Phương Phỉ.
Lam Hi Thần thầm than hóa ra đây là vì sao lần nào Kim Quang Dao ngủ chung với mình đều ngủ bên trong, thì ra là bên thành giường có cơ quan, chính là lối ra của mật thất.
“Nhị ca, huynh đè lên tóc đệ!” Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần chống trên người mình không có định động đậy liền nhắc nhở một chút.
Kim Tử Hiên vào điện Phương Phỉ không thấy một bóng người, đang buồn bực, bỗng nhiên nghe thấy phía giường truyền đến tiếng của Kim Quang Dao, tức khắc sinh ra ý nghĩ đệ đệ trong nhà bị người ta sàm sỡ, xông tới hất tung màn giường ra.