Ngọc nát khai kiếp, lúc sau tất sẽ xuất hiện nguy hiểm lan tràn. Sau khi Kim Quang Dao trả lại ngọc lệnh thông hành, một lần săn đêm y vô ý bị một tà sùng giảo hoạt đánh trúng, tưởng mình bị thương, lại phát hiện tấm ngọc lệnh thông hành đặt trong ngực giúp y chắn lại đòn này, bị đánh vỡ tan thành mấy mảnh.
Đối với khối ngọc lệnh thông hành mình từng tặng cho Kim Quang Dao, Lam Hi Thần có tình cảm đặc biệt, liền dùng khăn tay gói lại ngọc lệnh đã vỡ sau đó tùy thân mang theo.
Lam Thừa Yến duỗi tay bảo Lam Hi Thần đưa khối ngọc vỡ cho y, sau đó cẩn thận xem đi xem lại vài lần, nói: “Xem ra lúc ấy Trạch Vu Quân vô tình để tà sùng này trốn mất, ngươi cần tìm lại nó.” Lam Hi Thần đồng ý.
“Âm Hổ Phù chỉ là tạm thời phong ấn, Liễm Phương Tôn mang nó trong người, trên đường trở về cẩn thận một chút.” Lam Thừa Yến quay đầu nhìn dung mạo Kim Quang Dao có vài phần giống Kim Trạch Húc nguyên bản, trong lòng không khỏi cảm khái ánh mắt của Lam gia đúng là có di truyền.
Kim Quang Dao cả kinh, duỗi tay sờ lên ngực, phát hiện trong ngực có giấu một vật. Hắn không biết Lam Thừa Yến bỏ Âm Hổ Phù vào người hắn từ khi nào, nhớ lại một chút, có lẽ là lúc mới vào nhà Lam Thừa Yến xoay người đóng cửa, vừa lúc đối mặt với Kim Quang Dao.
Lam Thừa Yến nói được thì làm được, chỉ cần Kim Trạch Húc trở lại y liền thu tay, cũng giao hết tư liệu liên quan đến Âm Hổ Phù cho Lam Hi Thần: “Tuy bây giờ có lẽ không quá quan trọng nữa, nhưng vẫn hy vọng giao vật ấy cho Lam Khải Nhân, y sẽ tự xử lý.”
Kim Quang Dao nhìn những tư liệu Âm Hổ Phù tàn khuyết, đúng là bút tích của Ôn Nhược Hàn, trước kia hắn ở bên người Ôn Nhược Hàn cũng gặp qua vài lần. Có điều phần lớn thời gian Ôn Nhược Hàn cất nó đi, sau đó mới thương nghị sự vụ.
Lam Hi Thần không biết nhiều về quá khứ của thúc phụ, lại ít nhiều vẫn biết từ thuở đi học, quan hệ giữa thúc phụ và Ôn Nhược Hàn đã là cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. Lam Hi Thần vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt, không miệt mài tìm hiểu.
Hai người uống chén trà xong cũng không ở lại lâu, Kim Quang Dao phải đem Âm Hổ Phù tới cho Ngụy Vô Tiện tiêu hủy sau đó đón Kim Lăng về Kim Lân Đài, Lam Hi Thần vẫn làm hết phận sự một vị hộ tống viên.
Ngự kiếm giữa không trung chưa bao lâu, Lam Hi Thần bỗng nhận thấy hô hấp Kim Quang Dao trở nên dồn dập. Lam Hi Thần lo lắng tình trạng của Kim Quang Dao, niệm một quyết làm Sóc Nguyệt từ giữa không trung giáng xuống bay là là sát mặt đất, kiểm tra linh mạch của Kim Quang Dao, cảm giác không đáng ngại, nhưng vẫn chuyển chút linh lực cho hắn, ôm vai hắn khẩn trương nói: “A Dao?”
Kim Quang Dao cảm giác có chút khó thở, đau đớn đột ngột ập vào ngực làm hắn cứng còng thân thể dựa vào lòng Lam Hi Thần, hơi hoãn lại, khẽ lắc đầu: “Không sao...”
Thế này mà không sao cái gì! Lam Hi Thần nặng nề thở dài: “Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Kim Quang Dao lại khăng khăng lắc đầu: “Không được, Âm Hổ Phù trong người không thể sơ ý...”
Kim Quang Dao quá rõ ràng, cảm giác vừa rồi chỉ xuất hiện mỗi lần hồn phách nứt vỡ, cho nên hắn phải nhanh chóng đến chỗ Ngụy Vô Tiện.
Hai người lúc này đang ngự kiếm bay vào một khu rừng, vừa qua một cơn mưa to, trong rừng cây còn bao phủ sương mù, không khí vẫn còn ẩm ướt và lạnh lẽo, Lam Hi Thần cởi áo ngoài của mình khoác thêm cho Kim Quang Dao.
“Hu hu... Cứu mạng... Cứu con tôi... Cứu...”
Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nữ tử kêu khóc cầu cứu, Lam Hi Thần và Kim Quang Dao trao đổi ánh mắt xong liền ngự kiếm bay về phía âm thanh truyền đến, nhìn thấy một nữ nhân lấm lem bùn đất, một chân bị tảng đá lớn đè lên, trong lòng ôm chặt che chở một đứa bé trong tã lót.
Lam Hi Thần và Kim Quang Dao hạ kiếm tới gần, nữ nhân vui mừng khôn xiết, khóc lên, giọng nói bởi vì gào to quá nhiều mà khàn khàn: “Hai vị ân nhân! Cầu xin các ngài cứu tôi... cứu con tôi...”
Lam Hi Thần cảm nhận được đối phương không có tà khí liền đi qua giúp nữ nhân đẩy tảng đá đang đè lên chân bà ra: “Phu nhân đừng hoảng, ta giúp bà đẩy tảng đá này ra đã.”
Bởi nữ nhân sớm đã cạn kiệt sức lực, Kim Quang Dao giơ tay đón lấy đứa bé sơ sinh trước, tránh cho đứa trẻ bị thương, chờ Lam Hi Thần đẩy tảng đá ra. Lực cánh tay của Lam Hi Thần kinh người, một tay đẩy tảng đá, tay kia duỗi ra đỡ lấy nữ nhân giúp bà kéo chân. Nữ nhân bám vào tay Lam Hi Thần, ra sức rút chân bị đè dưới tảng đá ra.
“Đa tạ ân nhân cứu mạng!” Nữ nhân nắm chặt tay Lam Hi Thần khóc lóc: “Nếu các ngài không tới...” Nữ nhân lau nước mắt, nhấc mi nhìn Lam Hi Thần.
Con ngươi vốn đen láy dần dần hiện ra màu đỏ sậm, si ngốc nhìn chằm chằm vào mắt Lam Hi Thần: “Nếu các ngài không tới, ta thật đúng là khó tìm được ngài...” Tươi cười vặn vẹo hiện lên trên gương mặt ưa nhìn khiến người ta sợ hãi.
Ngay từ đầu Lam Hi Thần đã không hoàn toàn thả lỏng đề phòng, nữ nhân vừa lộ ra khác thường liền lập tức rút tay về lui ra phía sau, đồng thời chú ý tình huống của Kim Quang Dao.
Đứa trẻ sơ sinh trong tã lót chốc lát hóa thành sương đen đánh thẳng vào mặt Kim Quang Dao, Kim Quang Dao giơ tay chắn, vừa lúc trên người hắn mặc gia bào Lam gia có thêu phù chú, sương đen chạm vào quần áo liền kêu thảm thiết một tiếng, hoảng sợ bỏ trốn.
Lam Hi Thần rút Sóc Nguyệt ra khỏi vỏ, đối mặt với nữ nhân cười đến quỷ dị kia, che chở Kim Quang Dao sau lưng. Kim Quang Dao thấy nữ nhân kia đứng dậy cũng cảnh giác rút Hận Sinh ra.
Nữ nhân phát ra tiếng cười “khặc khặc khặc”, biến mất như quỷ mị, Lam Hi Thần lắng nghe động tĩnh chung quanh, chợt nghe phía sau có tiếng xé gió, nhanh chóng đẩy Kim Quang Dao ra, đâm Sóc Nguyệt tới! Nữ nhân hóa thành bộ dáng Kim Quang Dao bị Lam Hi Thần đâm trúng ngực, khựng lại, trong mắt “Kim Quang Dao” tràn ngập bi ai: “Trạch Vu Quân, ngươi...”
Lam Hi Thần ngơ ngẩn, nháy mắt nữ nhân cười dữ tợn, giơ lên móng tay bén nhọn chộp tới yết hầu Lam Hi Thần...
“Nhị ca!”
Lam Hi Thần đột ngột bị đẩy ra, sau đó nhìn “Kim Quang Dao” bị một kiếm đâm từ sau lưng xuyên qua ngực, “Kim Quang Dao” hai mắt trợn to, kêu thảm một tiếng sau đó tan thành tro bụi trước mắt Lam Hi Thần.
Kim Quang Dao dùng hết toàn lực đẩy Lam Hi Thần ra, nhân lúc tà sùng không chú ý dán phù chú lên Hận Sinh, vận hết tất cả linh lực đánh thẳng vào nơi yếu hại, tà sùng mới bị giải quyết.
Hắn giơ Hận Sinh thở hổn hển nhìn về phía Lam Hi Thần còn đang kinh ngạc đầy mặt, chưa kịp phản ứng lại, tưởng như thấy được phản ứng của Lam Hi Thần trong miếu Quan Âm năm đó, khi mình dùng hết sức lực đẩy y ra.
Hắn bất chấp ngực mình càng lúc càng nặng nề khó chịu, giọng nói run rẩy, lo lắng hỏi: “Nhị ca, huynh không sao chứ?”