- Ngươi. . . Chào ngươi. . .
Mũ pháp sư thật lớn màu đen, ma pháp bào dài màu đen rộng thùng thình, mang theo giọng điệu rụt rè, còn cúi đầu gần như chín mươi độ. Bên cạnh là một túi quần áo thoạt nhìn không tính là nhỏ. Đây chính là Bích Lạc ngày hôm nay phải cùng đi thí luyện.
Càn Kình nhìn chiếc túi quần áo phải cao bằng một phần tư người Bích Lạc, tò mò hỏi:
- Buổi sáng tốt lành, nàng mang nhiều như vậy không nặng sao?
- . . .
Bích Lạc trầm mặc gật đầu, mũ pháp sư màu đen thật lớn, cũng lắc theo cái gật đầu của nàng.
Ở thao trường đợi không bao lâu, Khải Lặc giống như suy đoán của La Đức, di chuyển thân hình to béo muốn đánh tập kích.
Nhìn thấy Càn Kình và Bích Lạc, biểu tình của Khải Lặc rõ ràng cứng đờ.
Càn Kình từ trong ánh mắt của vị Xử trưởng giáo vụ này đọc được sự kinh ngạc, còn có một tia thất vọng vì gian kế không thành.
- Cầm lấy!
Khải Lặc lấy từ trong người ra một mảnh giấy màu đen, ném cho Càn Kình nói:
- Đây là địa đồ của các ngươi. Nhiệm vụ thí luyện rất đơn giản. Thứ nhất, dựa theo đánh dấu trên bản đồ, thu thập các vật đặt lại mỗi điểm đánh dấu. Thứ hai, học viên hệ chiến sĩ phải đi nhổ một nắm lông trên đầu của hầu vương lông vàng. . .
Hầu vương lông vàng?
Càn Kình rất muốn hỏi Khải Lặc một câu, tại sao ngươi không đi chết đi? Nơi nào có chuyện sai học viên chiến sĩ năm nhất đi nhổ lông trên đầu hầu vương lông vàng? Chờ lão tử từ chỗ thí luyện trở về, nhất định sẽ thừa dịp đêm tối vọt vào nhà ngươi, hung hăng đánh cho ngươi một trận, để ngươi biết thiếu niên đều rất kích động, không nên tùy tiện trêu chọc thiếu niên kích động.
Khỉ lông vàng là một loại động vật sống tập trung. Đừng thấy chúng là một đám khỉ, ngày thường ngay cả đàn sói hoang cũng không đi trêu chọc chúng. Đây là một đám khỉ linh hoạt, đồng thời tính cách có phần táo bạo, nhưng lại có lực lượng rất mạnh. Nếu một chọi một với sói hoang không rơi xuống hạ phong, móng vuốt sắc bén giống như đao.
Đặc tính lớn nhất của khỉ lông vàng chính là vương quyền. Chúng vô cùng sùng bái vương quyền. Nếu như hầu vương có bất kỳ tổn thương gì, sẽ khiến bầy khỉ cực kỳ kích động. Trong đó trên trán hầu vương có một ít lông màu đỏ, trong mắt khỉ lông vàng, nó thần thánh không gì sánh được. Nếu lông vàng của hầu vương có gì tổn thất, cả đàn khỉ lông vàng sẽ rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Cho dù là tướng quân quân trị an tuần thành, vị chiến sĩ cửu cấp kia, cũng sẽ không một mình đi trêu chọc bầy khỉ lông vàng. Tốc độ, lực lượng lại còn móng vuốt của chúng có lực phá hoại kinh người.
Nhiệm vụ thí luyện như vậy, cho dù là cả đoàn đội học viên năm thứ ba cũng không thể nhận được. Hiện tại hắn lại giao cho một học viên hệ chiến sĩ năm nhất sao?
Càn Kình không để ý nhún vai.
Lão sư La Đức khó khăn lắm mới tranh thủ được một vị trí thí luyện cho hắn. Dù thế nào mình cũng không thể khiến lão sư thất vọng được. Về phần Khải Lặc thì sao? Sau khi mình trở về, có thời gian phải giao lưu thật tốt với hắn mới được.
- Nhiệm vụ của học viên hệ ma pháp, cầm một quả trứng chim Hỏa Liệt trở về.
Bích Lạc tiếp nhận tờ giấy ghi nhiệm vụ thí luyện, trong lúc bất chợt bàn tay thoáng run lên một cái.
Lông mày Càn Kình nhíu chặt. Nếu như không phải còn chưa lấy được Đấu Khí Phong Vân, nghe được yêu cầu này hắn đã trực tiếp động thủ đánh cho Khải Lặc một trận, căn bản không quan tâm tới các loại nội quy trường học gì đó.
Chim Hỏa Liệt? Độ khó này không khác gì nhiệm vụ thí luyện lấy lông trán Hầu vương lông vàng của hắn. Hơn nữa, đối với Bích Lạc mà nói, độ khó này còn khó hơn so với hắn.
Chim Hỏa Liệt, bản thân nó đã có năng lực nhất định chống lại ma pháp. Đặc biệt là một vài ma pháp cấp thấp có thuộc tính hỏa, khả năng chống đỡ của nó lại càng mạnh hơn. Hơn nữa tốc độ của nó đặc biệt nhanh.
Bảo một học viên ma pháp đi trộm một quả trứng chim Hỏa Liệt thường sống ở trên vách đá, hơn nữa nó còn có khả năng đối kháng nhất định đối với ma pháp sao?
- Xử trưởng phòng giáo vụ Khải Lặc.
Càn Kình rất nghiêm túc nhìn Khải Lặc nói:
- Ta nghe nói ngài từng tuổi này còn chưa có hài tử? Làm học viên của ngài, ta thấy cần có lòng tốt nhắc nhở ngài một chút. Nếu như ngày nào đó lão bà của ngài thật sự mang thai, hơn nữa xác định là hài tử của ngài, mà không phải là người khác giúp lão bà của ngài mang thai, vậy chờ sau khi hài tử của ngài sinh ra, ngài nhất định phải chú ý! Ta vô cùng hoài nghi, con cháu ngài không có nơi để đánh rắm.
- Ngươi!
Càn Kình không thèm để ý tới chuyện Khải Lặc đang nổi giận, đưa tay nắm lấy túi quần áo lớn bên cạnh Bích Lạc, đặt lên trên vai nói:
- Đi! Chúng ta đi thí luyện.
Bích Lạc chạy đuổi theo bước chân của Càn Kình, rụt rè nói:
- Cái này. . . Hay là để ta. . . tự mang đi.
- Ta là chiến sĩ, nàng là ma pháp sư. Dựa theo quy tắc chiến sĩ mà nói, dưới tình huống không có bộ đội quân nhu, hẳn là do chiến sĩ tạm thời đảm nhiệm mang quân nhu quân dụng.
Càn Kình dùng chuôi đao xỏ qua bao quần áo, trực tiếp gánh hành lý nói:
- Lần thí luyện này, ta làm đội trưởng, nàng không có ý kiến chứ? Được! Nếu ta là đội trưởng, cứ quyết định như vậy đi!
Khải Lặc căm phẫn nhìn theo bóng dáng Càn Kình rời đi. Hắn hung hăng phun nước miếng xuống mặt đất:
- Ta cũng không tin, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ như vậy! Muốn trào phúng ta sao? Tốt! Chờ sau khi ngươi thí luyện thất bại, ta sẽ kiếm cớ đuổi ngươi ra khỏi học viện!
Trong thao trường yên tĩnh, Khải Lặc đưa đầu nhìn chung quanh một lượt, bước chân nhanh chóng rời khỏi thao trường, trực tiếp đi ra cửa lớn của học viện, vội vàng biến mất trong màn đêm. Mục tiêu của hắn chính là cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư.
- Tiên sinh Khải Lặc tôn kính, thế nào?
Dưới ánh đèn lờ mờ, vẻ mặt Lỗ Tạp Tư thâm trầm nhìn về phía Khải Lặc đầu đầy mồ hôi đi đến. Thần sắc hắn không giống ngày bình thường tỏ ra thản nhiên không coi ai ra gì. Trên gương mặt hắn đầy phẫn nộ, nhưng trong ánh mắt vẫn có một chút kính nể.
- Ta làm việc ngươi còn chưa yên tâm sao? Khải Lặc cầm chiếc khăn mặt do thị nữ đưa qua lau mồ hôi trán, một tay đã thò vào trong ngực của thị nữ. Hai bàn tay to múp mún sờ loạn trên người thị nữ:
- Ta đã giao cho Càn Kình địa đồ thí luyện. Nếu như lần này ngươi thuê sát thủ vẫn không cách nào giết chết hắn. . .
- Tuyệt đối sẽ không thất bại được!
Lỗ Tạp Tư tràn ngập tự tin cười lạnh:
- Căn cứ vào lời học viên của ngài đã nói, có thể thấy được đẳng cấp chiến sĩ của Càn Kình chỉ là thất cấp. Lần này ta bỏ ra số tiền lớn mời ba gã chiến sĩ cửu cấp tới ám sát hắn!
Tay Khải Lặc đang sờ loạn trên người thị nữ, vừa nghe nói vậy, hắn liền dừng tay lại, hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vào Lỗ Tạp Tư.
Ba gã chiến sĩ cửu cấp! Tên Lỗ Tạp Tư này thật đúng là biết cách bỏ tiền. Toàn bộ thành Áo Khắc Lan này, những chiến sĩ từ cửu cấp trở lên cũng không quá ba người.