Đấu kỹ Thiên Lôi Thiểm bị đánh nét rất nhanh nhập vào Địa Hỏa Chi Tâm, đã hình thành thứ tự đấu kỹ hoàn chỉnh bên trong.
Càn Kình thều thào nói:
- Tại sao ngươi chỉ nổ một đấu kỹ?
Trong giọng nói chất chứa oán trách. Nếu Lôi Chấn nổ thêm mấy đấu kỹ
nhưng không giết được Càn Kình thì chẳng phải là hắn đã có thêm mấy đấu
kỹ sao?
Loại cảm giác này giống như đi trên đường bị cục đá vướng chân bị u đầu, kết quả trước mắt nhặt được đống tiền.
Chỉ nổ một đấu kỹ? Có ý gì? Lôi Chấn nhíu mày, Càn Kình muốn trào phúng ta?
- Nếu hội trưởng đã không có chuyện gì thì . . .
Lôi Chấn cầm trường kiếm, tay trái bịt vết thương vai phải. Trường kiếm
nhẹ xoay trước mặt, Lôi Chấn cất kiếm vào đấu giới, cất bước đi ra ngoài cửa.
- Ta đi trước, tiền thuốc và bồi thường Lôi gia chúng ta tuyệt đối không thiếu nửa đồng.
Càn Kình lạnh lùng nói:
- Tiền thuốc? Ngươi giữ lại mua mồ cho mình đi.
Càn Kình nhìn chằm chằm Lôi Chấn nhấc chân khựng giữa không trung.
- Như thế nào? Bản gia chủ không thể đi?
Lôi Chấn thu chân lại, ưỡn ngực, dù vai phải dính đầy máu tươi nhưng khí thế bá đạo cao cao tại thượng của gia chủ vẫn còn đó. Lôi Chấn lạnh
lùng liếc Càn Kình, khóe môi cong lên nụ cười kiêu ngạo.
Lôi Quang Minh ngạc nhiên nhìn Càn Kình. Có ý gì? Đây dù sao là gia chủ
của Lôi gia, nếu ngươi chết thì thành chủ Lý Đức Ước Khắc, Mộc Quy Vô
Tâm ra tay báo thù là chuyện khác. Bây giờ ngươi không chết, Lôi gia bồi thường tiền thuốc hậu hĩnh còn muốn gì nữa?
Vân Tinh Huy Thăng im lặng đứng một bên, nheo mắt lại liên tục gật đầu.
Làm Đoàn Tạo Sư chỉ cần biết rèn là được, nhưng làm hội trưởng lãnh đạo
một thế lực nếu bị người chém mà không dám hó hé câu nào thì hội trưởng
đó không có tiền đồ gì.
Càn Kình trấn lột Lôi gia như thế nào? Vân Tinh Huy Thăng rất tò mò. Càn Kình sẽ nương vết thương trấn lột Lôi gia bao nhiêu kim tệ, tài liệu
rèn quý giá? Hoặc là cái gì khác?
- Càn Kình, ngươi muốn Lôi gia bồi thường cái gì?
Tuyệt vọng biến mất trong lòng thành chủ Lý Đức Ước Khắc, nhưng mối hạn
với Lôi gia càng tăng lên. Lần này Lôi gia thật sự quá đáng, nếu không
hút máu Lôi gia thì không đủ để thành chủ Lý Đức Ước Khắc giải hận. Muốn bỏ chút tiền thuốc rồi tohio? Nằm mơ!
Mộc Quy Vô Tâm vác rìu chiến to cỡ chiến xa, vẻ mặt độc ác trừng Lôi
gia. Mặc kệ Càn Kình yêu cầu đối phương bồi cái gì, Lôi Chấn không đồng ý thì Mộc Quy Vô Tâm sẽ chém đến khi nào lão bằng lòng mới thôi, và tăng
gấp hai điều kiện.
- Ta muốn sao?
Càn Kình nhìn quanh kiến trúc hoang tàn, mí mắt không nhướng cao nói:
- Kêu tất cả Chiến Sĩ ngươi mang đến bước ra đi, còn núp làm gì?
Đám thợ rèn giật mình nhìn khắp nơi, trong phế tích còn ẩn giấu ai?
Trong đôi mắt kiêu ngạo của Lôi Chấn ẩn chứa e dè. Nhóm người đó được
Lôi gia chuyên môn huấn luyện nhiều năm, sở trường nhất chính là trốn
trong chỗ tối tùy thời giết người. Kỹ xảo ẩn núp của bọn họ thậm chí
khiến Mộc Quy Vô Tâm, thành chủ Lý Đức Ước Khắc trong tình hình hỗn loạn không nhận ra, thế nhưng bị thanh niên này phát hiện.
- Còn có người?
Mộc Quy Vô Tâm sắc mặt âm trầm. Lôi Chấn bị ngăn cản, ngay sau đó đòi
rời đi, làm nửa ngày là vì lợi dụng thủ đoạn này đánh lạc hướng mọi
người chứ lão không có ý định ngừng ám sát Càn Kình. Nếu không thì vừa
rồi Lôi Chấn nên kêu người ra cùng quay về.
Tàn nhẫn!
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc khâm phục nhìn Lôi Chấn. Lão gia chủ của Lôi
gia có tính phải hoàn thành mục tiêu mới chịu dừng tay, dưới tình huống
như vậy vẫn không ngừng lại, muốn lợi dụng bản thân rời đi hấp dẫn ánh
mắt mọi người, khi tất cả thả lỏng thì lại ám sát.
Càn Kình chỉ tay vào khối đá to trông rất bình thường trong đống phế tích:
- Đại thúc, chém nát tảng đá kia giúp ta.
- Được! Không thành vấn đề! Ngươi chờ chút!
Khóe môi Mộc Quy Vô Tâm cong lên nụ cười hung tợn, vác búa to chạy hướng tảng đá.
- Được rồi, ngươi thắng.
Lôi Chấn giơ tay lên, trong thanh âm chứa đầy bất đắc dĩ nói:
- Đừng chém, các ngươi ra hết đi.
Xột xoạt xột xoạt.
Sáu Chiến Sĩ mặc các loại trang phục đứng lên từ phế tình, biểu tình
kinh ngạc cứng ngắc, hiển nhiên bình thường bọn họ không có biểu tình gì nên đã quên hoạt động cơ mặt. Hiện tại đụng phải chuyện như vậy, bản
năng kinh ngạc khiến biểu tình của bọn họ cứng ngắc.
- Bây giờ chúng ta đi được rồi?
Lôi Chấn vung tay lên, sáu Chiến Sĩ cùng nhảy tới bên cạnh lão biểu thị
đây là một đội lực lượng tinh nhuệ của Lôi gia không thua gì Hồng Lưu
Thập Chiến.
- Đi? Ai đồng ý? Các ngươi đã hỏi qua ta chưa?
Giọng Càn Kình lạnh băng như ma pháp đóng băng đông lại chân bảy người giơ lên.
Lôi Chấn quay đầu, nhíu mày khó hiểu, uy hiếp hỏi:
- Có ý gì? Ta muốn rời khỏi đây còn cần ngươi đồng ý?
Thân thể Càn Kình suy yếu, chợt hắn rống to:
- Ngươi giết ta cũng không được ta đồng ý!
Ánh mắt như đao hung tợn chém vào bảy người Lôi Chấn.
Mặt Lôi Chấn âm trầm nhỏ nước, chậm rãi bước ra một bước hướng Càn Kình, lực lượng đấu hồn hỗn hợp khí thế gia chủ hình thành khí thế vô hình
khổng lồ đè ép hắn.
- Vậy ngươi muốn sao? Không lẽ muốn giữ lại một người Lôi gia chúng ta?
- Một người?
Ánh mắt như đao càng lạnh lẽo, cánh tay phải gãy xương chỉ vào Lôi Chấn, nói:
- Hôm nay ngươi muốn giết ta, ta mạng lớn mới sống đến bây giờ! Tiền
thuốc ngươi giữ lại mua mò cho mình đi! Hôm nay Lôi gia không chết vài
người thì đừng hòng đi! Còn ngươi, Lôi Chấn, hôm nay ngươi không chết
chuyện này tuyệt đối không xong!
Tiếng nói lạnh băng không quá cao lại như đả thiết chuy nặng nề đập xuống đất, cắm vào lỗ tai mỗi người.
Lôi Quang Minh nhìn Càn Kình, hít thở nặng nề. Thân thể thanh niên rõ
ràng bị thương nặng, không biết sẽ nằm trên giường bao lâu mới lành thế
nhưng phát ra khí thế bá đạo khó tả.
Khí thế này khiến thân thể suy yếu kia đột nhiên cực kỳ cao lớn.
Bá khí lộ ra ngoài. Ngời Vân Tinh Huy Thăng run lên, lão vốn nghĩ Càn
Kình định nhân dịp bị thương đào mỏ Lôi gia nhưng không ngờ hắn gây lớn
chuyện đến tận đây.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc ngơ ngác nhìn Càn Kình. Tiểu . . . Tử này . . . Thật dám nghĩ dám làm. Trấn lột tính cái gì? Trực tiếp giết người, đây
là muốn lập uy! Không đúng! Không chỉ là lập uy!
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc đánh giá sáu Chiến Sĩ bên cạnh Lôi Chấn, lập
tức hiểu suy nghĩ của Càn Kình. Càn Kình thấy thực lực sáu người này
nguy hiểm nên định nhân dịp xử lý tránh cho tương lai để lại tai họa
ngầm.
- Càn . . . Kình . . .!
Cơ mắt Lôi Chấn co giật, khóe môi nhếch lên lộ răng nanh, rít:
- Ngươi dám lặp lại lời vừa nói không?
- Tiền thuốc ngươi giữ lại mua mò cho mình đi!
Càn Kình cứng cổ nói:
- Quy tắc Chiến Sĩ có một điều mục là nếu đã chiến đấu thì phải chuẩn bị chết trận. Nếu ngươi đã muốn giết ta thì cũng nên có chuẩn bị sẽ bị
giết. Hôm nay Lôi Chấn ngươi không chết thì sẽ không xong chuyện, người
của Lôi Chấn đừng hòng có một ai sống sót rời khỏi Công Hội Thiết Tượng.