Càn Kình yên lặng gật đầu, trong mắt lộ ra mấy phần không cam lòng.
- Ta biết con thích Hải Thanh Nhi, cũng biết Hải Thanh Nhi thích con.
Vẻ mặt Càn Thành cô đơn khẽ thở dài một cái:
- Nhưng con cũng biết trước đây gia tộc Hải Thanh Nhi đã đồng ý chuyện
giữa nàng và con, bởi vì con có cơ hội thức tỉnh huyết mạch, con là một
thành viên của của gia tộc chiến sĩ huyết mạch chung cực đời thứ ba. Hôm nay, con thức tỉnh huyết mạch thất bại, mặc dù Hải Thanh Nhi nguyện ý
đến với con, gia tộc của nàng cũng sẽ không đồng ý. Đừng quên gia tộc
của nàng cũng là gia tộc chiến sĩ huyết mạch...
- Con biết. Ba...
Càn Kình cảm giác một câu nói có thể tiêu hao hết tất cả khí lực của mình. Trong nháy mắt toàn thân giống như bị hút cạn.
- Đi, đi sớm một chút.
Càn Thành đứng dậy đẩy cửa phòng ra, hơi cúi người bước ra khỏi cửa phòng.
Càn Kình nhìn theo bóng lưng của cha, trong lòng lại dâng lên một sự
chua xót. Đó không phải là phụ thân cố ý khom lưng, mà là gánh nặng cuộc sống đã đè nặng khiến lưng người còng xuống.
- Đến đây đi, đi.
Càn Thành chắp hai tay ở sau lưng, hơi cúi người đi ở phía trước. Từ
phía sau nhìn lại, người này mới hơn bốn mươi tuổi vốn đang ở tuổi trung niên, lại giống như một lão già sáu mươi tuổi. Dáng đi có vài phần tập
tễnh, hoàn toàn không có một chút tinh thần của chiến sĩ.
Toàn bộ thế giới ý thức đột nhiên sáng lên. Cảnh tượng biến thành một con đường vắng vẻ.
Dưới bầu trời đầy sao, một thiếu nữ trẻ tuổi đứng ở ngã tư đường, mái
tóc đen thật dài theo gió nhẹ nhàng đong đưa, trong trang phục màu xanh. Cho dù là đêm tối cũng không cách nào che giấu được đôi mắt linh động
đầy quật cường và bất khuất của nàng.
Gió đang nhẹ nhàng thổi.
Càn Kình đứng ở một đầu đường khác. Hải Thanh Nhi đứng ở một đầu đường
khác, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, cũng không nói nửa câu.
Nhưng Càn Kình qua đôi mắt của Hải Thanh Nhi thấy được vô số lời nói.
- Ta sẽ chờ ngươi! Ta sẽ chờ ngươi! Bất luận trong gia tộc an bài cho ta thế nào, ta vẫn chờ ngươi!
- Ngươi phải trở thành chiến sĩ cường đại. Ta chờ ngươi trở về cưới ta!
- Ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ! Tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tới gần ta!
- Nàng chờ ta! Ta sẽ trở lại! Cho dù nàng bị người đặt lên kiệu hoa! Cho dù nàng đã bước vào cửa lớn của bất kỳ gia tộc huyết mạch nào, ta nhất
định sẽ cướp nàng trở về!
Dưới bầu trời đêm, Càn Kình cố hít một hơi thật sâu, dùng toàn bộ lực
lượng ngửa mặt lên trời phát ra một chuỗi những tiếng kêu, sau đó nhanh
chóng xoay người đi vào trong màn đêm, chỉ để lại một người cô đơn đứng ở một đầu đường khác.
Ánh sáng chói mắt lại xoay chuyển. Trong ý thức chỉ còn lại duy nhất
hình cảnh lưng Càn Thành hơi còng xuống, tập tễnh bước lại. Sau đó lại
biến thành hình ảnh một nữ tử cô đơn đứng ở bên đường.
Hai hình ảnh không ngừng biến hóa qua lại. Chân tay Càn Kình bị tuyết
che phủ, bắt đầu đóng băng, chợt khôi phục một chút hơi nóng. Hai tình
cảm đạt đến mức tận cùng không ngừng đánh vào trong thân thể hắn. Máu,
đấu khí, phương pháp hít thở rèn sắt giống như ba ngọn hỏa diễm hừng hực bốc cháy.
Chết? Không được! Ta còn chưa trở thành chiến sĩ vĩ đại để phụ thân được kiêu hãnh! Ta còn chưa cưới được Hải Thanh Nhi về nhà! Phụ thân còn chờ Hải Thanh Nhi về làm con dâu. Ta làm sao có thể chết được!
Đấu khí truyền vào Trảo Mã Đao trong tay. Máu sôi trào tan băng tuyết
bên người. Một chút lực lượng trở lại trong thân thể. Đấu lực giống như
sông lớn lao nhanh tràn ngập toàn thân. Lực cánh tay được Bố Lai Khắc
rèn luyện nhiều ngày chật vật giơ cao trong tuyết!
Trảo Mã Đao ở trong tuyết phóng ra quang hoa trước nay chưa có. Tuyết
cứng rắn nặng nề phía trên nhanh chóng tránh xa về hai phía. Lại có
tuyết mới từ phía trên sụp xuống, sau đó lại tách ra, lại sụp xuống...
Phá! Phá! Phá! Mở! Mở! Mở!
Mắt Bích Lạc đột nhiên sáng ngời, phát hiện tuyết đã sớm yên tĩnh, có
một vị trí chợt sụp xuống một chút. Tuy rằng chỉ là động tĩnh rất nhỏ,
nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.
Lẽ nào...
Bích Lạc khẩn trương nhìn tuyết ở đó. Tốc độ tuyết sụp xuống nhanh hơn lúc đầu một chút.
Lại nhanh hơn một chút.. Vẫn tiếp tục tăng nhanh...
- Mở cho ta!
Dưới lớp tuyết, một tiếng gầm giận dữ xông thẳng lên trời. Trảo Mã Đao sáng loáng xuyên qua lớp tuyết ra ngoài!
Hai chân Càn Kình liên tục đạp tuyết đang lấp quanh thân thể mình. Hắn
sử dụng cả tay và chân đẩy tuyết lao ra ngoài. Trên lông mi hắn còn dính đầy tuyết trắng. Trong miệng liên tục thở ra hơi nóng.
Hắn quát lớn một tiếng! Sơn cốc Tứ Quý vốn đã yên tĩnh, lại chấn động khẽ.
Càn Kình ngẩng đầu lên, liền thấy tuyết từ trên núi bắt đầu lăn xuống
phía dưới. Hắn cũng không kịp ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng biểu
hiện dũng cảm của mình, trong tay cầm theo Trảo Mã Đao gần như sử dụng
cả tay và chân chạy ra khỏi sơn cốc.
Vừa phá được lớp tuyết dày, Càn Kình gần như tiêu hao tất cả lực lượng.
Hắn nằm ở bên trong phần đất trống trải trong sơn cốc, ngửa mặt lên trời nhìn tuyết từ trên đỉnh núi lăn xuống, xen lẫn lực lượng hủy thiên diệt địa trút xuống phía dưới, trong lòng cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Vừa nãy, nếu không phải số tuyết lở cuối cùng đã bị số tuyết đọng phía
dưới ngăn chặn, dù hắn có ý chí, chiến ý thế nào cũng không tốt. Một
trăm cái mạng cũng không đủ chết.
Bích Lạc và Thủy Liên Doanh, mỗi người kéo một cánh tay Càn Kình, cố
gắng hết sức kéo hắn về phía sau. Tuy rằng bọn họ hiện đang ở bên trong
sơn cốc Tứ Quý, cũng khó bảo đảm tuyết lở sẽ không ập vào. Nếu bị nhốt ở đây, vị trí quá gần với bên ngoài, chung quy vẫn không được.
Hai người tha kéo Càn Kình di chuyển được năm sáu chục thước, đều đồng loạt ngồi trên mặt đất thở.
Bích Lạc là một học viên ma pháp, sức lực vốn yếu. Thủy Liên Doanh mặc
dù là nữ kiếm sĩ, nhưng bởi vì vết thương bị chảy máu không ít, ảnh
hưởng nghiêm trọng tới thể lực, cũng không có bao nhiêu khí lực.
Càn Kình nhìn khí thế tuyết lở, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia linh quang. Nếu như Trảo Mã Đao có thể có khí thế như tuyết lở vậy, thiên hạ còn ai có thể đánh một trận?
- Tám kích trảm cây của chiến sĩ cũng tốt, hay thú đấu kỹ gì đó, thậm
chí ngay cả hai đấu kỹ Càn Khôn của Càn gia đều linh ngộ được từ trong
tự nhiên. Không biết ta có thể học được chút gì từ trong tuyết lở này
hay không?
Càn Kình thấp giọng tự nói, mắt bất tri bất giác híp lại thành một đường nhỏ, yên tĩnh nhìn chằm chằm vào tuyết lở phía xa, cảnh vật đổ nát
giống như trời cũng sụp đổ, cố gắng từ đó lĩnh ngộ ra một chút gì. Nhưng cuối cùng hắn lại phát hiện không có lĩnh ngộ gì. Chỉ có điều cảnh
tượng giống như hủy thiên diệt địa này in sâu vào trong đầu.
Ba người đối mặt với từng tiếng tuyết nở giống như tiếng sấm nổ vang,
trầm mặc không nói gì. Cho dù là ai đã trải qua một trận chạy trốn tuyết lở, đại não đều có một thời gian ít sử dụng. Nếu như liên tiếp quan
sát, trải qua tuyết lở hai lần, trong đầu hỗn độn cũng là chuyện bình
thường.