- Khải Kỳ...
Khải Lặc nhỏ giọng nói:
- Ta cho ngươi
biết một việc, ngươi cũng không nên tức giận. Kỳ thực Cách Lan ra
ngoài, chính là đi tìm Càn Kình, nói muốn trước khi ngươi quyết đấu,
tiêu hao hết đấu khí của hắn, sau đó sẽ khiến hắn trọng thương, để
ngươi có thể thắng đẹp.
- Nhiều chuyện.
Khải Kỳ trừng mắt, lại khoát tay áo:
- Không sao. Dù sao kết quả quyết đấu vẫn không có bất kỳ thay đổi nào. Hắn khó lắm mới tìm được một chiến sĩ Hàng Ma còn yếu hơn hắn, để hắn
chơi một chút. Nhưng phải nhớ nói cho hắn biết, sau này không nên trêu
chọc vào Lôi Địch và thành chủ. Tự mình muốn chết không nên liên lụy đến Khải gia chúng ta.
- Đó là đương nhiên. Thiếu gia Khải Kỳ quyết đấu ngày mai xem như làm nóng người cho cuộc tuyển chọn kế tiếp cũng
không tồi. Về phần học viên ma pháp kia, ta sẽ khiến nàng biến mất trong trận đối chiến với ma pháp sư.
Cửa phía sau nhà lại bị người
đẩy ra. Khải Lặc thấy ma pháp sư Cách Lâm Bàn đã bốn mươi hai tuổi,
trên người mặc ma pháp bào dài màu đen, trong tay cầm theo một cây pháp trượng có bảo thạch màu đỏ lớn bằng quả trứng gà, chậm rãi đi vào
phòng.
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Khải Kỳ có chút thu liễm, tư thế
ngồi dựa lưng vào ghế, cũng trở nên quy củ hơn rất nhiều. Mắt hắn nhìn
chằm chằm vào ma pháp sư Cách Lâm Bàn đang chậm rãi ngồi xuống, khẽ gật đầu:
- Tiên sinh Cách Lâm Bàn, sao ngày hôm nay kết thúc ngồi thiền nhanh như vậy?
- Đúng vậy.
Cách Lâm Bàn theo thói quen vuốt ve viên bảo thạch đỏ trong suốt trên pháp trượng này:
- Mỗi ngày lấy không tiền lương của Khải gia cũng có chút khó xử. Vừa
nghĩ tới ngày mai có cơ hội quyết đấu, khiến ta thật sự đặc biệt hưng
phấn.
- Tiên sinh Cách Lâm Bàn ở tại Khải gia chúng ta, không phải là lấy không tiền lương.
Khải Lặc vội vàng tươi cười. Cách Lâm Bàn phía sau có nghiệp đoàn ma pháp
làm chỗ dựa, tính tình cũng không tốt. Bởi vậy hắn không dám có nửa điểm bất kính, hai mắt nhìn chăm chú vào mắt đối phương, không dám nhìn tới chiếc mũi lớn đỏ ửng của hắn:
- Chuyện của ngày mai, còn phải làm phiền tiên sinh Cách Lâm Bàn, thật sự rất áy náy.
- Không có gì. Ha ha... Cách Lâm Bàn xoay pháp trượng mình yêu thích:
- Làm xong chuyện lần này cho các ngươi, ta muốn về nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu, tĩnh tọa hai năm.
- Hai năm?
Khải Lặc sửng sốt, hỏi vội:
- Sao tiên sinh Cách Lâm Bàn lại phải đi về lâu như vậy? Là bất mãn đối với tiền lương Khải gia chúng ta sao? Cái này có thể nói chuyện mà...
Ngài cũng biết, ở Áo Khắc Lan bây giờ nếu như thiếu sự ủng hộ của
ngài...
- Không phải vấn đề tiền lương.
Cách Lâm Bàn cười tủm tỉm rất thích thái độ này của Khải Lặc, nhẹ nhàng xua tay:
- Ta rời khỏi đây, nhưng đồ đệ của ta sẽ đến đây tạm thời tiếp nhận thay ta giúp đỡ Khải gia. Về phần tại sao ta muốn rời khỏi...
Cách Lâm Bàn hơi ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên sự hưng phấn mơ hồ, lộ ra sự kiêu ngạo:
- Bởi vì ta cảm giác, tinh thần lực của ta đã gần đạt tới đỉnh phong. Ta trở lại nghiệp đoàn ma pháp tĩnh tọa hai năm, hẳn có thể ngưng tụ tinh thần lực, trở thành đại ma pháp sư!
Hai tay Khải Lặc cầm chén
trà đột nhiên run lên, kinh ngạc nhìn Cách Lâm Bàn. Giá trị giữa đại ma pháp sư và ma pháp sư gần như khác nhau một trời một vực.
- Chúc mừng.
Khải Kỳ mỉm cười, khẽ gật đầu. Đại ma pháp sư quả thực đặc biệt trân quý.
Nhưng thân là người chiến sĩ Huyết Mạch thức tỉnh, tuyệt đối sẽ không đi kính ngưỡng một đại ma pháp sư! Chỉ cần dành đầy đủ sự tôn trọng là
được rồi. Dù sao sau này lên chiến trường Nhân Ma, nếu như có thể được
một đại ma pháp sư trợ giúp, sẽ tốt hơn nhiều so với nhận được trợ giúp từ một ma pháp sư.
Cách Lâm Bàn rất hài lòng trước biểu hiện
kinh ngạc của Khải Lặc, bàn tay nhẹ nhàng chuyển động quanh bảo thạch
màu đỏ, được hắn gọi là pháp trượng Mặt Trời Mọc:
- Bây giờ ta
kết hợp với pháp trượng Mặt Trời Mọc gần như có thể làm được một ít ma
pháp với mức độ thuấn phát. Ngày mai quyết đấu, sẽ đặc sắc tới mức các
ngươi không tưởng tượng nổi.
- Dạ dạ dạ, ta cũng mong mỏi ngày mai sớm đến một chút.
Trên mặt Khải Lặc càng thêm tươi cười nịnh nọt, trong lòng âm thầm tính
toán Cách Lan ra ngoài, tính ra đến giờ hẳn đã tới linh đường La gia?
Không biết hắn khiến Càn Kình nôn bao nhiêu máu mới thoả mãn? Ngàn vạn
lần không nên nhất thời hưng phấn, giết chết Càn Kình thì tốt.
Đêm, một đám mây đen chậm rãi che khuất nửa mặt trăng. Gió mát thổi tới con đường vắng vẻ không có một bóng người.
Cách Lan cầm theo đại kiếm đi trên con đường yên tĩnh, cảm thấy có gió từ
phía sau thổi tới, cổ hơi rụt lại, nhíu mày nhìn chung quanh một lượt.
Trong lòng hắn có chút không thích bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ
dị này.
- Phía trước chính là La gia.
Cách Lan cầm theo
đại kiếm đi nhanh tới hai bước, giơ tay vịn lên bức tường nhẹ nhàng nhảy lên. Bàn tay nắm lấy đầu tường dùng sức kéo thân thể lên. Đầu ngón
chân chống vào phía dưới tường mượn lực, xoay người đứng ở trên tường
viện La gia, mắt nhìn về phía trong sân thoáng sững sờ:
- Đây là...?
Càn Kình tay cầm Trảo Mã Đao, yên tĩnh giống như bức tượng điêu khắc đứng ở trong sân không nhúc nhích. Toàn thân thậm chí không phát hiện được
khí tức của người sống.
Cách Lan liếc nhìn lại. Lúc đầu hắn còn
cho rằng đó là một bức tượng đá, sau khi tập trung nhìn vào mới nhìn rõ đó đúng là Càn Kình, thoạt nhìn giống như đang đứng ở đó ngủ.
Trong linh đường vẫn để thi thể của La Lâm. Mấy mảnh vải trắng theo gió nhẹ nhàng đung dưa, cũng không thấy có bất kỳ người sống nào khác tồn tại.
- Tối nay, là Càn Kình túc trực ở bên linh cữu sao?
Cách Lan khẽ cười, kéo tấm vải đen dưới cổ, che đi phần khuôn mặt dưới mắt:
- Như vậy lại càng tốt, ta hẳn có thể chơi thêm một hồi...
- Nếu đã tới...
Thân thể Càn Kình giống như tượng đá điêu đột nhiên mở miệng nói, ở trong linh đường vang vọng, nghe càng quỷ dị:
- Vậy từ trên đầu tường xuống đây đi. Tốt xấu gì ngươi cũng là một chiến sĩ Hàng Ma.
Cách Lan quay đầu sang hai bên tìm kiếm, phát hiện trên vách tường không có người nào khác, trong lòng mơ hồ bất an cùng hiếu kỳ. Hắn thật sự phát hiện ra ta sao? Còn đoán được có người tới, tùy liền mở miệng hù người sao?
- Ngươi còn không xuống sao?
Càn Kình giống như lúc đầu vẫn nhắm mắt ngưng thần tĩnh khí tâm thần thu liễm nói:
- Tiên sinh Cách Lan, toàn thân ngươi đầy sát ý đến đây, không biết là tới cúng tế La mập sao?
Trong lòng Cách Lan có chút kinh ngạc, tò mò nhìn Càn Kình. Hắn xoay người nhảy xuống đất, lấy tấm vải đen che trước mặt xuống:
- Tiểu tử, ngươi học ở đâu thuật trinh sát của chiến sĩ vậy? Đêm nay nếu như giao kỹ năng này lại cho ta, ta sẽ không động thủ, cho ngươi giữ
lại thêm chút đấu khí để ngày mai giao đấu với Khải Kỳ.
- Ngươi được xem là thành viên nòng cốt trong Khải gia tại Áo Khắc Lan sao?
Càn Kình không trả lời vấn đề, tiếp tục hỏi:
- Nguyên nhân cái chết của La Lâm, ngươi hẳn biết rất rõ ràng? Nói cho
ta nghe một chút, ta có thể tha thứ cho tội ngươi đêm khuya tới quấy
rầy sự nghỉ ngơi của La mập, tha chết cho ngươi.
- Ngươi nói cái gì?
Dường Cách Lan nghe được lời nói buồn cười nhất, trên mặt nở nụ cười lại
càng thêm dữ tợn. Mười ngón xiết chặt, phát ra những tiếng rắc rắc:
- Tha chết cho ta sao? Ngươi đã không chủ động giao ra, ta đây sẽ đánh ngươi một trận, để ngươi biết chữ đau viết như thế nào.
- Đau? Ngươi có thể sao?
Càn Kình nhắm mắt lại, không nhúc nhích: Ta rất ít cho kẻ địch cơ hội,
ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút. Nguyên nhân cái chết của La Lâm...
Cách Lan gầm nhẹ một tiếng, hai vai chuyển động phát ra hai tiếng rắc, đấu khí toàn lực bạo phát toàn thân, không đợi Càn Kình nói xong đã động
thủ.
Đối với Càn Kình, hắn cũng không để vào trong mắt. Một chiến sĩ chưa đầy mười chín tuổi, cho dù trở thành chiến sĩ Hàng Ma, có thể cường đại tới mức nào? Trừ phi ngươi là chiến sĩ Huyết Mạch đã thức
tỉnh.