Suất Trá Phong Vân

Chương 47: Chương 47: Các Ngươi Cùng Lên Đi




Một tiếng nói gay gắt chói tai lại cao vút:

- Càn Kính, ngươi nói ngươi chỉ tới muộn một chút sao? Ngươi có biết hay không, làm lỡ thời gian người khác, chính là đang lãng phí tính mạng của người khác?

Càn Kính gãi đầu đi vào bãi đất trống giữa rừng cây, đầu không thèm nhìn hai bên cũng biết người vừa lên tiếng lúc nãy, mang theo tâm tình phẫn nộ chính là Xử trưởng giáo vụ vẫn nhìn mình không vừa mắt. Trải qua ngày hôm qua, mình đánh Khải Tát Tư một trận tơi bời, chắc hẳn hắn đã sớm hận mình đến thấu xương?

Càn Kính trợn mắt một cái:

- Ta không mời ngài đến. Là chính ngài tự mình muốn tới lãng phí sinh mạng, đâu có liên quan gì tới ta?

Mọi người đứng ngoài xem, nghe hắn nói vậy có phần sững sờ. Cho dù là hai gã khiêu chiến cũng ngây người. Càn Kính lại nói như vậy với Xử trưởng giáo vụ? Lẽ nào hắn không biết, không để cho Xử trưởng giáo vụ chút mặt mũi như thế, sau này sẽ bị Xử trưởng giáo vụ nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi này ghi hận hay sao?

La Lâm là người duy nhất không cảm thấy bất ngờ. Hắn cười híp mắt nhìn Càn Kính. Vị bằng hữu này của mình, người khác đối xử tốt với hắn một phần, hắn có thể đối xử tốt với người khác mười phần. Nếu như người khác đối xử tệ với hắn một phần, hắn có thể ác lại với đối phương mười phần. Hơn nữa vị Xử trưởng giáo vụ này còn nhìn Càn Kính không vừa mắt.

- Ngươi...

Xử trưởng giáo vụ hung dữ nhìn Càn Kính. Trong hệ chiến sĩ năm nhất, người thiếu niên đứng thứ mười này luôn ngăn cản Khải Tát Tư cháu mình. Hắn cảm thấy không thể kìm chế được sự tức giận trong lòng.

La Lâm len lén quan sát mấy học viên năm cao, phát hiện thái độ bọn họ nhìn Càn Kính giống như đồng loạt viết mấy chữ “tiểu tử, ngươi thật là giỏi!”.

Các ngươi không hiểu Càn Kính!

La Lâm nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn còn nhớ rõ có lần Càn Kính uống say, nhảy lên tảng đá lớn ở trước cửa học viện, ngửa mặt lên trời nhìn bầu trời đầy sao rít gào nói.

- Con người sống suốt đời chỉ có một mong ước đơn giản chính là sảng khoái! Mọi chuyện đều phải lo trước nghĩ sau, rụt rè lo sợ, sống ngột ngạt như thế có ý nghĩa gì?

Viện trưởng Phỉ Khắc cúi đầu che giấu ánh mắt của mình. Hắn cười híp mắt vuốt râu bạc trên cằm. Diễn xuất của Càn Kính khi đối mặt với Xử trưởng giáo vụ không hề yếu thế. Còn chưa đánh, khí thế đã lên cao, bao trùm cả Tắc Nhĩ Đạt và Pháp Bố ở phía xa. Điều này đối với hai học viên trẻ tuổi có thứ hạng ở trên Càn Kính thật sự không phải là điều tốt.

- Đi! Ta chờ xem tới lúc ngươi bị đánh bại, còn có thể ngông cuồng như thế hay không.

Ánh mắt Xử trưởng giáo vụ đầy thù hận tránh sang một bên, để khỏi bị Càn Kính nói ra những lời như người không liên quan, mời tránh sang một bên.

Tắc Nhĩ Đạt và Pháp Bố thấy Xử trưởng giáo vụ lui sang một bên, liền bước về phía trước một bước, lập tức đối diện với nhau, dùng mắt tranh luận vấn đề xem ai lên trước.

- Thôi được rồi, đừng tranh cãi nữa.

Càn Kính lắc đôi vai có chút ê ẩm, ngửa đầu nhìn mặt trăng trên cao nói:

- Ngày hôm nay ta có hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút. Để tiết kiệm thời gian, hai người các ngươi dứt khoát cùng lên đi.

...

Đầu tiên Tắc Nhĩ Đạt và Pháp Bố sửng sốt, sau đó lập tức cùng nở nụ cười:

- Ngươi tưởng mình là ai? Đạt Khắc sao?

Đạt Khắc? Đó là người đứng thứ nhất năm nhất trong hệ chiến sĩ! Càn Kính còn nhớ rõ, ngay cả mình không mấy khi tò mò quan tâm tới chuyện trong học viện cũng từng nghe nói tới đại danh của Đạt Khắc và cuộc chiến thành danh của hắn.

Nghe đồn Đạt Khắc chỉ cần đánh một trận, liền sảng khoái giành được địa vị đệ nhất chiến sĩ năm nhất. Theo lời đồn, trong trận chiến ấy hắn lấy một địch hai, đánh bại Pháp Bố hạng thứ bảy và Tả Luân Thiên hạng thứ tám cùng liên thủ, trở thành đệ nhất chiến sĩ năm nhất chân chính, không người nào dám khiêu chiến.

Mấy tên học viện năm cao vây xem cũng ngây ngẩn cả người. Ngay hôm qua Càn Kính dễ dàng đánh thắng Tả Luân Thiên hạng thứ tám. Nhưng trước mắt là hai người hạng thứ sáu và hạng thứ bảy. Hơn nữa quần chiến và chiến đấu một đấu một hoàn toàn khác nhau. Tiểu tử này cũng có phần quá kiêu căng?

- Nếu Càn Kính bảo các ngươi cùng tiến lên...

Xử trưởng giáo vụ cười híp mắt, khiến hai mắt nhỏ dài gần như đã biến thành một đường:

- Vậy các ngươi cùng lên đi.

Tắc Nhĩ Đạt và Pháp Bố liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Vị Xử trưởng giáo vụ này nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi. Nếu ngày hôm nay không nghe theo lời hắn, ngày sau nhất định sẽ phải chịu đựng sự trả thù của hắn. Thật ra nếu hắn công khai trả thù cũng không đáng sợ. Chỉ sợ hắn giở thủ đoạn, gian lận trong lúc xếp vị trí tại đại trận Đấu Linh sau này.

Đối với chiến sĩ mà nói, đại trận Đấu Linh thực sự rất quan trọng! Nói nó liên quan đến suốt cuộc đời của một chiến sĩ, cũng không khiến người ta cảm giác quá đáng hay khoa trương.

Hai người chậm rãi đi ra. Từ biểu tình và thân hình có thể thấy, bọn họ quả thực hiếu thắng hơn so với Tả Luân Thiên ngày hôm qua một chút.

Xử trưởng giáo vụ rất thưởng thức nhìn Tắc Nhĩ Đạt. Học viên đứng thứ sáu trong hệ chiến sĩ năm nhất này, phụ thân và gia gia đều là chiến sĩ, từ nhỏ đã được huấn luyện nền tảng chiến sĩ nghiêm. Học viên như Tả Luân Thiên thực sự không thể so sánh được.

Mặc dù là một đấu một, Xử trưởng giáo vụ cũng đặt lòng tin vào Tắc Nhĩ Đạt, nhất định có thể đánh thắng được Càn Kính! Hơn nữa, ngày hôm nay Càn Kính tự mình tìm đánh, lại bảo cả hai người Tắc Nhĩ Đạt và Pháp Bố cùng tiến lên.

Càn Kính ước gì đánh xong sớm một chút để sớm vào thế giới vô tận. Lần này bất luận thế nào hắn cũng phải nói chuyện với lão thợ rèn thêm vài câu. Bởi vậy khi nhìn thấy hai người đi tới, trong lòng hắn có chút hưng phấn.

- Bắt đầu!

Xử trưởng giáo vụ tuyên bố một tiếng, Tắc Nhĩ Đạt đột nhiên vọt tới trước, giống như một con dã thú hung mãnh trực tiếp vọt tới. Tốc độ nhanh hơn Pháp Bố một thân người.

Khoảng cách ngắn như vậy, có thể kéo dài khoảng cách một thân người? Đám người xem chiến phát ra những tiếng khen ngợi khe khẽ. Tắc Nhĩ Đạt giơ cao chân phải quét ngang qua đầu Càn Kính.

Càn Kính nhất thời cảm giác kình phong quét qua đầu. Màng tai bị gió ép tới thậm chí có một chút cảm giác không thoải mái. Hắn hiểu được cú đá quét ngang này rất mạnh. Cho dù là cọc gỗ bị đá trúng, cũng phát ra chấn động kịch liệt.

- Cú đá này đẹp thực dụng, căn bản đánh rất tốt.

Trong lòng Càn Kính khẽ động. Đối mặt cú đá quét ngang hoa lệ mãnh liệt đó, hắn không lùi mà tiến tới, đùi phải hơi gập lại. Đầu gối thoáng thúc về phía trước, làm ra một tư thế công kích ở trong mắt rất nhiều chiến sĩ có chút kỳ quái, cũng không thích hợp phát lực. Cánh tay trái đồng thời đưa về phía trước.

Viện trưởng Phỉ Khắc thoáng sửng sốt. bỗng nhiên cảm giác tầm mắt có chút mơ hồ. Cảm giác trên chiến trường, Càn Kính có vài phần giống như đang rèn sắt ở cửa hàng rèn.

Ầm!

Rừng cây nhỏ yên tĩnh, cánh tay và chân va chạm phát ra một tiếng xương cốt kêu lên vang dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.