Vị trước mắt này chính là tướng quân! Thực lực quả thực rất mạnh! Nếu là ở nơi khác, hắn thật sự muốn giao đấu với vị tướng quân này một
chút. Nhưng bây giờ là ở tiền tuyến. Người ta chịu trách nhiệm về tuyến
phòng thủ này. Đánh xong bất luận thắng hay thua sợ rằng đều sẽ tiêu hao không ít khí lực? Đến lúc đó, nếu chẳng may phòng tuyến này xảy ra vấn
đề, sự sống chết của bách tính phía sau phải dựa vào ai?
- Phải không?
Phong tướng quân rướn mày, mắt không ngừng quan sát Càn Kình:
- Có lẽ ngươi thật sự có năng lực khiến ta giãn gân cốt một chút?
- Tướng quân.
Càn Kình muốn mở miệng, lại thấy Phong tướng quân vung tay lên.
- Ngươi không cần nói. Loại chuyện giãn gân cốt này đã lâu rồi ta chưa
làm. Quả thật rất muốn thử xem sao. Chỉ có điều không phải là hiện
tại...
Phong tướng quân vẫy tay với Càn Kình và Phần Đồ Cuồng Ca:
- Hai người các ngươi nếu không đánh nhau, vậy tất cả đi theo ta. Lần này các ngươi tới, một là để huấn luyện chính mình, một là đến xem bộ dạng
Ma tộc thế nào chuẩn bị cho cuộc thi sát hạch. Thật đúng lúc.
Lều trại của Phong tướng quân lớn hơn so với người khác gấp rất nhiều. Ba
gã Thiên Hộ đã sớm mặc khôi giáp, trên người tản ra sát khí nồng đậm
đứng tại chỗ chờ.
Nhìn thấy Phong tướng quân đi vào lều lớn, ba
gã Thiên Hộ cùng đứng nghiêm, vẻ mặt nghi hoặc quan sát hai người Càn
Kình. Bọn họ không hiểu nơi đây cất giấu những nhiệm vụ bí mật quân sự.
Tại sao tướng quân lại gọi hai người trẻ tuổi như thế đến? Tuy rằng thực lực tác chiến của mỗi bọn họ quả thật không tệ.
- Tới đây, tới đây. Ba người các ngươi còn cả hai người các ngươi nữa.
Phong tướng quân lấy từ trong người ra một tấm lụa trắng, trải nó ra trên bàn. Hóa ra đó là một tấm địa đồ!
- Đây là...
Phần Đồ Cuồng Ca khẽ nhíu mày, ánh mắt của hắn đột nhiên lớn hơn, con ngươi
bỗng nhiên co lại, giọng nói nhỏ xuống, lại hoàn toàn không nhịn được
kinh ngạc kêu lên:
- Địa đồ Ma tộc!
Cùng lúc đó, lời nói giống như vậy cũng được thốt ra từ trong miệng Càn Kình!
Phong tướng quân và ba gã Thiên Hộ đồng loạt sửng sốt, biểu tình còn giật mình hơn cả hai người trẻ tuổi này.
Địa đồ Ma tộc, ở hoàng triều Chân Sách không phải không có, nhưng không có
mấy người thực sự chú ý. Đặc biệt là ở các học viện chiến sĩ cấp thấp.
Trong mấy năm học tập trở thành chiến sĩ, phải tăng cường thực lực tác chiến
của từng binh sĩ, lại phải học tập các loại kiến thức trong quân đội.
Chỉ cần nghiên cứu một phần địa đồ của bản thân hoàng triều Chân Sách
cũng đủ. Mấy học viện cấp thấp như vậy làm sao có thời gian xem địa đồ
Ma tộc được?
Nhưng chuyện lại trùng hợp như vậy!
Phần Đồ
Cuồng Ca xuất thân từ thế gia Phần Đồ, Phong tướng quân cũng không quá
kinh ngạc. Hài tử trong thế gia quân đội sớm tiếp xúc với bản đồ quân sự cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Nhưng một học viên chiến sĩ Áo
Khắc Lan cũng có thể nhìn ra đây là địa đồ Ma tộc, lẽ nào mấy năm nay
mức độ dạy học của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan đã tăng lên
cực nhanh?
- Bản đồ này không đúng.
Càn Kình không chú ý tới vẻ kinh ngạc của những người xung quanh. Tay hắn chỉ vào vị trí địa đồ sát biên giới:
- Ở đây phải có một ám bảo Ma tộc, bên trong ở khoảng chừng năm mươi tên
lính. Còn nữa, ở đây... phải có một sông nhỏ. Còn nữa...
Trong
lều lớn chỉ còn lại tiếng Càn Kình chỉ những vị trí nhầm trên tâm địa
đồ. Phần Đồ Cuồng Ca kinh ngạc nhìn Càn Kình. Bởi vì phải đi tới cứ điểm Thổ Bảo, ở trong nhà hắn đã đặc biệt quan sát địa đồ Ma tộc ở gần Thổ
Bảo, trải qua so sánh mới biết được vị trí thực tế trên bản đồ. Nhưng
hắn không nghĩ tới Càn Kình cũng có thể biết được? Hơn nữa nhìn khả năng ghi nhớ này dường như còn quen thuộc hơn cả mình.
Phong tướng
quân lặng lẽ nhìn địa đồ. Nếu như không phải hắn đóng quân ở Thổ Bảo này rất nhiều năm, cũng mua được không ít địa đồ từ trong tay các thương
đội, hơn nữa thỉnh thoảng tự mình lẻn vào lãnh địa của Ma tộc, tra xét
địa hình, hắn thật sự sẽ cho rằng Càn Kình đang nói loạn.
Được rồi! Lại nói đúng!
Phong tướng quân nhìn Càn Kình giải thích, không tự chủ liên tục gật đầu.
Những vị trí địa lý này quả thực đúng như lời Càn Kình nói.
Càn
Kình nói xong quan điểm của mình đối với tấm địa đồ, phát hiện mức độ
yên tĩnh trong lều lớn còn hơn cả trong linh đường của La Lâm, chỉ có
tiếng gió lớn thổi làm lều lớn bay phần phật.
Phong tướng quân
hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Càn Kình không ngừng biến hóa, kinh
ngạc, chấn động, không giải thích được, thưởng thức. Hắn vốn tưởng rằng
đây chỉ là một học viên chiến sĩ chuyên tâm luyện năng lực tác chiến,
không nghĩ tới hắn lại tinh thông đối với địa đồ như vậy. Thậm chí trên
bản đồ xuất hiện tỉ lệ sai lệnh, cũng có thể nhanh chóng nhận thấy được.
Ở thời đại này, chiến sĩ đều cố gắng chú trọng vào chiến lực của bản thân, còn có người trẻ tuổi như vậy coi trọng địa đồ!
Phong tướng quân khẽ cười. Năm đó, thời điểm mình bằng tuổi Càn Kình, vẫn
hoàn toàn chìm đắm trong việc thăng cấp thực lực chiến đấu của bản thân, muốn một ngày kia có thể đánh bại chiến sĩ Huyết Mạch, hoàn toàn bỏ
quên tầm quan trọng của địa đồ. Chỉ riêng một điểm này, năm đó mình đã
thua bởi người trẻ tuổi trước mắt này.
Ba gã Thiên Hộ chỉ cảm
thấy sau lưng mình ớn lạnh. Tiểu tử này nói rất hay, dường như là sự
thật! Chí ít mấy điểm sai lệch do hắn vạch ra, có nhiều chỗ giống với
điều mình biết.
- Tiểu tử...
Phong tướng quân ho khan một tiếng phá vỡ cục diện trầm mặc bế tắc:
- Ta muốn hỏi làm sao ngươi biết được điều này?
Càn Kình khi ở trong Càn gia, bị phái đi phụ trách chỉnh lý kho sách, lúc
rảnh rang không có chuyện gì làm cũng đã xem qua rất nhiều địa đồ. Là
một người có giấc mộng làm đại tướng quân, trong lúc đó đã xem qua không ít địa đồ Ma tộc, thông qua các bản địa đồ khác nhau tiến hành so sánh, cuối cùng phân tích ra được đáp án này.
- Ở trường học trùng hợp có một bản địa đồ nơi này.
Càn Kình tùy tiện lấy một lý do. Phong tướng quân cũng không muốn điều tra
nhiều. Dù sao người trẻ tuổi trước mắt này quả thực nhất định là người
hoàng triều Chân Sách, tuyệt đối không phải là kẻ của Ma tộc tới nằm
vùng là được rồi.
- Được rồi, ngươi nói hoàn toàn đúng.
Phong tướng quân vung bàn tay đập xuống bản đồ, khiến vài thẻ bài trên bàn
chấn động nảy lên, sau đó nặng nề rơi vào mặt bàn, phát ra âm thanh
giống như muốn thể hiện sự bất mãn với tướng quân.
- Địa đồ này vốn dùng để hại ta.
Phong tướng quân đặt mông nặng nề ngồi xuống ghế tướng quân nói:
- Chỉ có điều, ta nghĩ nhiệm vụ này chắc là thật.
Nhiệm vụ?
Mắt Càn Kình và Phần Đồ Cuồng Ca đồng thời sáng ngời. Cửa lều quân tách ra
hai hướng. Ánh sáng mặt trời theo khe hở của tấm vải lều thoáng chiếu
vào. Đoạn Phong Bất Nhị cầm theo một trường thương, cười híp mắt đứng ở
ngoài lều nhìn Phong tướng quân:
- Nghe nói tướng quân tìm ta?
- Lăn vào đây.
Phong tướng quân ngoắc tay gọi Đoạn Phong Bất Nhị đi vào.